Vị Đạo

Chương 4



"Tới giờ đi tắm rồi!"

"Không muốn! Con muốn ra ngoài chơi cơ!"

"..."

- -----------------

"Bản Bản, vào ăn cơm!"

"Chờ một chút, con xây sắp xong nhà cho baba rồi!"

"..."

- -----------------

"Tới giờ ngủ rồi đó, con tại sao lại có thói quen thức khuya xấu như vậy!"

"Baba cũng chưa ngủ a!"

"..."

- -----------------

Đến bây giờ mới biết được loại cảm giác được làm cha là như thế nào, mỗi lần nhìn thấy đứa trẻ của mình bướng bỉnh vừa bực mình lại vừa cảm thấy buồn cười, nhất là Thiệu Đồng Bản lại là người như vậy.

Gần một tuần trôi qua, Đường Vân Thanh cứ như vậy bị quay như chong chóng, đi ra ngoài làm việc về tới nhà lại phải chăm sóc cho con trai từ trên trời rơi xuống này, cũng không thể phủ nhận, từ ngày hắn tới căn nhà nhỏ của y có vẻ náo nhiệt hơn, vui vẻ và có sức sống hơn nhiều.

Mấy đứa trẻ trong xóm cũng tôn hắn lên làm thủ lĩnh, ngày qua ngày lại kéo nhau đi chơi đủ thứ nơi, có những lần y đi làm về không thấy hắn đâu liền cuống cuồng đi kiếm, kết quả tìm thấy một đám nhóc tì chạy ra bãi sau biển chơi trốn tìm.

Lúc đó y đã rất tức giận không nói lời nào với hắn, cũng không thèm trừng phạt, bất quá đứa trẻ to xác cứ liên tục dùng mắt cún chạy lon ton theo sau xin lỗi, Đường Vân Thanh hết cách nhịn không nổi bật cười "Lần sau còn như vậy, baba nhất định sinh khí đó!"

Thiệu Đồng Bản gật đầu chắc nịch "Ân! Con biết rồi!"

Quay sang mâm cơm đã dọn sẵn, y nói "Ăn tối thôi!"

"Món gì ạ?"

"Cơm trắng!"

Nếu là lần đầu y nói như vậy hắn còn cho là y nói đùa, nhưng bị qua vài lần ăn cơm trắng với cải muối làm hắn sợ hãi, trán bắt đầu tuôn mồ hôi "T...Thật không ạ?"

Đường Vân Thanh đứng dậy đi vào bếp bưng hai đĩa thức ăn ra, liếc nhìn hắn gương mặt đã tươi tắn hơn nhiều "Haiz, baba nỡ để con ăn cơm trắng sao!"

Thiệu Đồng Bản nhe răng cười nâng đũa gắp thức ăn, không quên giúp y đem hải sâm cho vào bát "Hehe, baba, cái này baba có vẻ rất thích! Ăn nhiều một chút!"

Đường Vân Thanh mỉm cười hạnh phúc gắp miếng hải sâm cho vào miệng " Đứa nhóc như con cũng thật tinh ý, còn biết baba thích hải sâm a!"

Cả hai không nói thêm gì nữa, không hẹn mà cùng nhìn nhau cười đến híp cả mắt.

- --------------------------

Thiệu Hùng thấp thỏm nghe ngóng tin tức từ đội điều tra, không phải ông lo sợ bọn họ phát hiện ra chuyện mình làm, chỉ là lo lắng rằng người mình muốn ám sát vẫn chưa chết. Đối ông mà nói không có gì là tuyệt đối, người chết phải thấy xác, hơn nữa về mặt pháp luật nếu chưa tìm thấy xác của Thiệu Đồng Bản, ông hoàn toàn không có quyền ngồi vào chiếc ghế chủ tịch tập đoàn Diamond kia.

Noãn Bội Hà, từ ngày hôm đó trở về từ du thuyền, mỗi ngày đều mơ thấy một giấc mơ, nhìn thấy Thiệu Đồng Bản quay về tìm mình đòi mạng. Sở dĩ, cô chính là bị Thiệu Hùng ép buộc, phải làm chuyện đó với người cô yêu có bao nhiêu là thống khổ mà người ngoài cả đời không hiểu được.

Thiệu Hùng cho người gài bẫy khiến sự nghiệp của Noãn gia sắp sụp đổ, nhưng ông lại ra mặt nói là muốn giúp đỡ, với điều kiện hai bên phải thoả thuận một chuyện, cô cũng đâu còn cách nào khác nghe theo lời cha mình. Bắt tay với con người độc ác kia gài bẫy Thiệu Đồng Bản.

Chuyến dạo biển bằng du thuyền đó là do Thiệu Hùng nghĩ ra, ông nói sau khi hắn chết rồi toàn bộ những thứ Noãn gia yêu cầu ông đều thực hiện. Cha của Noãn Bội Hà đương nhiên thập phần cao hứng mà phối hợp.

Báo chí đưa tin vừa tìm được xác của một người ở biển Thái An, bất quá xác đã bị nước phân huỷ, phải đem đi xét nghiệm ADN và đang trong thời gian chờ đợi.