Vì Em Yêu Anh

Chương 4



Từ hôm đó đến nay cũng được 2 tuần, trong thời gian này Hà My cũng không còn thấy Kiến Thành. Cô cứ tưởng anh đã quên đi chuyện đêm đó rồi, cứ coi như là tình một đêm đi. Cô cũng coi như là thế, nhưng không hiểu sao trong lòng cô thấy buồn buồn, dạo gần đây cô cứ thèm ăn thèm ngủ kinh khủng. Cô cũng nghĩ đến việc đó xảy ra,, vì thế cô liền đến bệnh viện để kiểm tra. Đúng như cô nghĩ, trong bụng đang có một sinh linh nhỏ bé, con của anh và cô.

Vừa hạnh phúc nhưng cũng lại lo lắng, cô không có đủ điều kiện để nuôi đứa bé này, nhưng cô cũng không thể bỏ con được.

Sau đó Hà My quyết định tìm đến Kiến Thành để nói cho anh về đứa bé. Dù anh có không thích cô đi chăng nữa, nhưng đứa bé là con anh, anh cũng không tàn nhẫn mà từ bỏ con của mình đâu.

Cô đứng trước cửa phòng anh, lòng cảm thấy lo lắng, lau giọt mồ hôi trên trán đi rồi quyết định mở cửa đi vào.

Thấy cửa mở anh ngước mặt lên nhìn rồi tiếp tục cuối xuống làm việc

- Chuyện gì?

- Em có chuyện…muốn nói với anh – giọng nói không giấu được sự lo lắng

- Nói luôn đi, đừng dài dòng, tôi chán ghét cái giọng đó của cô lắm. – lời nói cùng với nét mặt anh đầy sự khinh bỉ, để xem cô lại pha trò gì.

- Em..có..thai..rồi

Lúc này anh đặt bút xuống, lưng tựa vào ghế, chân dài bắt chéo lại. Trên mặt lộ ra ý cười mỉa mai

- Chắc gì cái thai đó là của tôi – Kiến Thành hờ hững đáp

Hà My mắt mở to nhìn người đàn ông này, anh nói vậy là sao chứ? Anh xem cô là loại người gì vậy?

- Anh nghĩ em là loại phụ nữ như vậy sao? Sự thật đứa bé này là con của anh.

- Ai biết được. Cô bỏ thuốc dụ tôi lên giường, thì cô cũng có thể làm điều đó với nhiều người đàn ông khác? –Anh nhìn cô ánh mắt chứa đầy sự chán ghét

- Anh….

- Em lấy mạng mình ra mà chắc chắn rằng đứa bé là con của anh. Chắc chắn là thế.

- Hahaha – anh bỗng nhiên cười to

- Đùa cô thôi làm gì mà căng vậy haha. Đẻ đi, con tôi thì tôi thương tôi nuôi. Còn…..không phải thì tôi cũng nuôi luôn, coi như là làm phước đi, vì dù sao cô cũng không nuôi nổi còn gì.

Sống mũi cô cay cay, không ngờ anh lại nghĩ cô như thế, nhưng thật sự anh là người đàn ông đầu tiên của cô và cũng là người duy nhất.

Thấy cô đứng im, anh lên tiếng:

- Ngày mai tôi và cô lên phường đăng ký kết hôn.