Vì Giống Nữ Chủ Nên Ta Bị Nam Xứng Bắt Cóc

Chương 13



Rõ ràng 'Diệp Doanh Như' nói đây là cuộc sống mới của cô vậy hà cớ gì cái hệ thống chết tiệt này vẫn còn ở, lại còn bảo cô làm nhiệm vụ nữa chứ.

[Ký chủ không cần lo lắng, không làm nhiệm vụ vẫn có hình phạt như hồi đầu chúng ta gặp nhau.]

!

Cái đấy là điều cô lo lắng ư? Nhưng nghe có vẻ hệ thống không lừa cô.

Hệ thống nói tiếp: [Thế giới này từng gặp tổn thương, vậy nên ký chủ cần làm nhiệm vụ để đưa nó về quỹ đạo ban đầu.]

Dù Diệp Doanh Như không muốn lắm nhưng cũng biết bản thân không có quyền từ chối, cô đành phó mặc bản thân vậy.

[Nhiệm vụ đầu tiên: Giải cứu thiếu nữ khỏi bạo lực mạng. Sau khi thành công sẽ có 200 tích phân.]

Tích phân ư? Nghe mới lạ đấy.

[Thu thập đủ 6100 tích phân có thể giúp thế giới khôi phục mức ban đầu. Tiến độ hiện tại: 0 tích phân.]

Nghe vẻ không quá khó nhỉ? Nhưng sao cô cứ cảm thấy sai sai ở điểm nào vậy..

"Ọt.. ọt.. ọt."

Diệp Doanh Như không nghĩ nhiều nữa vì giờ cái bụng của cô đã đánh trống kêu ăn rồi.

Cô vừa đi vừa xoa bụng nói: "Được rồi, sẽ không để dạ dày của chị đói lâu nữa, chúng ta đi ăn sáng thôi."

Nhưng bất ngờ hay, Diệp Doanh Như vừa mở cửa ra thì đập thẳng vào mắt cô là khuôn mặt rạng rỡ của Hướng Y Ca.

Diệp Doanh Như sợ hãi lùi về sau.

Này này, hệ thống ơi nữ chính của ngươi quá đáng sợ rồi, ấy vậy mà cô ta lại đứng trước cửa phòng cô, ai biết có phải cô ta đứng cả đêm hay không chứ, đêm qua rõ ràng khóc dữ lắm vậy mà sáng nay lại có thể toe toét với cô được rồi, Hướng Y Ca có bình thường không vậy?

Hướng Y Ca vui vẻ chào cô: "Chị hai, buổi sáng tốt lành, đêm qua chị ngủ có ngon không? Chắc chị đói rồi đúng không? Em cũng đói, chúng ta cùng nhau ăn sáng nhé."

Diệp Doanh Như nhớ là thiết lập của Hướng Y Ca không phải như thế này đâu.. Sao nữ chính nói lắm thế, lại còn rất nhiệt tình, có phải cô ta có ý đồ xấu với cô phải không? Thứ lỗi cho việc đa nghi nhưng ai bảo Hướng Y Ca này quá kỳ lạ chứ.

Nói thật thì cô không muốn ăn cùng nữ chính chút nào nhưng sống trong cùng một nhà ngẩng mặt không thấy cúi đầu đầu thấy, tránh cũng không phải kế hay vả lại cô không muốn ủy khuất bản thân nữa.

Sau khi ở nhà Đỗ Mạc Viễn về cô cảm thấy bản thân có thể thả bay rồi, ngày trước là cô quá khép nép với hắn ta, giờ đây cô cũng không tính sống như vậy với nữ chính.

"Được thôi." Nói xong Diệp Doanh Như dẫn đầu đi trước.

Hướng Y Ca nghe cô nói thế đứng sững lại một lúc nhưng sau đó lại vui vẻ tung tăng đi theo sau.

Ngồi trên bàn ăn, một bên Hướng Y Ca vui vẻ nói chuyện, một bên Diệp Doanh Như im lặng ăn sáng.

Hướng Y Ca không ngại, vẫn cứ ríu rít nói chuyện, chủ đề rất đa dạng, từ công việc tới trường học rồi lại những người bạn thân hoặc là vài chàng trai đang theo đuổi cô ta.

Diệp Doanh Như nghe câu được câu không vì còn mải nói chuyện với hệ thống.

[Ký chủ, tài liệu đã được gửi đến, thời hạn là trước mười hai giờ đêm nay, mong cô nhanh chóng giải quyết. Nạn nhân là người hướng nội, ít giao tiếp bên ngoài nên bị kẻ xấu lợi dụng, ngài chưa cần làm sáng tỏ vụ việc ngay, chỉ cần cứu cô gái đó trước khi cô ấy nghĩ quẩn là được.]

Đúng lúc này câu chuyện Hướng Y Ca đang kể lại thu hút sự chú ý của Diệp Doanh Như: "À đúng rồi, chị có biết gì không? Dạo này trường học của em đang có một vụ việc xảy ra vô cùng thương tâm, một học sinh năm nhất đạo tác phẩm của đàn chị năm hai khiến chị ta bị trầm cảm rồi cắt cổ tay suýt chết, học sinh năm nhất kia có vẻ không thấy sai mà còn đổ lỗi, chỉ trích đàn chị kia giả tạo. Bất quá em thấy dư luận đang hướng về đàn chị kia hơn.."

Câu chuyện này sao lại nghe quen tai thế nhỉ, rất giống với hồ sơ vụ việc hệ thống vừa gửi cho Diệp Doanh Như coi.

Diệp Doanh Như ôm lòng thử hỏi: "Học sinh năm nhất kia tên gì?"

Hướng Y Ca không nghĩ cô lại nói chuyện với mình liền vui vẻ trả lời cô: "Tên Mã Tiểu Y, chị hai hỏi làm gì vậy ạ? Chị tính nhúng tay vào chuyện này ư?"

Hử? Sao nữ chính lại nghĩ cô muốn nhúng tay vào? Không phải thông thường sẽ không ai nghĩ thế ư? Lại còn là một người chị không hay ở nhà và chán ghét con em chứ. Nữ chính nghĩ không sai nhưng cô ta quá kỳ lạ.

[Ký chủ, ngài lặp đi lặp lại câu này hơi nhiều rồi.]

Không liên quan tới mi, mi không thấy nữ chính nhà mi rất kỳ lạ sao? Cô ta nói chuyện như thể đây không phải lần đầu ta làm vậy.. Cảm giác như thể rất quen thuộc.

Hệ thống không trả lời Diệp Doanh Như.

Lúc này Diệp Doanh Như cũng đã ăn xong bữa sáng, cô không trả lời Hướng Y Ca mà đi lên phòng luôn.

Một lúc sau, cô đi xuống nhà cùng một cái túi xách to, và ra khỏi nhà luôn, không nói một lời.

Hướng Y Ca cũng không để tâm chỉ là ánh mắt của cô ta luôn dõi theo bóng lưng của Diệp Doanh Như. Thấy người đã rời đi hẳn, cô mới cúi đầu xuống, lẩm bẩm nói: "Quả thật là chị đã trở lại rồi, lần này em sẽ là người bảo vệ chị."

Mặt khác, Diệp Doanh Như dựa theo địa chỉ mà hệ thống cung cấp tìm tới nơi trọ của Mã Tiểu Y.

Nhìn căn chung cư tồi tàn trước mặt, Diệp Doanh Như không khỏi cảm thán vài câu, có lẽ là người từng sống trong hoàn cảnh đó nên cô có chút thương tiếc dành cho Mã Tiểu Y.

Lúc này hệ thống bỗng nhiên báo động: [Ký chủ, nhanh lên! Đối tượng nhiệm vụ sắp không qua khỏi rồi.]

CÁI GÌ! Thời hạn làm nhiệm vụ là tới nửa đêm mà, sao mới sáng sớm đối tượng lại bỏ mình rồi.

Nhưng bây giờ ưu tiên cứu người nên cô không đôi co với hệ thống nữa, Diệp Doanh Như vội vàng leo cầu thang bộ tìm tới căn hộ của Mã Tiểu Y, cũng may căn hộ của Mã Tiểu Y ở tầng ba, không cao nên Diệp Doanh Như đã có mặt trước căn hộ của Mã Tiểu Y.

Cô biết giờ có kêu gào như nào thì Mã Tiểu Y cũng sẽ không thể mở cửa cho cô, Diệp Doanh Như từ trong túi lấy ra một cây búa đập mạnh vào cửa phòng. Cũng may đây là dạng chung cư tồi tàn, xài cửa gỗ lại có thâm niên nên không tốn quá nhiều thời gian để phá cửa.

Hàng xóm xung quanh của Mã Tiểu Y nghe thấy tiếng động cũng đổ xô ra, nhìn Diệp Doanh Như cầm búa phá cửa, họ vừa hoảng sợ, vừa cố khuyên can cô. Có lẽ do đang trong giờ hành chính nên quanh quẩn chỉ có người già và trẻ nhỏ ở đây, họ thấy Diệp Doanh Như lực điền như vậy cũng sợ hãi không dám tiến gần chỉ có thể nói mồm.

"Này cô bé, cháu làm cái gì vậy, có gì từ từ nói thôi, đừng phá cửa nhà người ta thế."

"Bà biết chủ nhân căn phòng kia, là một cô gái ngoan ngoãn, cháu đừng có manh động."

"Dừng tay lại đi mà"

"..."

Diệp Doanh Như không quan tâm ngoại giới như thế nào, ra sức phá cửa, cuối cùng cánh cửa cũng mở được ra, cô không màng mọi người khuyên can mà chạy thẳng vào nhà Mã Tiểu Y