Vì Hận Cũng Vì Yêu

Chương 27



" Con của chúng ta... mất rồi "

Cố Duật cúi gằm mặt, khó khăn cất tiếng, nỗi đau cực độ hòa lẫn với tiếng thét bi thương trong lòng, làm anh càng trở nên khốn khổ.

" Mất rồi sao? Mất rồi "

Lộ Khiết thẫn thờ ánh mắt vô hồn nhìn chăm chú vào đôi mắt anh, đôi mắt còn hơi ướt mi, nhưng chỉ là hiện tại cô không rơi giọt nước mắt nào.

Câu nói giống như cô tự hỏi chính mình, cũng giống như hỏi anh, suy nghĩ trong đầu trống rỗng, trái tim càng trống rỗng hơn.

Hóa ra thứ từng thiết tha nhất, cuối cùng vẫn mãi không bao giờ chạm tới, cô từng thiết tha một cuộc sống yên ổn bên cạnh anh, từng thiết tha một tình yêu cao quý của anh dành cho cô.

Từng thiết tha đứa bé ra đời, gọi cô một tiếng " Mẹ ", lúc đó cô hạnh phúc biết chừng nào, bây giờ cái gì cô cũng không còn hy vọng nữa rồi.

Cả thế giới cứ như trở thành một màu đen, thu nhỏ dần lại, chỉ một mình cô ở trong thế giới đen tối đó, cái gì cũng không có chỉ hoàn toàn trống rỗng, không đau thương, không bi ai, không khốn khổ.

Mọi loại cảm xúc trong lòng cô đều bị bóng tối bao trùm, như vậy cũng tốt cô rất muốn mình sống như thế này, cái gì đau đớn khổ sở đều không cảm nhận được, rất tốt.

" Khiết nhi, em đừng như vậy, chúng ta có thể cùng sinh cho nhau một đứa con nữa, rồi lại thêm nhiều đứa nữa. Em phải tỉnh táo lại. "

Cố Duật sợ hãi khi nhìn thấy ánh mắt của cô vô hồn đến mức nào, dường như linh hồn của cô đã không còn ở đây, nó giống như đã biến mất.

Mọi loại cảm xúc cái gì anh đều không thấy rõ, đáng lẽ cô phải khóc nháo, quậy phá, hét in ỏi, như vậy anh đỡ lo lắng hơn.

Vậy mà lúc này cô chỉ nhìn chăm chú anh, một chút cảm xúc cũng không có, ngoài lạnh nhạt cũng chính là lạnh nhạt.

____________________________________

Một tháng sau.

Một giờ khuya, Lộ Khiết mặc đầm ngủ trắng ngồi ngay cửa sổ, ánh mắt xa lạ nhìn vì sao trên bầu trời, nhìn đến thẫn thờ.

Cố Duật nằm ngủ trên giường, cảm giác thiếu cái gì đó, giơ tay sờ chỗ bên cạnh lại phát hiện chỗ nằm trống không.

Anh bật người dậy đảo mắt một vòng, ánh mắt dừng lại bóng dáng nhỏ nhắn ngồi cạnh cửa sổ, được ánh sáng dịu dàng của ánh trăng rọi nhẹ lên người cô.

Anh lẳng lặng bước xuống giường đi đến chỗ cô ngồi, kéo cô ôm vào lòng, hít nhẹ hương thơm từ mái tóc suông mượt của cô, giọng khàn khàn do vừa tỉnh ngủ hỏi.

" Sao em không ngủ? Giờ này ngồi ở đây làm gì? "

" Con "

Lộ Khiết nhẹ nhàng mở miệng nói, từ khi xuất viện tới bây giờ cô không nói dù chỉ một chữ, bất kể Cố Duật làm gì, nói gì, cô đều như không nghe thấy, giống như cô đã khóa mình ở một thế giới khác.

Cố Duật có chút giật mình, từ khi mất đứa bé cô không hề lên tiếng, giống như thay đổi thành một con người khác.

Càng giống như một bông hoa úa tàn, đắm chìm trong đau khổ. Khoảng thời gian này, Cố Duật vừa mệt mỏi vừa bất lực, mỗi ngày chỉ biết ở bên cạnh quan tâm chăm sóc cô, còn cô giống như chưa từng để ý tới sự hiện diện của anh.

" Khiết nhi, ngoan đi ngủ, thức khuya không tốt "

Cố Duật dụ dỗ Lộ Khiết đi, cũng giống như gạc bỏ đi chuyện đau khổ kia, nhưng lại anh nghe câu cô nói khiến anh hoảng sợ tột độ.

" Suỵt, con đang nói chuyện với em, anh im lặng ".

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nghe mùi kinh dị: