Vị Hôn Thê Của Tôi

Chương 21: Không nói gì có ích thì ít nói đi



Thầy hiệu trưởng nhìn tờ đơn đặt trên bàn, lại nhìn nữ sinh khóc vô cùng đáng thương trước mặt, mày hơi nhăn lại: "Cái này..."

Trần Ý lau đi vết nước mắt rơm rớm ở khóe mi, dù cố tỏ ra bình tĩnh nhưng ngữ khí run run đã bán đứng: "Em cũng biết vì chút chuyện nhỏ mà làm phiền tận thầy hiệu trưởng là điều không nên. Nhưng thời gian xét duyệt trợ cấp chỉ còn chưa đầy một tuần. Em không biết nên tìm ai để giải quyết cho mình... Em thành thật xin lỗi thầy ạ..."

Thầy hiệu trưởng dù sao cũng đã bước vào độ tuổi lão luyện sự đời, lại tự thân trèo lên được vị trí lãnh đạo này, bao nhiêu chuyện đấu đá ngầm nào chưa trải qua. Nhìn cô bé trước mặt, lại nhìn tờ đơn xin xét duyệt hồ sơ trợ cấp. Chỉ bằng một cái liếc mắt đã hiểu ra mọi sự tình.

Thầy tổng phụ trách công tác hậu cần trường đã không duyệt hồ sơ cho Trần Ý, để Trần Ý không được nhận suất hỗ trợ của O điều kiện khó khăn. Mà trong chuyện này, không thiếu nhân tố bí ẩn nào đó thúc đẩy.

Sống trong ngôi trường đầy những cậu ấm cô chiêu, xuất thân từ gia đình có bề thế. Chuyện đám học trò dùng thế lực gây khó dễ một hai người, thầy hiệu trưởng sao có thể không biết. Chẳng qua vì muốn duy trì trật tự yên bình, đảm bảo danh tiếng Hoài Thức, thì chuyện nhỏ sẽ hóa như không có đi.

Thế mà nữ sinh bị chèn ép này lại tìm tới tận chỗ ông kêu oan. Nếu theo lý thường, những học sinh bị chèn ép đều sẽ "con giun xéo quá cũng quằn", quậy um lên là bình thường rồi.

Nữ sinh Trần Ý này hoàn toàn khác. Từ lúc tiến vào tới khi giải trình, đều rất bình tĩnh. Ánh mắt chứa đựng nỗi tang thương khó tả. Khi nói tới điều kiện khó khăn, trên mặt thoáng hiện chút xấu hổ, cuối cùng nhịn không được nữa mà rơm rớm nước mắt.

Hoàn toàn không có ầm ĩ gây sự, cũng không ồn ào vô lễ.

Một nữ sinh mềm yếu như vậy, ai lại có thể ra giọng quát đuổi đây.

Thầy hiệu trưởng cũng lâm vào tình thế khó xử. Đặc biệt khi nữ sinh uất nghẹn nói câu: "Em cũng biết vì chút chuyện nhỏ mà làm phiền tới thầy hiệu trưởng là không nên..."

Một nữ sinh O hiểu chuyện và yếu đuối dịu dàng như vậy, càng khiến người ta muốn sinh ra bản năng bảo vệ.

Thầy hiệu trưởng thở dài: "Em trước đừng khóc. Chiếu theo việc hồ sơ em không được duyệt, vẫn còn một tuần xin duyệt lại. Hà tất phải tìm tới thầy."

Trần Ý buồn bã: "Em... là chưa suy nghĩ thấu đáo. Có điều, thầy tổng phụ trách luôn không có thời gian xem hồ sơ em, em cũng biết thầy ấy rất bận. Chỉ có thể mạo muội tới xin ý kiến thầy ạ."

Nói thì vậy thôi, chứ ẩn tình bên trong cả hai người đều hiểu. Đại khái thầy tổng phụ trách đã chịu "ủy thác" từ người nào đó, nhất nhất làm khó Trần Ý. Trần Ý không còn biện pháp mới tìm tới thầy hiệu trưởng. Cái gọi là "không có thời gian xem tới hồ sơ", chẳng qua là cái cớ để ức hiếp người khác thôi.

"Hồ sơ phải đi theo quy trình, vượt quy trình thì không thể xử lý ổn thỏa được." Thầy hiệu trưởng chau mày nói. Dù ông biết tất cả, nhưng sẽ không thể nào vì một nữ sinh không quyền thế mà rút củi đáy nồi.

Lại thấy Trần Ý quá đáng thương, không nhịn được nói: "Nếu em cảm thấy khó khăn quá, thầy có thể viết thư giới thiệu cho em sang trưởng Tản Sáng. Tuy rằng nói Tản Sáng không bằng Hoài Thức, nhưng thực tế chất lượng giáo dục của hai trường đều như nhau, mà môi trường ở bên ấy có khi lại có lợi với em hơn."

Trần Ý đang đưa tay lau nước mắt, ở góc không nhìn thấy, đáy mắt lóe lên một tia sáng lạnh.

Trường Tản Sáng cũng là một trong những trường top đầu Đế Đô, thế nhưng lại là trường theo giáo dục kiểu cũ, so ra về học bổng lẫn biện pháp giáo dục đều kém Hoài Thức rất xa. Càng huống hồ danh tiếng của Hoài Thức vốn luôn là ưu tiên của mọi nhà tuyển dụng.

Thầy hiệu trưởng thà muốn chuyển trường nàng, cũng nhất quyết không đứng ra vì nàng đòi công bằng. Đúng là chất lượng giáo dục thì cao, nhưng bộ máy thì mục nát. Đáng giận. Trần Ý tức giận nghĩ.

Nhưng rất nhanh bề ngoài Trần Ý lại quay trở về yếu đuối, đáng thương. Nàng gắng gượng nói: "Thực ra mẹ em đã luôn khuyên em nên học trường Tản Sáng. Có điều em vào trường Hoài Thức lại là vì thầy..."

"Hả?" Thầy hiệu trưởng tự dưng không hiểu chi.

"Em đã từng đọc một bài phỏng vấn về thầy, thầy cũng xuất thân từ tỉnh Y, em cũng là người tỉnh Y. Thầy từ gia đình nông thôn khó khăn nhưng đã nỗ lực vươn lên, từng chút một đạt được thành công và tham gia vào rất nhiều dự án giáo dục. Câu chuyện của thầy đã tiếp cho em thêm cảm hứng và nghị lực, nên em vẫn luôn cố gắng không ngừng. Em vào trường cũng là vì lẽ đó. Thế nên em không muốn từ bỏ, cũng giống như năm xưa, thầy từng kể mẹ thầy mất nhưng thầy vẫn không từ bỏ kỳ thi quyết định, chiến đấu đến cùng để giành lấy suất học bổng... Em..."

Nói tới đầy, Trần Ý lại ngừng lại, ngượng ngùng không biết nói sao.

Thầy hiệu trưởng ngẩn ra. Thế mà là đồng hương, còn là một học trò ngưỡng mộ ông thiệt tình. Lòng cũng chùng xuống. Ổng bắt đầu nghiêm túc cầm tập hồ sơ của Trần Ý lên xem. Càng xem càng thổn thức.

Một mầm mống tốt. Chỉ có điều cây càng cao càng đón gió.

Thầy hiệu trưởng nhìn Trần Ý dù đã bị ức hiếp ngầm đến bật khóc, vẫn luôn giữ dáng vẻ điềm tĩnh và cố gắng. Vì đại cục suy nghĩ chứ không quậy ầm lên mất danh tiếng như những học sinh khác. Càng khiến ông phải nghĩ lại.

Cuối cùng ông nói: "Thôi thế này đi, trò Ý. Trước tiên em về đi, thầy sẽ bảo thư viện mở quyền lợi riêng, cho em mượn sách giáo khoa và giáo trình học miễn phí, đồng thời chuyện học phí cũng sẽ được lùi đóng lại một tháng. Trong một tháng này thầy sẽ cho xét duyệt lại hồ sơ của em một lần nữa. Nếu không được thì em chuẩn bị tiền học phí thôi, còn tiền sách và đồng phục thì miễn. Thế nào?"

Trần Ý cũng biết đây là sát giá hiệu trưởng có thể ngả bài rồi. Vậy nên tỏ ra vừa vui mừng, vừa biết ơn. Rối rít cảm ơn thầy. Sau đó đứng dậy, cúi gập người cảm ơn, đẩy ghế lại tử tế mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Thấy một cô bé hiểu chuyện lễ phép như vậy, thầy hiệu trưởng càng thêm khó xử. Chỉ có thể bóp sóng mi không ngừng.

Mà sau khi Trần Ý rời khỏi phòng hiệu trưởng, cánh cửa phòng vừa đóng lại. Nàng đã hững hờ dùng ngón tay gạt đi nước mắt trên mặt. Thẳng lưng rời đi, thần thái bình tĩnh, thậm chí khóe mắt còn có chút thấm chút ý lạnh. Không còn dáng vẻ gì yếu ớt của vừa rồi.

Phòng hiệu trưởng ở dãy C tầng 2. Tạo với dãy B thành chữ L. Lúc này ở hành lang tầng 2 dãy B, vài bóng áo trắng tụ tập với nhau, đôi mắt không ngừng ghim vào bóng lưng Trần Ý vừa rời khỏi phòng hiệu trưởng.

Rặng hoa sư tử lan nở lộ ánh cam, thấp thoáng che đi gương mặt mấy người kia.

Quế Quế oán giận: "Mẹ kiếp, con khốn đó còn dám đi bài này. Nó vào thẳng phòng thầy hiệu trưởng méc luôn hả?! Chó thiệt chứ!"

Một cô gái đứng cạnh cũng xưng xỉa: "Xem điệu bộ ả ta kia, chẳng biết vào trong đó làm gì. Nói không chừng vén áo cởi váy để méc đó! Cái loại như ả đi học để làm gì, trực tiếp đứng đường chẳng phải phù hợp hơn sao!"

"Linh Trúc!" Kiều Khả Hân rũ mi hạ giọng quát một tiếng.

Cô nàng Linh Trúc vừa lên tiếng vội vàng hối lỗi: "Khả Hân... xin lỗi. Là tôi quá khích."

"Không nói gì có ích thì ít nói đi." Kiều Khả Hân vốn đang bực bội, vậy nên sẵn giọng răn dạy.

Linh Trúc ấm ức im lặng, không dám cãi gì.

Quế Quế lại hỏi: "Khả Hân, vậy bây giờ chúng ta làm gì đây. Không thể để im cho ả tự tung tự tác vậy được. Nếu không sớm phản đòn, thế nào ả cũng cắn lại chúng ta đó!" Dừng một chút còn hạ giọng: "Nghe nói hôm nhận lớp, có người đã trông thấy cô ta nói chuyện với Lan Vân rất lâu."

Kiều Khả Hân vừa nghe xong liền bắn tia mắt lạnh ghim chặt vào bóng lưng Trần Ý. Khóe môi kéo lên lạnh lùng: "Chẳng phải vừa nãy Quế Quế nói cô giáo chủ nhiệm giao cho thông báo về báo cáo thực tiễn lần 1 sao?"

Quế Quế vừa nghe xong liền hiểu, nở nụ cười xảo trá, du dương một tiếng: "À~ sao tôi lại quên vậy ha~"

...