Vị Hôn Thê Của Tôi

Chương 23: Sẽ không để chúng mày vui vẻ quá lâu!



Tại Thảo Cầm Viên.

"A, mấy con thú này đáng yêu quá vậy."

"Khả Hân nhìn kìa, kia là nai sao? Trông lạ quá!"

Kiều Khả Hân vén một bên tóc, ưu nhã nói: "Là sao la. Giống này rất hiếm đó, nằm trong sách đỏ."

"Oa, Khả Hân biết nhiều quá đi."

"Học sinh lớp chuyên văn nhưng rõ ràng giỏi cả sinh học. Đây gọi là giỏi đều các môn có đúng không?"

Được bạn bè tâng bốc, Kiều Khả Hân chỉ cười khẽ, khiếm tốn nói vài câu từ chối. Lại quay sang bên cạnh, lập tức ánh mắt liền không vui.

Từ sáng tới giờ thái độ của Đặng Lan Vân luôn là lạnh lạnh nhạt nhạt. Ánh mắt lại thi thoảng lia sang đám lớp thường.

Hoạt động kiến học đầu tiên của trường sẽ tổ chức lần lượt theo danh sách, mỗi ngày trong sẽ có tối đa chỉ khoảng ba lớp đến Thảo Cầm Viên tham quan. Vừa hay hôm nay lớp chuyên văn, chuyên toán, và lớp thường B5 sẽ là tốp đầu tiên.

Và hiện tại Đặng Lan Vân đứng đây thế nhưng hồn vía cứ như trên mây vậy.

Kiều Khả Hân bèn kéo khuỷu tay của Đặng Lan Vân, ngữ khí quan tâm: "Lan Vân, cậu làm sao vậy? Sáng giờ cậu cứ không tập trung thế nào ấy?"

Đặng Lan Vân thu hồi tầm mắt khỏi khu vực lớp thường đang điểm danh. Trở về dáng vẻ thong dong bình tĩnh của mình, nói: "Không có gì đâu. À mà, mỗi lớp có bốn nhóm, đều phải hành động theo nhóm. Tôi về nhóm của mình trước, cậu cứ tiếp tục tham quan nhé."

Kiều Khả Hân vốn định nói gì đó. Nhưng Đặng Lan Vân đã mỉm cười, gỡ tay cô ta xuống rời đi rồi.

Đặng Lan Vân là lớp chuyên toán, nhưng cố tình đến lớp chuyên văn xem Kiều Khả Hân một thoáng rồi mới quay về khu vực mình. Trong mắt bạn học khác là tình bể bình, nhưng Kiều Khả Hân lại biết rất rõ. Đặng Lan Vân sở dĩ qua đây, chẳng qua vì lớp chuyên văn đang rất gần với khu vực lớp thường.

Nghĩ tới đây ánh mắt Kiều Khả Hân liền trở nên tối tăm.

Thế nhưng bên kia lớp thường vừa điểm danh xong, đã thấy một bóng áo trắng chạy vụt đến chỗ giáo viên phụ trách dẫn đoàn. Cả hai nói gì đó, cuối cùng dưới sự giáo huấn không ngừng của thầy dẫn đoàn, áo trắng kia vẫn được điểm danh.

Người đến muộn đó, còn ai ngoài Trần Ý. Rất may mắn, vì trường tổ chức chuyến tham quan di chuyển bằng xe buýt, di chuyển sẽ tiêu tốn ít nhiều thời gian. Cộng thêm việc quản đoàn hơn một trăm học sinh không dễ dàng, công tác điểm danh và nhắc nhở vâng vâng thường kéo dài thêm vài phút. Vừa lúc cho Trần Ý tận dụng cơ hội. Dù nàng đến muộn nhưng vẫn chưa bỏ qua hoạt động nào.

Sau khi học sinh được tự do hoạt động. Lập tức khu vực lớp thường nhốn nháo. Không khó để nghe thấy âm thanh mấy người nọ.

"Xời, không ngờ cô ta còn mặt dày tới thế! Dám vác mặt đến luôn kìa!"

Quế Quế khinh khỉnh đứng chặn đường Trần Ý: "Ai yo, chẳng phải học sinh chăm ngoan lớp thường đây sao? Sao hôm nay hoạt động quan trọng mà đến muộn quá vậy? Thật là ý thức học tập kém quá đi. Trường Hoài Thức mà có học sinh ý thức kém như vậy thì mất danh dự lắm đó."

Trần Ý lạnh lùng nhìn Quế Quế, khóe môi câu lên: "Ý thức kém hay không thì còn khó nói lắm, nhưng đâm sau lưng bạn học thì chắc chắn nhân phẩm rất kém rồi. Mà học sinh nhân phẩm kém có làm hao tổn danh dự trường hay không thì chưa biết, nhưng chắc chắn làm người thì không xứng."

"Mày!" Quế Quế tức điên lên.

Nhanh chóng có vài bạn học vây quanh cô ta, đứng về phía cô ta mà lên tiếng: "Trần Ý, cô bớt ăn nói khó nghe đi. Rõ ràng là lỗi của cô chứ bộ, bọn tôi thông báo đầy đủ trên nhóm chat rồi, là cô tự mình không xem thông báo. Hiện tại đi trễ liền muốn trách tụi tôi hay sao?! Tụi tôi chưa bắt cô giải trình vì sao làm lãng phí thời gian lớp là may rồi đó!"

"Vì sao tôi không xem được thông báo trên nhóm chat, các người không phải so với tôi càng rõ ràng hay sao. Động cơ các cô làm chuyện hạ đẳng này, nạn nhân như tôi không hiểu, cũng không muốn hiểu. Vậy nên không biết giải trình thế nào đâu nha." Trần Ý bắt chéo hai tay trước ngược. Dáng vẻ không hề yếu thế.

Cô nàng kia bị nói cho mặt trướng xanh mà không cãi lại được.

"Có điều tôi vân chưa rõ lắm, tại sao cô nói thông báo trong nhóm chat mà tôi lại không nhận được, hay là chúng ta cùng nhau lên hiệu trưởng hỏi xem sao? Cô thấy thế nào?"

Cô nàng kia Trần Ý gặng hỏi, lại lôi tới hiệu trưởng, vậy nên có chút hoảng sợ, giả bộ bình tĩnh nói: "Nhóm chat cũ bị lỗi không thể gửi tệp, lớp trưởng đã tạo nhóm chat mới và thêm cả lớp vào rồi. Không lẽ cô không có trong nhóm chat mới hay sao?"

"Ra là nhóm chat mới." Trần Ý nghiền ngẫm mấy chữ này, nhìn về phía Quế Quế. Trong mắt nồng đậm khinh thường.

Quế Quế da mặt trái lại rất dày, vỗ trán một cái liền nói: "Ai yo. Hiện tại tôi là lớp trưởng, trăm công nghìn việc vất vả lắm. Quên thêm cô vào nhóm chat mới là chuyện nhỏ thôi mà, cô lại không tự biết chủ động đến hỏi tôi hay sao?"

Hỏi cô ta mà có được câu trả lời thì chẳng thà mặt trời mọc đằng tây.

Cố tình tạo nhóm chat mới lại không cho nàng biết, sau đó dùng nhóm chat đó để truyền lên thông tin. Trên lớp cũng không ai nhắc về chuyện tham quan này, sợ rằng cũng có ám thị của Quế Quế trong đó. Cô chủ nhiệm thì càng không phải nói, bà ta là loại người thiếu trách nhiệm, việc không đốc thúc lớp học là chuyện bà ta rành rọt nhất. Cứ như vậy Trần Ý như một con cá lọt khỏi mạng lưới thông tin lớp học, tuần tự lọt qua các lỗ hỏng mà bị bỏ quên.

Mà nàng cũng tự biết bản thân đã quá lơ là. Thời gian gần đây càng lúc càng trầm mê trong việc buôn bán hàng mì, chỉ cần tan lớp là vội vã rời đi về nhà bận bịu. Ở lớp đi nữa, giờ giải lao cũng cắm đầu vào giải đề, hiếm khi la cà nói chuyện phiếm với đám người kia. Vô hình trung thiếu đi đề phòng với Quế Quế, rốt cuộc khiến bản thân rơi vào hoàn cảnh như vậy.

Tiên trách kỷ, hậu trách nhân.

Trần Ý chỉ lạnh lùng nhìn Quế Quế rồi quay đi.

Đừng nói là trong lớp 11B5, mà sợ rằng cả khối 11 này, chỉ cần có lệnh của đám con nhà giàu, sẽ không một ai dám nói chuyện với nàng. Vậy nên việc bọn họ ngậm kín miệng không nói gì về chuyến tham quan cũng là chuyện dễ hiểu. Nếu đã vậy, lãng phí nước bọt với đám người này thật không đáng.

Quế Quế thấy Trần Ý đuối lý, liền cười lạnh sấn tới: "À mà quên mất, Trần Ý à, hiện tại danh sách các nhóm thuyết trình đều chốt cả rồi. Không được thay đổi nữa. Vậy nên cô không cần mắc công xin vào nhóm nào nhé. Bài báo cáo này điểm cũng chỉ là hệ số 2, học sinh giỏi như cô chắc là không để bụng đâu nhỉ? Cố lên nha!"

Hiện tại Trần Ý liền là con chim lạc đàn, không còn nhóm nào chịu thu nhận nàng. Mà chính xác hơn là không dám.

Trần Ý hít sâu một hơi, cố dằn lại cảm xúc hỗn loạn của bản thân. Chẳng sao cả, hệ số 2 phải làm bài nhóm ư. Nàng còn có loại chuyện xui xẻo nào chưa trải qua chứ, không sao cả.

Bàn tay Trần Ý thoáng bóp chặt. Không được đánh nhau, không được vô lễ với giáo viên, không được phun lời thô tục với bạn học. Muốn ở lại Hoài Thức, phải nhớ kỹ những điều này.

Dưới hàng mi con ngươi Trần Ý như sắp kết băng tới nơi.

Khốn kiếp! Chị đây nhất định sẽ không để chúng mày vui vẻ lâu quá đâu!

...