Vị Hôn Thê Của Tôi

Chương 25: Thế quái nào lại thấy áp lực như vậy chứ



CHƯƠN G 25- THẾ QUÁI NÀO LẠI THẤY ÁP LỰC NHƯ VẬY CHỨ

Dưới áp lực của băng đảng Quế Quế tất nhiên các nhóm trong lớp không một ai đồng ý cho Trần Ý gia nhập nhóm, nhất nhất đều vịn vào lý do danh sách đã sớm nộp lên cho giáo viên chủ nhiệm rồi, vậy nên không thể thay đổi.

Trần Ý cũng không có ý định cứng đối cứng chen vào bất kì nhóm nào. Cứ cho nàng làm căng lên để được vào nhóm, nhưng nhất định đều sẽ chỉ có ngột ngạt khó chịu. Bọn họ tuyệt không cho nàng yên ổn làm xong bài đâu. Nếu đã vậy, chẳng bằng tự mình mở đường máu, tự mình đi.

Vậy nên tối hôm đó, Trần Ý tự mình ngồi trên laptop làm bài. Đã là 0h3' sáng.

Liếc nhìn kim dài và kim phút hiển thị trên đồng hồ chim cánh cụt bên cạnh, đôi mắt đầy tơ máu của Trần Ý càng thêm căng thẳng.

Chết tiệt, yêu cầu bài báo cáo này quá phức tạp, về cơ bản thì không khó, nhưng lượng thông tin cần tìm kiếm và xây dựng báo cáo thì rất nhiều. Dẫn tới dù Trần Ý đã thức gần sáng suốt ba đêm thì chỉ mới xong 50% công việc.

Đây vốn là bài nhóm, mỗi nhóm trung bình 10 thành viên. Hiện tại nàng một mình kham hết, tất nhiên sẽ quá tải. Ốc sên dù đi chậm nhưng nó cõng được nhà của nó, còn Trần Ý hiện tại là ốc cũng không mang nổi mình ốc.

Về cơ bản lượng thông tin cần làm báo cáo, nàng đều đã biên tập, chỉnh sửa, cắt gọt đặt vào bản word xong cả rồi. Nhưng còn PPT, thì chỉ mới làm được vài slide. Rất hiển nhiên đây là bài thuyết trình, không thể thiếu PPT được.

Trần Ý cắn môi, sáng mai là thời hạn báo cáo với chủ nhiệm rồi.

Nhìn slide vẫn chưa làm được 1/3, Trần Ý lần đầu tiên có cảm giác bất lực tới vậy.

Hốc mắt nàng không khống chế được ửng đỏ, hiện tại hồ sơ xin trợ cấp của nàng vẫn đang trong thời gian xem xét ở chỗ Hiệu trưởng. Mà tiền đề để nhận được trợ cấp đó, thì học lực của nàng phải ở mức khá đổ lên. Nếu bài báo cáo hệ số 2 này không được, thì không cần xem xét nữa, phần trở cấp đó coi như đã ngâm nước nóng rồi.

Đúng lúc Trần Ý cố điều chỉnh con chuột sửa box text, thì máy tính lại đơ, sau đó hiển thị hộp thoại không phản hồi.

"Mẹ kiếp!"

Trần Ý không giữ được bình tĩnh nữa, một tiếng thô tục phun ra khỏi miệng nàng.

Nàng cố nén xúc động phát rồ, dùng tay phải giữ chặt lấy tay trái, điều chỉnh lý trí không phát điên mà hất chiếc máy tính second hand tốn mấy tháng bán mì mua được. Nàng phải bình tĩnh, tuyệt đối không được rối!

Máy tính bị đơ, chỉ cần reset lại là được. Đúng vậy, từ đây đến sáng vẫn còn 6 tiếng, nàng có thể. Nàng có thể mà.

Trần Ý cố an ủi bản thân, ấn nút reset máy. Nhưng thực tế cảm xúc nàng sắp hỏng bét tới nơi rồi, máy tính chỉ là một điều rất nhỏ, nàng đã quen với việc nó không chạy ổn định, thế nhưng lúc này lại như một mồi lửa sắp hủy diệt lý trí nàng.

Ting!

Chuông báo điện thoại đánh một tiếng.

Trần Ý dời mắt khỏi màn hình laptop đang reset, đờ đẫn cầm điện thoại lên xem. Thế mà là Mẫn Uyên.

Mẫn Uyên: [Chị vẫn còn hoạt động sao? Hôm nay có việc phải thức khuya?]

Trần Ý và Mẫn Uyên bình thường rất ít khi nhắn tin, tính tình Mẫn Uyên quá lãnh đạm, mà Trần Ý lại luôn bối rối không biết cách giao tiếp với hôn thê nhỏ tuổi. Quan hệ hai người luôn duy trì ở mức độ không nóng không lạnh, hiếm khi thấy một lời quan tâm đột ngột của Mẫn Uyên như vậy.

Có lẽ nội tâm Trần Ý đang lâm vào bước đường yếu đuối nhất. Cuối cùng không chịu nổi nữa, gõ vào khung chat.

Ý: [Có đang rảnh không, có thể giúp tôi một lát được không?]

Tin nhắn gửi đi rồi, Trần Ý hơi bất ngờ vì sự thiếu kiềm chế bản thân, nhưng cũng không hối hận.

Một người đang lạc đường giữa sa mạc mênh mông bỏng rát, phát đi tín hiệu cầu cứu đã là bước đường cùng rồi. Vốn dĩ không tồn tại khái niệm vì tôn nghiêm mà hối hận ở đây.

Ngắn ngủi vài giây lại kéo dài như cả thế kỷ, cuối cùng dấu ba chấm nhảy nhót trong khung chat cũng biến thành câu trả lời.

Mẫn Uyên: [Có thể. Tôi có thể gọi điện cho chị không? Nhắn tin sợ rằng không tiện.]

Trần Ý biểu tình không biết nói gì. Bởi vì chỉ ngắn ngủi vài câu, Mẫn Uyên như thể thấu hiểu được hoàn cảnh gấp gáp của nàng hiện tại vậy. Thế nên Trần Ý gõ 'được'.

Tức thì bên kia hiển thị gọi hình ảnh, Trần Ý sửng sốt, nhưng bản thân đang nhờ người ta vậy nên không có lựa chọn khác, lập tức ấn đồng ý.

Hai khung ảnh hiện lên trong điện thoại, bên này Trần Ý trong không gian nhỏ hẹp, gương mặt tiều tụy mệt mỏi, ánh mắt căng thẳng. Thế nhưng bên kia... Trần Ý khóe môi giật một cái.

Bởi vì lúc này Mẫn Uyên đang ôm cô em gái nhà mình trên đùi, dùng một tay vòng ra giữ ngực con bé đồng thời cầm bình sữa cho bú, giữa kẽ tay còn cầm một cái khăn nhỏ, phỏng chừng để lau sữa trào ra cho bé con. Tay bên kia thì đang cầm chuột máy tính điều khiển. Trong màn ảnh hôn thê nhỏ tuổi nhà nàng cực kỳ bận rộn. Một tay đảm đang việc nhà trông em, một tay thì điều khiển chuột nhấp vào gì đó không ngừng.

Hiện tại Mẫn Uyên đang mặc quần áo ở nhà rất nhẹ nhàng thoải mái, tóc buộc cao lộ ra vầng trán rất đẹp cùng với hàng chân mày tựa như liễu xanh sau cơn mưa mùa hè.

Thấy Trần Ý hiện lên khung ảnh, Mẫn Uyên tròng mắt rất bình thản, nhẹ giọng: "Chào buổi tối chị."

"Hả? À ừ, chào buổi tối." Trần Ý nuốt nước bọt.

Mẫn Uyên lúc này nhìn trực diện vào màn ảnh, thần thái không vội vàng: "Chị gặp vấn đề gì sao?"

Trần Ý hít một hơi, nói ngắn gọn bản thân có một bài báo cáo cần hoàn thành trước sáng mai, nhưng hiện tại tiến độ chỉ mới được 50%. Đồng thời cũng nói rõ ra những việc mình đã làm, và nói thẳng luôn ý muốn Mẫn Uyên cùng giúp làm PPT.

Mẫn Uyên lắng nghe xong, hàng chân mày thanh tú nhẹ nhíu một cái. Dường như nhận ra khối lượng bài báo cáo này vốn không thể là báo cáo cá nhân, dựa vào hoàn cảnh Trần Ý phải một mình làm, không cần phải thầy bùa cũng bói ra được vấn đề ở đâu. Mẫn Uyên lại không tỏ thái độ gì, nghe Trần Ý trình bày xong liền nói: "Gửi cả bản word và PPT chị đang làm cho cho tôi, tôi sẽ chuyển nó lên tài khoản trực tuyến của mình, chia quyền chỉnh sửa cả hai cùng nhau làm."

Trần Ý sờ sờ mũi. Nàng cũng định cả hai cùng chỉnh sửa, nhưng là nàng định chia quyền chỉnh sửa từ tài khoản mình, thế nhưng thần đồng trẻ tuổi đã bảo vậy, nàng đành làm theo.

Nàng cứ nghĩ phải đợi khoảng 5' thì mình Mẫn Uyên mới thao tác xong cho mình quyền chỉnh sửa, nào ngờ còn chưa tới 20s, mail của Trần Ý đã thông báo có lời mời nàng vào phòng làm việc. Trần Ý nhấp vào link rồi, mới biết vì sao Mẫn Uyên bảo rằng làm trên tài khoản của đối phương.

Ôi đệt, đây là tài khoản VIP trong hệ thống thiết kế đồ họa. So với cái đường link xài tài khoản free của nàng đúng là một trời một vực, nếu thiết kế PPT ở đây sẽ có vô vàn hiệu ứng đẹp, mà bên cạnh đó khi cần trích suất thông tin ở một số trang web hạn chế cần nạp tiền truy cập cũng được luôn. Quả nhiên là tài khoản của thần đồng quốc gia có khác.

Mà lúc này Mẫn Uyên đang chia sẻ màn hình cho Trần Ý cùng xem. Trong màn hình một bên là cửa sổ thiết kế PPT, một bên là trang word nàng vừa gửi. Tốc độ cuộn chuột của Mẫn Uyên làm Trần Ý khiếp sợ tới đứng hình. Cơ bản là như ngựa phi nước đại.

Nàng nhịn không được máy móc liếc nhìn Mẫn Uyên trong màn hình một cái, đối phương đang rất nghiêm túc một bên cho em gái bú bình, thi thoảng đưa tay chà lau khóe môi cô nhóc bị trào sữa, một bên ánh mắt dán nhìn màn hình không rời và cuộn chuột như bay. Chưa tới 2' thì 10 trang word đã đến điểm cuối.

Trần Ý lau lau mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay. Đừng nói với nàng, tốc độ cuộn chuột của con nhóc này, chính là tốc độ đọc chữ của đối phương luôn nhé.

Oh shit, nàng nhờ thần đồng giúp đỡ, thế quái nào bắt đầu cảm thấy áp lực như vậy chứ.

...