Vị Hôn Thê Của Tôi

Chương 33: Chiếc khăn cảm ơn



"Chị ngồi chăm hai nhóc đi. Tôi đi mua kem cho. Chị và bé Kiệt muốn ăn vị nào?"

Trần Ý ngước nhìn menu đang chạy trên màn hình điện tử, mân môi một cái: "Lấy cho hai chị em tôi phần kem hạnh nhân đi. À, vậy còn bé Đậu thì sao? Con bé chắc không ăn kem được đâu, thế nhưng cũng mấy tiếng rồi vẫn chưa cho nhóc ăn dặm đấy."

Mẫn Uyên nói: "Trong xe đẩy có đem theo sữa cho Đậu Đậu. Một lát tôi quay lại sẽ cho con bé uống."

Mắt thấy Mẫn Uyên bận rộn bế bé Kiệt ngồi lên ghế, lại chu đáo cầm ra món đồ chơi gì đó cho Trần Kiệt giết thời gian. Sau đó loay hoay rút ra bịch khăn giấy lau tay nàng đã bị nước bọt Đậu Đậu làm ướt. Quay sang lại sửa lại chiếc váy xộc xệch cho em gái. Quả thật là bận không ngừng được tay.

Thấy vậy, Trần Ý xung phong nhận việc: "Hay là để tôi cho bé Đậu uống sữa đi?"

"Thế có phiền chị lắm không?"

"Sao lại phiền được." Dừng một chút, Trần Ý lại đánh bạo nói: "Sớm muộn đều là người một nhà, có gì đâu mà khách khí."

Nói xong nàng suýt chút cắn cả đầu lưỡi mình.

Mẫn Uyên lại hơi nhấc mi mắt nhìn nàng, từ trong đáy mắt phẳng lặng dường như có thứ gì đó đang lan dần ra. Cuối cùng mỉm cười đạm bạc: "Được rồi. Vậy chị trông hai bé đi. Tôi đi mua."

"À ừ."

Nhìn bóng lưng Mẫn Uyên đi xa, gò má Trần Ý lặng lẽ đỏ bừng bừng. Sau đó lại bị món đồ chơi Trần Kiệt nghịch ngợm chọc vào gò má mà bừng tỉnh. Bèn vội lần mò tìm đồ trong xe đẩy em bé của Đậu Đậu.

Mẫn Uyên dường như không phải lần đầu dẫn em gái ra ngoài, vật dụng chuẩn bị cực kỳ chu đáo. Khăn giấy, khăn mền, nước ấm đựng trong bình giữ nhiệt màu hồng nhạt, sữa lại pha sẵn đựng trong bình giữ nhiệt màu hồng đậm. Còn thủ sẵn vài cái tã, và một bộ đồ em bé dễ chịu. Nhìn túi đồ này, Trần Ý hơi trầm mặc.

Nàng nhớ con nhóc đó nói... tỷ lệ phân hóa thành A là 99,9% đi? A thời nay đều chăm em bé gọn gàng ngăn nắp tới thế này sao. Thật ngưỡng mộ cách giáo dục con cái nhà họ Mẫn nha.

Trần Ý dù gì cũng có một thân kinh nghiệm trông em, lập tức liền một tay cố định bé Đậu. Ngửa cổ tay nhỏ sữa thử độ ấm, sau khi thấy vừa phải liền đút cho bé Đậu.

Rất may, bé Đậu đang bi ba bi bô thấy sữa mắt liền sáng. Ôm bình sữa bằng cả tay và chân mút chùn chụt, căn bản không cần phải vất vả dỗ dành.

Trần Ý lại quay sang xoa đầu Trần Kiệt. Hỏi: "Hôm nay chơi với chị Mẫn có vui không?"

Trần Kiệt đang mân mê món đồ chơi robot, nghe xong một hồi mới phản ứng: "Dạ... vui, vui... lắm..."

Trần Ý mỉm cười, cầm khăn giấy lau lau mồ hôi trên trán em trai. Nhìn dáng dấp vui vẻ của thằng bé, nàng cảm thấy mình mạo hiểm đi chơi hôm nay cũng đáng.

Rất nhanh Mẫn Uyên liền quay lại. Ngoài kem còn mang về hai cốc trà sữa nữa.

Trần Ý hơi ngạc nhiên. Mẫn Uyên liền giải thích: "Vừa rồi chị bán hàng tư vấn, cửa hàng đang có chương trình trúng thưởng. Nếu mua hai phần trà sữa thêm sẽ có một vé quay vòng quay may mắn."

Trần Ý nghe xong liền ngước lên nhìn bảng quảng cáo. Sẽ có một vòng quay may mắn, nếu mua một phần trà sữa tình nhân 2 cốc sẽ được một suất quay thưởng. Giải thưởng hạng nhất vậy là một chiếc laptop đời mới nhất, ngoài ra còn có vài giải nhì là thú bông, giải ba là một ly trà sữa khuyến mãi.

Mẫn Uyên vừa mở hộp kem, vừa lấy thìa hướng dẫn Trần Kiệt ăn kem, vừa nói: "Lần trước nói chuyện phiếm, chị có nói thích trà sữa bạc hà. Nếm thử xem. Có vừa khẩu vị không?"

Trần Ý sửng sốt: "A, cảm ơn em nhiều. Để một lát tôi gửi tiền lại cho em nhé?"

Mẫn Uyên từ chối: "Không cần đâu."

"Sao có thể được? Ý tôi là, em còn nhỏ. Tiền tiêu vặt có thể bao nhiêu chứ. Tôi cũng không thể mặt dày tới thế..." Trần Ý lầu bầu nhỏ giọng. Lại đổi tư thế vỗ lưng thuận sữa cho bé Đậu.

"Sau này đều sẽ là người một nhà, cần gì khách khí tới vậy." Mẫn Uyên nhàn nhạt.

Trần Ý bị chính câu của mình nói ra trả về. Không hiểu sao có chút nghẹn.

Thôi vậy, đằng nào cũng là tâm ý của đối phương, nàng không thể quá lạnh lùng phũ phàng. Sắp tới là lễ thiếu nhi rồi, lúc đó hay là mua cái gì đó tặng cho con bé lại vậy.

Trần Ý tự suy tính ổn thỏa trong lòng.

"Một lát chị quay thưởng nhé?" Mẫn Uyên bỗng nói.

Trần Ý hơi sững sốt, lại lẩm bẩm: "Số tôi đen đủi lắm. Sợ rằng sẽ phí mất một lần quay này, hay là thần đồng em quay đi. Biết đâu lại mát tay quay ra gì đó."

Mẫn Uyên cười khẽ: "Tôi từng rút được lá thăm phải trực nhật khu nghiên cứu ba lần liên tiếp."

Trần Ý chưa hiểu lắm: "Hả?"

"Khu nghiên cứu có tổng cộng một trăm lẻ ba người. Một trăm lẻ ba lá thăm, chỉ có một lá phải trực nhật. Và cả ba lần liên tiếp, đều là tôi bắt dính. Xác suất xấp xỉ 9,15142 nhân 10 mũ -5. tôi lại có thể dính phải. Chị nói xem vận may tôi như thế nào."

Trần Ý trầm mặc. Vận khí thề này, quả thật là quá đen. Thì ra thần đồng cũng sẽ có một mặt không được hoàn mỹ.

Trần Ý đã cho rằng số mệnh mình đã đủ đen, không ngờ còn có người đen hơn mình. Mà cũng có khả năng vì nàng đen quá lâu, hiếm khi ông trời mắt nhắm mắt mở cho nàng chó ngáp phải ruồi. Lúc vòng quay dừng lại ở vạch giải nhất, nàng còn đang ngây người không thể tin nổi.

Người xung quanh hóng hớt đều bật thốt lên, vài người ầm ĩ kêu lên kinh thán. Chị nhân viên xinh đẹp cũng vỗ tay chúc mừng không ngừng.

Mẫn Uyên một dắt tay Trần Kiệt, một tay bế Đậu Đậu, nở nụ cười: "Chúc mừng chị."

Trần Ý khiếp sợ không thể tin: "Tôi... trúng giải nhất á?"

"Đúng vậy." Mẫn Uyên gật đầu.

Ngay sau đó Trần Ý vui tới mức kêu lên một tiếng, bắt lấy cánh tay Mẫn Uyên, kích động: "Tôi, tôi trúng thưởng rồi? Tôi thế mà trúng giải nhất sao? Có phải đang nằm mơ không? Tôi nhìn lầm sao? Hay là cái vòng này bị lỗi rồi?! Trời ạ! Tôi trúng thật á!?"

Mẫn Uyên nhìn Trần Ý cười đến cả mặt đầy hoa, còn nói năng lộn xộn. Liền trấn an: "Là thật. Chị thật sự đã trúng giải nhất rồi."

Phải mất một hồi thì Trần Ý mới vơi dần cơn kích động. Lại phải ngồi chờ nhân viên làm giấy tờ nhận thưởng các loại, vậy nên các nàng nán lại một lúc. Khi này Trần Ý mới bỗng nhận ra vấn đề, vội nói: "Giải nhất là laptop đi. Thế thì cũng không tốt lắm, dẫu sao thì thẻ quay thưởng này là do em mua trà sữa. Phần thưởng đâu thể một mình tôi ôm hết được."

Mẫn Uyên lại nói: "Dù cho tôi có quay đi nữa, khả năng chỉ là 'chúc bạn may mắn lần sau'. Đây là vận may của chị trúng thưởng, chị có thể giữ. Lại nói, hiện tại tôi đã có laptop của mình rồi, thật sự không có chỗ dùng. Nó có ích với chị hơn.."

Trần Ý vẫn hơi hoang mang, Mẫn Uyên lại nhỏ nhẹ khuyên nhủ một hồi. Trần Ý mới bị thuyết phục.

Quả thật cái giải thưởng này với nàng chẳng khác gì buồn ngủ gặp chiếu manh cả. Thế nhưng cũng nhờ phúc khí của hôn thê nhà mình mà nàng mới được thưởng. Vậy nên sau khi ra về, nàng liền kích động đạp xe đến cửa hàng gần nhà. Chọn một lúc mấy cuộn len, rồi mang về. Ngồi dưới ánh đèn, nhìn chiếc laptop mới của mình, đầy tinh thần bắt đầu móc khăn.

Nàng muốn đan cho hôn thê nhà mình một chiếc khăn cảm ơn nha~~~

...