Vị Hôn Thê Của Tôi

Chương 39: Tôi tên là Mẫn Uyên



Sau khi Trần Ý được Bùi Ngọc Huân ra đi, nàng không hề biết ở một góc xa xa, trong chiếc xe hơi đắt tiền, cặp mắt oán độc ghim chặt vào nàng.

Tài xế nhà họ Kiều nhìn cô chủ nhỏ ngồi ở ghế sau, bắt đầu cảm thấy không ổn lắm. Chỉ đành mở lời: "Cô chủ, hiện tại về được chưa?"

Bàn tay Kiều Khả Hân bám lên cửa sổ xe đều muốn bấm chặt, đáy mắt nồng đậm sự phẫn hận.

Con khốn, mày hay lắm! Tao không tin mày trốn được mùng một liền sẽ trốn được mười lăm! Tao có cả nghìn cách khiến mày phải khốn khổ bò ra khỏi trường!

Kiều Khả Hân cụp mi, không biết đang suy tính chuyện gì.

Tài xế tưởng rằng Kiều Khả Hân chưa nghe thấy, bèn lặp lại: "Cô chủ, chúng ta về được chưa?"

"Ồn ào!" Kiều Khả Hân quát một tiếng, lại ấn nút cho cửa sổ xe chạy lên. Nhìn tài xế không vui nói: "Ông không thấy mình rất phiền sao? Phải biết tôn trọng người đã cho ông chén cơm chứ!"

Tài xế hiện tại tuổi đã trên năm mươi, bị một con nhóc coi thường như vậy, cũng không thể tỏ thái độ gì. Chỉ có thể cắn răng nói: "Xin lỗi cô chủ, tôi tưởng mình nói nhỏ quá cô không nghe thấy."

"Được rồi, phiền chết, lý do lý trấu. Về nhà đi."

"...Vâng."

...

Sau sự kiện bị chặn ở cổng trường hôm đó, chẳng biết đám người Quế Quế đã đi đồn thổi thế nào, cả trường Hoài Thức liền truyền tai nhau. Nói là Trần ý là loại người không biết xấu hổ. Một mặt thừa nhận hẹn hò với nữ sinh nọ, mặt khác lại leo lên xe một nữ sinh khác, đã có người đứng ra xác nhận nữ sinh Trần Ý đi ăn kem, và nữ sinh ngày hôm đó cưỡi xe đạp điện không phải cùng một người.

Thế chẳng phải bắt cá hai tay hay sao, đúng là ghê tởm. Vậy mà trước kia còn luyên thuyên cái miệng, nói gì mà bị Đặng Lan Vân cắm sừng, ra vẻ nạn nhân, còn không tự nhìn lại bản thân.

Chính vì vấn đề nhân phẩm của Trần Ý bị nhận định là có vấn đề như vậy, thế nên sau vụ bắt cá hai tay này, chẳng mấy ai còn tin rằng nàng từng qua lại với Đặng Lan Vân nữa. Mà có đi chăng nữa thì rõ ràng cô ta quá ghê tởm, Đặng Lan Vân không chịu được loại như cô ta, chia tay và qua lại với hoa khôi Kiều Khả Hân là lẽ dĩ nhiên.

Chung quy phân thối khiến người ta tránh xa, châu báu hấp dẫn người tài mà! Và "phân thối" và "châu báu" ở đây là ai với ai đã quá rõ ràng.

Đối với mấy lời đồn này, Trần Ý lại chẳng mấy phần quan tâm.

Đám người này chỉ giỏi xì xào chỉ trỏ, thì thầm mỗi khi nàng đi qua. Thẳng mặt nói chuyện phải trái ư? Haha, thế thì nàng đánh giá bọn người này quá cao.

Thế nhưng nàng không để ý, không có nghĩa là thời thế dần sóng yên biển lặng.

Ngày thứ bảy sinh hoạt lớp, cả lớp đang ngáp ngắn ngáp dài chờ cô chủ nhiệm vào lớp như mọi khi. Vài người còn đang nhàn tản bu xung quanh bàn Quế Quế, nghe Quế Quế trầm bổng kể chiến tích bắt cá hai tay của nhân vật nào đó.

Trần Ý trùng hợp cũng ngồi gần chỗ Quế Quế, thế nhưng lúc này nàng đang đeo tai nghe nghe bài tiếng anh và móc len. Vậy nên kế hoạch muốn mượn lời bóng gió khiến nàng khó chịu của Quế Quế chẳng có tác dụng gì.

"Ô, nghe này nghe này! Tao vừa đi vệ sinh, trông thấy cô chủ nhiệm mình đi về hướng này. Đoán xem hôm nay sẽ có gì hot!!"

"Hả, vụ gì vụ gì? Chẳng lẽ sẽ có lệnh đình chỉ học tập 'con ả' nào đó hả?"

"Xời ạ, tự nhiên nhắc đến nó làm gì. Ô nhiễm cả không khí! Lần này là chuyện khác cơ! Tao chính mắt trông thấy cô chủ nhiệm dẫn theo một học sinh nữ lạ mặt đi về hướng này. Còn mặc đồng phục trường ta, chín phần là học sinh mới đó!"

"Thật sao, sắp có học sinh mới!? Mé, có xinh không?"

"Cái này còn cần phải nói, nếu không đẹp thì tao quan tâm làm gì! Dựa vào mắt nhìn của tao, nhan sắc thế này hoàn toàn có cửa so kè với Đặng Lan Vân đó!"

"Gì vậy, có bịa quá không vậy! Đặng Lan Vân tốt xấu là nữ sinh A ưu tú xinh đẹp, bộ mặt đại diện trường ta, gì mà học sinh mới có khả năng bì kịp chứ! Còn là học sinh chuyển vào lớp thường chúng ta, thế thì thành tích so với Đặng Lan Vân đã là một dưới đất, một trên trời rồi! Xì, còn tưởng thế nòa!"

"Ủa mà khoan, từ từ chút đã! Mày nói so bì với Đặng Lan Vân, thế đó là học sinh A sao?"

"Tao cũng không rõ, nhưng cái khí chất tỏa ra... tao thấy rất là A luôn. Vậy nên tao nghĩ thế."

"Dẹp mọe đi, mày đoán có lần nào trúng đâu. Lần nào kiểm tra cũng lệch tủ, bị đè cho chết lên chết xuống. Tao còn lâu mới tin mày đấy!"

...

Đối với loại chuyện sẽ có học sinh mới này, lớp B5 thảo luận cực kỳ sôi nổi. Ai cũng nghểnh cái cổ chờ mong xem bạn mới sắp đến bộ dạng sẽ như thế nào.

Trần Ý mới đầu giữ thái độ chuyện không liên quan tới mình, thế nhưng khi trông thấy bóng dáng đứng trên bục giảng cạnh cô giáo chủ nhiệm Đỗ Lệ Trang kia. Nàng trợn mắt không thể tin nổi. Khóe môi không ngừng run rẩy, cái méo gì đang diễn ra vậy? Là nàng móc len tới mức sinh ra ảo giác rồi sao?

"Xin chào mọi người, tôi tên là Mẫn Uyên, sắp tới sẽ học cùng mọi người với tư cách học sinh dự thính. Hi vọng sẽ nhận được sự chiếu cố từ mọi người."

Nữ sinh đứng trên bảng, chậm rãi thực hiện bước giới thiệu bản thân. Vừa ngắn gọn vừa đơn giản, dù lời là mong nhận được giúp đỡ, nhưng gương mặt lạnh nhạt và khí thế lãnh đạm tỏa ra kia, rõ ràng chỉ là một câu mang hình thức khách sáo thôi.

"Ôi... con nhóc này, trông có vẻ nhỏ tuổi hơn chúng ta thì phải..."

"Đúng là thế. Nhưng không hiểu sao mà, nhìn gương mặt cô ta, tôi thấy tâm tính không trẻ con lắm đâu... Tôi bị ảo à?"

"Không phải chỉ mình ông ảo đâu, tôi cũng cảm thấy thế..."

Về điểm này Trần Ý đồng tình với đám đông bàn tán. Còn phải nói à, con nhóc này tuy nhỏ hơn nàng bốn tuổi, nhưng chẳng hiểu sao khí chất lại rất chững chạc đáng tin. Đặc biệt là lúc chăm em gái, thật sự vừa dịu dàng vừa ra dáng chị cả đâu.

Khoan, từ từ. Não nàng chạy đi đâu thế, chuyện quan trọng bây giờ rõ ràng là tại sao Mẫn Uyên lại xuất hiện tại đây cơ mà???

Trần Ý ôm đầu, cái đầu nhỏ không ngừng hiện lên mười vạn dấu chấm hỏi.

Đỗ Lệ Trang dù không rõ ràng lắm thân thế của Mẫn Uyên, nhưng đã được hiệu trưởng đánh tiếng nhắc nhở, học sinh nữ không chính thức này phải tuyệt đối chăm sóc cẩn thận. Vậy nên bà ta liền phát huy đức tính lá mặt lá trái của mình. Đon đả: "Mẫn Uyên, em ngồi ở bàn phía trên lớp trưởng Quế Quế đi nhé. Có lớp trưởng hỗ trợ cũng tiện hơn."

Mẫn Uyên đánh mắt một vòng quanh lớp học, như radar rà quét vậy. Rất nhanh đã trông thấy Trần Ý đang bộ dạng rối rắm trồng nấm trong góc. Nhẹ giọng nói: "Em cảm ơn cô. Thế nhưng em có thể ngồi cạnh bạn nữ bàn thứ hai từ dưới đếm lên ở dãy thứ ba được không ạ?"

Vị trí mà Mẫn Uyên nói tới, chính là Trần Ý.

Cả lớp lúc này liền quỷ dị đổ dồn tầm mắt về phía Trần Ý.

Đỗ Lệ Trang cũng nhận ra người Mẫn Uyên muốn ngồi cùng là Trần Ý, lại nói: "Mẫn Uyên, vì em là học sinh mới, cô không thể không có vài câu nhắc nhở em. Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Có một số chỗ tuyệt đối không phải là ngọn đèn tốt để ở gần đâu."

Nghe thấy châm biếm của Đỗ Lệ Trang, lớp học không cảm thấy gì bất thường, mà còn hiển nhiên vang lên tiếng cười nhạo, hùa theo lời của cô giáo, như có như không khinh thường Trần Ý.

Tầm mắt Mẫn Uyên có chút dừng lại. Đây sẽ là lời một cô giáo chủ nhiệm nói về học sinh của mình sao, hơn nữa phản ứng lớp học này lại là gì. Mẫn Uyên không khỏi đánh giá lại người giáo viên và cả cái lớp này. Tác phong giáo dục của Hoài Thức vài năm gần đây không lẽ thật sự xuống dốc như lời đồn?

"Không cần cô thêm đèn đuốc gì đâu ạ. Em thấy ngồi cạnh cửa sổ sẽ có lợi cho mắt em thôi. Ánh sáng tự nhiên vẫn tốt hơn. Cảm ơn cô." Nói rồi chẳng chờ Đỗ Lệ Trang nói thêm, đã tiến về phía chỗ ngồi Trần Ý.

...