Vị Hôn Thê Của Tôi

Chương 6: Tôi gặp em khi nào



Rất nhanh cả hai nhà cùng di chuyển vào trong nhà hàng. Vừa trông thấy Mẫn Sương, phục vụ đã tận tình đến chào đón, hướng dẫn đến phòng riêng đã đặt trước.

Lần đầu Trần Ý và mẹ đến một nơi sang trọng như vậy, không khỏi sinh ra vài phần khẩn trương. Rất may, Nguyễn Đinh Đan là người thích nói chuyện, chất giọng ngọt ngào không ngừng lôi kéo mẹ Trần trò chuyện. Vậy nên cũng giảm bớt sự căng thẳng của hai mẹ con.

Trong lúc di chuyển lên phòng ở tầng hai, vì người lớn đều đi trước, bọn trẻ sẽ đi sau lưng. Vừa lúc Trần Ý và Mẫn Uyên liền sóng vai đi với nhau.

Trần Ý cố tỏ ra bình tĩnh nhìn phía trước, bước chân lên bậc thang. Thế nhưng tầm mắt vẫn lén lút nhìn sang bên cạnh.

Nàng mân môi đăm chiêu, thật sự là cao ngang nhau nha.

Thế nhưng nàng chắc chắn Mẫn Uyên nhỏ tuổi hơn mình. Nhìn cái mặt non nớt là biết rồi. Đùng một cái nhảy ra một cái hôn thê thì thôi đi, đối phương cư nhiên còn nhỏ tuổi hơn cả nàng. Chuyện này... thật mọe nó máu chó quá đi mất. Mày Trần Ý vặn lại với nhau như cái bánh quai chèo.

Lại một lần nữa lén lút quan sát, kết quả Trần Ý bị tầm mắt của Mẫn Uyên bắt được. Đôi mắt đen nhánh như tinh linh hươu nơi rừng già, lại điềm đạm không thấy được đáy. Kết hợp cùng bó hoa bách hợp tinh khôi đang ôm, mang lại cảm giác tịnh lệ thanh thoát không thể chạm tới nổi. Vẻ đẹp này khiến cho Trần Ý nhất thời tim đập mạnh lên, bối rối dời đường nhìn.

Bên cạnh lại vang lên một tiếng cười rất khẽ.

Chết tiệt, con nhóc này không phải đang cười nàng đi.

Rất nhanh hai nhà đã đến phòng riêng. Phòng riêng trang trí với tông màu đỏ ấm và đèn vàng nhẹ, mang lại cảm giác cực kỳ ấm cúng. Góc phòng còn có một bình hoa hồng vàng, vừa trang nhã vừa sang trọng.

Nhà họ Mẫn ngồi bên tay trái, còn nhà họ Trần ngồi bên tay phải. Lúc mẹ con Trần Ý định ngồi xuống, Mẫn Uyên còn rất lịch sự kéo ghế cho hai người. Điều này không khỏi khiến mẹ Trần tán thưởng Mẫn Uyên hơn vài phần.

Sau khi đã an vị rồi, Mẫn Uyên mới tặng bó hoa nãy giờ ôm trên tay cho Trần Ý.

“Không biết ra mắt nên chọn gì cho hợp lễ, chỉ có thể mượn hoa bày tỏ thành ý vậy.” Mẫn Uyên nhẹ nhàng nói.

Trần Ý hơi ngây ra. Hoa này, tặng nàng sao?

Nàng bối rối đưa tay ra nhận ra, lại nhìn Mẫn Uyên một cái, gò má ửng đỏ nhanh chóng. Đây lại là lần đầu tiên nàng được tặng hoa.

“Cảm ơn... cậu nha.”

Mẫn Uyên cười khẽ, khóe mắt kéo lên lan ra đẹp như cánh hoa bách hợp: “Bó hoa này rất hợp với váy của cậu.”

Không biết do trùng hợp hay ý trời, hôm nay Trần Ý cũng đang mặc một cái váy màu trắng ngà, có họa tiết hoa bách hợp. Vừa trùng màu sắc với quần áo của Mẫn Uyên, còn trùng luôn lễ vật đối phương tặng. Thật khiến người ta cảm thán.

Trần Ý cũng nhanh chóng nhận ra sự trùng hợp này, vốn dĩ bình thường có thể mắng người ba tiếng liền mặt không đỏ, thở không gấp. Bây giờ lại mặt đỏ tai hồng muốn mạng. Chỉ có thể khẽ cúi mặt, vuốt tóc mai, bẽn lẽn che đi biểu tình.

Còn Mẫn Uyên chỉ luôn cười rất nhẹ nhàng, lịch sự. Nét mặt vô cùng phẳng lặng.

Nhà họ Mẫn thấy cảnh này cũng rất hài lòng.

Cuối cùng trò chuyện hồi lâu, cũng đến bước hỏi đến tên tuổi.

Mẹ Trần sớm đã nín nhịn không được, thở dài một hơi: “Chỗ thân quen thì tôi không khách khí nữa. Cái đó, chị Sương này, cháu Uyên nhà chị năm nay bao tuổi rồi?”

Trần Ý sớm đã nghẹn muốn điên, nghe mẹ nói lên tiếng lòng mình, lập tức liền ngẩng đầu lên chờ đáp án.

Mẫn Sương cũng không giấu giếm, nói: “Không giấu chị Trần, Mẫn Uyên nhà chúng tôi năm nay đã mười ba rồi.”

Nguyễn Đinh Đan thấy vợ mình cư nhiên chỉ nói thế, không có bổ sung gì thêm. Thầm mắng một tiếng “Alpha đồ đại ngốc” trong bụng. Lập tức mở lời đon đả chào hàng: “Dù rằng Uyên nhà tôi còn tuổi nhỏ, nhưng thành tích học tập rất tốt. Hơn nữa tính tình cũng lãnh đạm thành thục. Hôm nay còn chu đáo tự mình đi mua hoa ra mắt hôn thê đây. Cả tôi và mẹ lớn nó đều không tinh tế được như vậy đấy.”

Mẹ Trần vốn đã đoán được Mẫn Uyên còn nhỏ. Nhưng không ngờ chỉ mới mươi ba tuổi? Nhất thời hơi choáng váng, bất giác nhìn về phía Trần Ý.

Trần Ý cũng hoang mang không nhẹ. Trời ạ, hôn thê nàng chỉ mới mươi ba tuổi? Nàng có khác gì tội phạm đâu, mười ba tuổi không phải còn học cấp hai đi. Sau này muốn đi hẹn hò, nàng liền phải qua cổng trường cấp hai đứng chờ hôn thê mình sao.

Ý nghĩ này vừa nảy trong đầu, Trần Ý liền hoảng sợ bóp chết ngày lập tức. Mới gặp mặt đã tính tới hẹn hò, nàng bị điên rồi có đúng không.

Trần Ý hít một hơi, bình tĩnh mở lời: “Cái đó... nếu em mới mười ba tuổi, vậy em vẫn chưa phân hóa đâu nhỉ?”

Nàng đã nhận ra chuyện này lúc đi cầu thang rồi. Con nhóc này vẫn chưa có dùng miếng dán trên gáy, nàng cũng không cảm nhận được hơi thở A nào từ trên người cô nhóc cả. Chứng tỏ vẫn chưa phân hóa.

Mẫn Uyên gật đầu, thành thật nói: “Quả thật là vậy.”

Thế nhưng sau đó, Mẫn Uyên lại móc ra một túi hồ sơ, đẩy qua cho Trần Ý xem. Bình tĩnh nói: “Dù rằng tôi vẫn chưa phân hóa, nhưng đây là kết quả xét nghiệm sinh học của tôi. 95.5% sẽ phân hóa thành A. Tôi nghĩ rằng, nếu có thành ý thì tuổi tác không phải là vấn đề.”

Trần Ý cầm lấy hồ sơ kia, bán tính bán nghi nhìn Mẫn Uyên một cái, lại lật ra nhìn. Quả thật là kết quả xét nghiệm sinh học. Còn có dấu mộc đỏ của viện nghiên cứu. Nhìn dấu mộc này, không phải là bệnh viên trực thuộc viện nghiên cứu thông thường, mà là viện nghiên cứu tuyến trung ương quốc gia.

Quả nhiên là nhà khá giả, có thể đưa con cái đến viện nghiên cứu quốc gia xét nghiệm. Không phải đơn giản là vấn đề tiền bạc, mà còn liên quan đến mạng lưới quan hệ nữa. Càng huống hồ, đã là viện nghiên cứu trung ương quốc gia thì tỉ lệ sai số sẽ rất thấp. 95.5% phân hóa thành A, thì coi như chính là A thật rồi.

Chỉ là không ngờ, con nhóc này bề ngoài trông rất non nớt, thực tế suy nghĩ rất thấu đáo. Không chỉ tặng hoa, còn mang theo cả bảng xét nghiệm trình diện ra mắt. Sự chu đáo này, không phải thành ý thì còn là gì.

Trần Ý như thầy tu không sờ được tóc. Thế quái nào lại không như motip thông thường. Chẳng phải mấy đứa nhóc dậy thì mà bị bố mẹ ép đi xem mắt, nhất định sẽ nhảy dựng lật bàn hay sao. Vậy thế méo nào Mẫn Uyên này lại bưng bộ mặt điềm đạm, bình tĩnh đó đến đây. Thậm chí còn rất nghiêm túc và chân thành.

Chẳng giống trong phim và tiểu thuyết tí nào!

Đúng lúc này, Mẫn Uyên lại nói: “Vả lại, tôi cũng cảm thấy mình rất có duyên với chị. Chúng ta từng gặp nhau rồi.”

Trần Ý hơi tròn mắt: “Hả? Gặp nhau? Tôi gặp em khi nào?”

Vô lý, nàng chỉ là một đứa bán đồ ăn ở chợ phụ giúp gia đình, tuyệt đối không thể tiếp xúc với gia đình cao tầng này đi. Tự nhiên Trần Ý có dự cảm không ổn lắm.

Quả nhiên sau đó Mẫn Uyên nói: “Lúc 9h34 phút ngày 24/6, cũng là ngày thứ ba tuần vừa rồi. Ở ngoài cổng căn nhà số 21 trong khu tôi, tôi đã trông thấy chị đang ‘nói chuyện’ với bạn.”

Hai chữ “nói chuyện” Mẫn Uyên nói ra nhẹ tựa lông hồng, thế nhưng vào tai Trần Ý thì là sét đánh ngang tai. Khiến nàng thiếu chút lật bàn, tìm cái lỗ chui xuống.

Ối mọe ơi, đó chẳng phải là ngày nàng bị Kiều Khả Hân boom hàng, nổi nóng chửi nhau thẳng mặt với cô ả hay sao. Cái đó mà nói chuyện cái gì, nàng thiếu chút nhai đầu Kiều Khả Hân tới nơi đây. Vậy mà bộ dạng núi lửa phun trào đó của nàng lại bị hôn thê tương lai trông thấy.

Thật là trời đánh mà!

...