Vĩ Lam

Chương 34: Trốn chạy (11)



Hạ Lam cởi áo vest của một tên thủ hạ, trong đó có khẩu súng và kìm điện được để sẵn trong túi áo, cô không chút do dự khoác lên người, xõa tóc che gần khuất gương mặt..Cô lấy thêm một khẩu súng từ tên còn lại, xem như dự phòng.

Cô hít một hơi thật sâu, dần thả lỏng người, sau đó ra khỏi căn phòng. Vị trí cô đang đứng thuộc khu vực dành riêng cho khách cần tìm phụ nữ tam phẩm nên nơi này rất ít người qua lại.

Hạ Lam giữ bình tĩnh, thong dong đi khắp các hành lang, một số phụ nữ nhìn thấy cô mang khoác áo của đàn ông, liền nghĩ Hạ Lam là nhị phẩm được khách yêu thích,nhiều ánh mắt ganh tị, phẫn hận hướng về phía cô.Mỗi tháng các cô gái bị bắt tới đây rất nhiều, họ không biết mặt đối thủ của mình cũng là lẽ đương nhiên.

Lúc nãy quan sát nơi này một chút, cô liền kết luận,cứ cách hai dãy phòng sẽ có một camera giám sát.

Hạ Lam bỗng dưng muốn vả vào mặt mình, sao lúc nãy lại quên hỏi tên thủ hạ kia phòng giám sát ở đâu chứ? Giờ hai tên đó thành ma hết rồi thì ai trả lời cho cô đây.

Cố Ngọc vừa tiếp xong một vị khách quý, còn được boa không ít tiền, cô ta sung sướng đến mức cười không khép miệng được, nghĩ thầm chiều nay phải mua một ít đồ trang điểm và trang sức. Nghe bảo Channel vừa ra túi xách mới.

Quá vui mừng cô ta không để ý có một cánh tay từ đằng sau đang tiến về phía mình.

Miệng đột nhiên bị ai đó bụm chặt, cả người bị lôi đi. Cố Ngọc hoảng sợ muốn hét lên, sắc mặt cô ta tái xanh. Không lẽ có tên biến thái lẻn sang tận khu này để tìm cô ta, nghĩ đến mình sắp bị hắn bạo hành, khuôn mặt cô ta liền trắng bệch, càng vùng vẫy mãnh liệt.

"Cô đứng yên cho tôi!"Hạ Lam bực bội, nhỏ giọng quát.

Cố Ngọc nghe giọng nói của phụ nữ, cô ta bình tĩnh trở lại, trừng mắt với người sau lưng, tay đặt trên bàn tay Hạ Lam muốn kéo xuống. Cảm giác an toàn chưa được bao lâu, cô ta cảm nhận được khí lạnh của kim loại truyền thẳng vào thái dương, không cần nghĩ cũng biết đó vật đó là gì. Cố Ngọc bỗng thấy sợ đến sởn tóc gáy đồng thời kháng cự cũng dần yếu đi.

"Còn không an phận, tôi bắn nát sọ cô."Hạ Lam dùng giọng điệu lạnh lẽo uy hiếp. Thấy Cố Ngọc đã không còn kháng cự nữa, tay cô rời khỏi miệng cô ta.

"Ngoan ngoãn trả lời tôi vài câu hỏi."

"Được"Bị kéo vào góc tối, Cố Ngọc không nhận ra người này là ai nhưng vẫn gật đầu trong vô thức. Để bảo vệ cái mạng, có hỏi ngàn câu cô ta cũng sẽ trả lời.

Được giải đáp thắc mắc, Hạ Lam hết sức hài lòng,cô cười,ngữ khí cợt nhã khen cô ta: "Ngoan lắm"

Cố Ngọc thở phào nhẹ nhõm, bước ra ngoài, nhưng sau đó Hạ Lam khoác vai cô ta, hai người cùng đi ra khỏi góc khuất camera.Cố Ngọc bị động tác của Hạ lam dọa sợ, cẩn trọng hỏi:"Tôi đã nói cho cô hết rồi, cô còn muốn gì nữa."

"Đừng nhiều lời."

Hai người khoác vai nhau đi ra khỏi góc khuất camera, người ngoài nhìn vào cứ tưởng là hai người bạn thân đang giúp đỡ nhau, cũng không nghi ngờ gì.

Hạ Lam lôi Cố Ngọc đến một căn phòng ở cuối hành lang, lập tức mở cửa phòng ra, đẩy cô ta vào trong.

Một loạt hành động bạo lực của Hạ Lam làm Cố Ngọc không khỏi kinh hãi. Ánh mắt mang theo nỗi hoảng sợ nhìn cô gái trước mặt mình.

Hư không lại mang cô ta đến phòng này làm gì?Không phải là định cướp sắc đấy chứ?Thời buổi bây giờ giới tính nào cũng cần phải cảnh giác cao độ.

Nghĩ thế, cô ta nhìn Hạ Lam bằng ánh mắt đề phòng, hai cánh tay che chắn ngực, giống như người sắp bị cưỡng gian.

Hạ Lam tất nhiên biết trong đầu cô ta đang nghĩ cái quái gì.

Cô tức giận, gầm lên "Che cái gì mà che!Bà đâu chỉ thích đàn ông!"

"Vậy cô mang tôi đến đây làm gì?Cô đã nói sẽ thả tôi ra mà."Cố Ngọc không chịu thua, rướn cổ lên cãi.

"Sao cô không đi làm biên kịch luôn đi, tôi nói thế lúc nào?"

Cố Ngọc trầm mặc, đúng là cô ấy không nói thế thật.

"Tôi định làm gì, cô sẽ biết ngay thôi."Nói xong, Hạ Lam bước đến chỗ Cố Ngọc, xé bộ váy cô ta mặc trên người.

Cô ta sợ hãi hét lên, trong miệng không ngừng mắng chửi Hạ Lam "Cái đồ háo sắc!Biến thái!Không được chạm vào tôi!Tránh ra!"

Hạ Lam rất muốn rút súng đưa cô đến âm phủ. Ồn chết được!

Trên người Cố Ngọc không còn một mảnh vải,cô ta che ngực và bộ quan trọng, môi to son đỏ chót mở ra "Cô còn dám nói mình thích đàn ông?"

Hạ Lam không muốn phí lời với cái đồ không não, dùng mảnh vải vương vãi trên mặt đất trói chân tay cô ta lại.

Thấy mình bị trói,Cố Ngọc hoảng hốt hỏi:"Trói tôi làm gì!"

"Để cô ngậm miệng lại, cách này so với giết người diệt khẩu thì tốt hơn nhiều không phải sao?"Hạ Lam cảm thấy mình thật từ bi.

"Nhưng tôi....ưm..."Cố Ngọc chưa kịp nói hết câu đã bị Hạ Lam dùng miếng vải nhét vào miệng.

"Tôi không thể tin tưởng được ai nữa."

Hạ Lam đứng dậy, xoay người để lại cho cô ta một câu nói, sau đó rời đi.

____

Hôm nay hai chương nha.