Vi Quang

Chương 3



Edit by An Nhiên

Lần gặp thứ ba tới rất nhanh, ngay sau lần gặp thứ hai một tuần.

Lần này Chu tiên sinh nhìn qua tâm tình tốt hơn nhiều.

Bọn họ hẹn lúc bốn rưỡi chiều, Tiểu Ninh đến muộn mười lăm phút.

“Xin lỗi, xin lỗi, chắc anh đã đợi rất lâu rồi?” Tiểu Ninh vội vàng xin lỗi.

Chu tiên sinh thấy cậu vẫn đeo túi sách, hỏi: “Cậu vừa tan học sao? Không phải hôm nay là thứ bảy ư?”

Tiểu Ninh trả lời: “Hôm nay không có lớp, tôi từ chỗ làm thêm tới đây. Hai rưỡi đến bốn rưỡi, không có cách nào đổi. Thật xin lỗi, anh giữ bí mật với câu lạc bộ được không? Thật ra tôi không được làm thêm công việc khác, thời gian quy định đều do khách hẹn, vì vậy ngoại trừ thời gian lên lớp, còn lại đều rảnh rỗi.”

Nhưng khách nhân chủ yếu đều hẹn buổi tối. Tiểu Ninh không thể nói đổi thời gian với câu lạc bộ, muốn âm thầm liên hệ với Chu tiên sinh cũng không có biện pháp. Theo như quy định, bọn họ không thể lưu lại phương thức liên lạc với nhau, chuyện này không cần thiết, mỗi một lần công tác đều sẽ thông qua câu lạc bộ liên hệ. Nếu không tuân thủ quy tắc hoặc có hành vi xúc phạm khách, câu lạc bộ sẽ cho bọn họ vào sổ đen. Đối với một số người mà nói, đây là điểm có chút ràng buộc; còn đối với Tiểu Ninh cung cấp phục vụ như thế này mà nói, cũng an toàn hơn.

Quản lý của câu lạc bộ sớm đã nhắc nhở Tiểu Ninh, không nên lén lút liên hệ công việc với khách nhân, dưới tình huống câu lạc bộ không biết rõ tình hình, câu lạc bộ sẽ không vì an toàn của cậu mà chịu trách nhiệm. Khách nhân dạng nào cũng có, muốn tốn ít tiền mà làm nhiều chuyện hơn, hoặc muốn dựa vào tổn thương đạt được khoái cảm nhanh hơn số lượng cũng không ít.

Chu tiên sinh nhìn qua có chút kinh ngạc: “Cậu vẫn còn công việc thứ hai?”

Tiểu Ninh gật đầu.

Ngoại trừ công việc này, cậu còn dạy thêm. Thỉnh thoảng những công việc hỗn tạp như phát tờ rơi, dán quảng cáo cũng làm.

Nhưng vẫn là công việc này tiền nhiều nhất.

Chu tiên sinh do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn hỏi: “Cậu rất thiếu tiền sao?”

Tiểu Ninh gật đầu.

Chu tiên sinh nhìn qua còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng cuối cùng vẫn là không nói.

Bất kể như thế nào, dù sao đây cũng là chuyện riêng của Tiểu Ninh.

Thật là một vị khách chu đáo.

Tiểu Ninh rất không thích những người liên tục truy hỏi tại sao cậu muốn làm công việc này. “Bởi vì thiếu tiền”, Tiểu Ninh đều trả lời như vậy.

Có người sẽ bày lên vẻ mặt trưởng bối nói đại đạo lý, người trẻ tuổi không nên ham hư vinh như thế, không nên chạy theo hàng hiệu các loại; có người sẽ tiếp tục hỏi: Vì sao thiếu tiền? Trong nhà điều kiện không tốt? Cha mẹ có ở đây không? Không đóng nổi học phí? Người nhà thiếu nợ? Thân nhân bị bệnh nặng?

Liên tục liên tục hỏi, giống như xem kịch trên tivi, đối với chuyện phát triển nội dung cốt truyện vô cùng quan tâm.

Dù sao đối với bọn họ mà nói, nỗi đau của người khác, chẳng hề liên quan.

Hai người đi xem phim.

Nói chung, rất ít có khách nhân đi xem phim. Hai tiếng đồng hồ, chỉ tự mình im lặng xem phim, cũng quá lãng phí tiền rồi.

Mỗi lần Chu tiên sinh đều khiến cho Tiểu Ninh cảm thấy rất đặc biệt.

Sau khi xem phim xong, hai người đi ăn cơm tối, rất nhẹ nhàng nói chuyện phiếm. Chu tiên sinh không tiếp tục nói ra nỗi khổ tâm, cũng không tiếp tục oán giận, chỉ rất cố gắng tìm một vài chủ đề để trò chuyện. Hắn hỏi thăm trường học với chuyên ngành của Tiểu Ninh, có lẽ là muốn tìm chủ đề để hàn huyên với Tiểu Ninh. Nhưng chuyên ngành của hắn là máy vi tính, chuyên ngành của Tiểu Ninh lại là thương mại, khác biệt rất lớn, nhất thời không tìm thấy điểm chung.

Tiểu Ninh nói: “Những môn khác thì đỡ, Toán cao cấp có chút khó.”

Chu tiên sinh nghe xong, lập tức cao hứng nói: “Vậy sao? Có gì không hiểu có thể hỏi tôi, trước kia Toán cao cấp của tôi rất tốt.”

Tiểu Ninh thầm nghĩ, đã là chuyện bao nhiêu năm trước rồi chứ, hơn nữa chẳng lẽ Chu tiên sinh tự mình bỏ tiền mời cậu, kết quả còn muốn cho cậu học thêm sao?

Ngẫm nghĩ liền cảm thấy rất buồn cười.

Nhưng trên mặt cậu vẫn nói: “Được, cám ơn!”

Buổi tối rất thần kỳ này cứ như vậy kết thúc.

Đến cuối cùng Tiểu Ninh cũng không biết Chu tiên sinh gọi mình tới đây để làm gì.

Qua hai tuần, bước vào mười hai tháng, thời tiết âm u lành lạnh.

Chu tiên sinh và Tiểu Ninh gặp nhau lần thứ tư.

Nơi hẹn gặp là ở cửa hàng tổng hợp, vừa thấy mặt, Chu tiên sinh liền nhờ cậy Tiểu Ninh cùng hắn đi mua quần áo.

“Quần áo cậu giúp tôi mua rất được khen ngợi. Bây giờ đổi mùa, tôi lại nhức hết cả đầu, quả thực sợ chọn quần áo, cũng không biết chọn. Nghĩ tới nghĩ lui, cứ nhờ cậy cậu là tốt nhất.” Chu tiên sinh vẻ mặt buồn rầu.

Thế mà cũng có người lãng phí tiền như vậy, Tiểu Ninh nghĩ, tiêu tiền mời một nam sinh đến giúp hắn mua quần áo.

Nhưng mà đây là tiền của Chu tiên sinh, cậu muốn xài như thế nào liền xài như thế đó.

Tiểu Ninh cùng Chu tiên sinh đi dạo hơn một giờ, đem vấn đề quần áo mùa đông đều giải quyết xong. Kỳ thật quần áo Chu tiên sinh mua đều rất tốt, hắn không thích kiểu dáng quá mức khoa trương, chọn quần áo cổ điển đều không sai. Áo bành tô đơn giản, áo jacket, quần áo lông cừu đậm màu cũng rất hợp với hắn.

Chu tiên sinh cũng không có ý kiến gì, hiện tại ánh mắt của hắn đối với Tiểu Ninh thập phần tín nhiệm.

“Quần áo mùa thu cậu mua cho tôi, đồng nghiệp của tôi đều rất kinh ngạc, còn nói tôi đại biến thân, có phải yêu đương rồi hay không.” Chu tiên sinh có chút ngượng ngùng nói.

Hắn hiện giờ so với lần đầu tiên gặp quả thực dễ nhìn hơn nhiều, vốn tướng mạo ngũ quan đoan chính, chỉ là không biết mặc cho đẹp mà thôi.

Vì cảm ơn Tiểu Ninh, Chu tiên sinh cố ý mua quần áo cho cậu.

Tiểu Ninh từ chối vài câu, nhưng khách nhân nguyện ý mua quần áo cho mình, kiên quyết chối từ mà nói, thật sự không có đạo lý. Sau đó Tiểu Ninh cũng tiếp nhận, nói cám ơn. Chung quy đi làm, không phải chính là vì cái này sao?

Chu tiên sinh giúp Tiểu Ninh chọn một chiếc áo khoác và áo len ở cùng cửa hàng đó. Kỳ quái chính là hắn không biết mua quần áo cho mình, nhưng giúp người khác chọn đồ mà nói, mắt nhìn rất tốt.

“Đó là bởi vì tướng mạo cậu đẹp mắt.” Chu tiên sinh chân tâm thật ý nói, “Người tướng mạo đẹp, mặc cái gì cũng đều dễ nhìn.”

Tiểu Ninh quả thực đẹp mắt, sau khi thay quần áo mới, giống như người mẫu trên tạp chí.

Cũng là bởi vì tướng mạo đẹp, vì vậy mới có thể nhận được danh thiếp của câu lạc bộ trên đường nha.

Lúc ăn cơm Chu tiên sinh lại khiến cho Tiểu Ninh lắp bắp kinh hãi.

Hắn mời Tiểu Ninh lễ Giáng Sinh cùng hắn đến khách sạn qua đêm.

“Nhưng là, tôi chỉ bồi ăn cơm nói chuyện phiếm đi dạo phố, qua đêm không bao gồm trong phạm vi công việc của tôi.” Tiểu Ninh chậm rãi nói.

Chu tiên sinh vội vàng giải thích: “Không, không phải vậy, tôi không phải có ý đó! Chỉ là mời cậu đi chơi với tôi mà thôi, giống như bằng hữu kết bạn đi chơi, không có ý tứ gì khác. Chuyện cậu cần làm cũng giống như hiện giờ, theo tôi cùng trò chuyện là được.”

Nhưng lại muốn qua đêm a.

Nếu Chu tiên sinh là bằng hữu của Tiểu Ninh, Tiểu Ninh chắc chắn sẽ không nghĩ nhiều như vậy, chẳng lẽ hai người cùng đi chơi sẽ phải phát sinh cái gì sao? Nhưng mà, Chu tiên sinh là khách nhân.

Khách của câu lạc bộ, đều có nhu cầu đó.

Mặc dù Tiểu Ninh không hề cung cấp loại phục vụ kia, chỉ đơn thuần làm bạn. Nhưng nếu chỉ cần người làm bạn, các khách nhân vì sao không tìm bằng hữu, người thân của mình đến làm bạn, nhưng lại muốn tốn tiền mời một người xa lạ? Hơn nữa là người xa lạ có lực hấp dẫn đối với họ.

Tiểu Ninh nói: “Việc này trái với quy định của câu lạc bộ, chỉ sợ không được, nếu qua đêm, giá tiền cũng không giống như vậy.”

Chu tiên sinh nói: “Không sao, tôi có thể trả tiền theo như giá qua đêm.”

Tiểu Ninh nói: “Thế nhưng là, tôi không cung cấp phục vụ qua đêm. Vậy nên câu lạc bộ sẽ không đồng ý, nếu tôi đáp ứng anh, như vậy câu lạc bộ sẽ muốn điều chỉnh công việc của tôi, về sau tôi phải cung cấp những loại phục vụ khác.”

Chu tiên sinh có hơi thất vọng: “Ừ, thôi không sao. Xem ra tôi đành tự mình đi vậy.”

Tiểu Ninh đề nghị: “Có thể tìm bằng hữu cùng đi mà.”

Chu tiên sinh cười khổ: “Tìm bằng hữu, có chút lúng túng, đặt là phòng tuần trăng mật…”

Đi cùng bằng hữu sẽ lúng túng, nhưng cùng Tiểu Ninh liền sẽ không, vì vậy bọn họ căn bản không có cách nào kết bạn đi chơi giống như bạn bè bình thường, trong lòng Tiểu Ninh yên lặng nghĩ.

“Nếu không thì trả phòng, đổi thành phòng đôi?” Tiểu Ninh tiếp tục nghĩ cách.

Chu tiên sinh lại lắc đầu: “Không có cách nào trả, cũng không thể đổi phòng khác. Lúc ấy là hoạt động ưu đãi của khách sạn, có giảm giá, đặt rồi không thể trả không thể đổi. Không đi mà nói quả thật đáng tiếc, là khách sạn năm sao cấp quốc tế, giá rất đắt, bình thường căn bản tôi sẽ không đặt. Lúc đó đã nghĩ chờ đến sinh nhật sẽ cầu hôn hắn, vì vậy sau đó đã đặt khách sạn cao cấp, muốn làm một người có chút thú vị… Không nghĩ tới ngược lại lại lãng phí tiền.” Chu tiên sinh cười cười, giống như tự an ủi mình nói: “Không sao, tôi sẽ đi một mình. Chỗ đó tốt lắm, có suối nước nóng, tự mình nướng thịt, còn có hồ rất lớn. Tôi xem dự báo thời tiết lễ Giáng Sinh, rất có khả năng sẽ có tuyết rơi, tuyết rơi xuống, bên hồ sẽ vô cùng đẹp đấy.”

Chu tiên sinh nói, một bên tìm ảnh chụp trong điện thoại, lật cho Tiểu Ninh xem.

Đúng là khách sạn rất đẹp.

“Nhìn qua có vẻ như thật sự chơi rất vui a.” Tiểu Ninh nói: “Nếu tôi kiên quyết cự tuyệt, có vẻ như rất không sáng suốt. Vậy thì đừng nói với câu lạc bộ, tôi sẽ lén đi.”

Sau khi nói ra lời này, Tiểu Ninh cũng tự cảm thấy có chút ma xui quỷ khiến. Trước lúc lời chưa ra khỏi miệng, cậu vẫn còn không muốn đi; sau khi lời ra khỏi miệng rồi, cậu mới phát hiện đã không hiểu sao mà đáp ứng.

Có lẽ là vì Chu tiên sinh đúng là một vị khách rất thành thật, chu đáo, đáng tín nhiệm đi.