Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O

Chương 15: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu"



Trường Omega Phượng Tê là trường cũ của Bạch Đường.

Là alpha đứng đầu trong đỉnh thế giới, đương nhiên bọn họ sẽ dạy cho omega tư tưởng nô lệ từ nhỏ, khái niệm bình đẳng từ trong miệng các giáo viên sẽ thành omega vốn nên phụ thuộc vào sự tồn tại của alpha, môn thể dục cũng chưa từng có mà thay vào đó là môn dạy làm việc nhà, dạy omega cách trở nên đảm đang, cách làm thế nào để khiến alpha vui vẻ.

Vậy nên nhiều omega sau khi kết hôn mà bị bạo lực gia đình thì đều nghĩ rằng chắc là mình làm sai gì đó nên mới bị chồng đánh, alpha dạy dỗ omega là một việc hết sức bình thường.

Nhưng trường Omega Phượng Tê là trường học duy nhất ở Tinh 2 không theo lề lối đó, 90% omega có thành tựu trong xã hội đều tốt nghiệp từ trường này, chẳng hạn như Chu Triều Vũ.

Nội dung học tập của omega trong trường giống hệt như của alpha, thậm chí còn nhiều hơn, mỗi tuần có một tiết tư tưởng, không tuyên dương tư tưởng gì, cũng không có giáo viên giảng bài, chỉ có hơn 300 omega ngồi trong giảng đường yên tĩnh xem những tin tức xã hội chân thực: omega bị đối xử như thế nào trong xã hội này.

Đó là những tin từ thời sự, tạp chí hay báo mà hiệu trưởng của bọn họ từng chút thu thập được.

Ví dụ như #Omega bị tát bên lề đường vì va quẹt vào xe của alpha#.

Nhưng trên video rõ ràng là do alpha đột ngột mở cửa xe quẹt ngã omega.

Lại như #Alpha bạo lực gia đình khiến omega tử vong bị phạt một năm ba tháng tù giam#.

Hoãn thi hành án phạt hai năm.

Giảng đường rơi vào tĩnh lặng, chỉ có âm thanh phát ra từ màn hình, nhóm học sinh yên lặng nhìn gương mặt đầy máu tươi trên video, chỉ có hai loại phản ứng, một là cắn răng tức giận giống như Chu Triêu Vũ, hai tay siết chặt đến ứa máu, hai là tức giận đến rơi lệ giống như Bạch Đường, nhưng thứ chảy xuống không phải là nước mắt mà là sự không cam lòng, là bất lực, là phẫn nộ.

Một giảng đường nho nhỏ tràn ngập uất hận chẳng thể nào phát tiết.

Không biết là ai đã dùng sức hét lên: "Phải nỗ lực hết mình cho tôi ——"

Hiệu trưởng chắp tay sau lưng đứng trên bục giảng nhìn nhóm học sinh khí thế hăng hái bên dưới, ông vững vàng cất giọng vang khắp giảng đường: "Tan học!"

Hiệu trưởng trường Phượng Tê là một alpha. Người yêu của hiệu trưởng là giáo viên của ông, đã dạy hiệu trưởng thế nào là tôn trọng, thế nào là yêu một omega, mười năm trước, người ấy bị một tên alpha cưỡng hiếp nên tự sát mà chết, hiệu trưởng đến giờ vẫn ở một mình.

Nhưng có lẽ bắt đầu từ khóa của Chu Triêu Vũ mà bên trên dần gây áp lực, dù sao những tên alpha độc tài đó sao có thể chịu được ai đó cãi lời bọn chúng.

Ngôi trường dân lập này do chính tay hiệu trưởng và người yêu sáng lập nên, học phí không cao, những học sinh nghèo khó còn được miễn học phí, các hoạt động của trường học, đổi mới phương tiện hay tiền lương của giáo viên đều cần tiền, nhiều năm trôi qua, hiệu trưởng đã nghèo rớt mồng tơi, sức cùng lực kiệt.

Cho dù những học sinh đều đồng lòng góp tiền nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì.

Cho đến bây giờ, diện tích của trường Phượng Tê đã bị mất khoảng hai phần ba, học sinh chưa tới hai trăm, giáo viên cũng chỉ còn có sáu người.

Bạch Đường run run cầm giấy chứng nhận, mười bảy vạn này chính là đưa than ngày tuyết cho trường cũ của cậu.

"Đây là tiền bán được của viên ngọc bích kia đó." Tưởng Vân Thư giải thích.

Bạch Đường vuốt ve con dấu trường trên giấy chứng nhận, sau một hồi lâu yên lặng, cậu khẽ hỏi: "Ngài thật sự mất trí nhớ sao ạ?"

Nếu không mất trí nhớ, nhất định Tưởng Vân Tô sẽ không làm ra chuyện này.

Chịu thiệt mất mấy vạn để đánh mình một trận, cái đó xem như tính tình là vậy, thế nhưng trước tiên không có khả năng quyên tặng 17 vạn, cũng không có khả năng tặng cho trường Phượng Tê, bởi vì Tưởng Vân Tô là một trong đại bộ phận alpha phản đối sự tồn tại của trường Phượng Tê.

Nếu đánh đổi nhiều thứ như vậy chỉ để trêu đùa tra tấn cậu thì nhất định không có khả năng, bởi vì trong lòng Tưởng Vân Tô, cậu không xứng.

"Ừm." Quả nhiên giống như Chu Triều Vũ đã nói, Bạch Đường không cho rằng anh bị mất trí nhớ, Tưởng Vân Thư nghiêm túc nói: "Tôi bị mất trí nhớ thật, chuyện trước đây tôi không nhớ gì hết, sau khi tỉnh lại biết được những việc tôi đã làm với cậu, tôi cảm thấy rất tức giận cũng như có lỗi, cho nên tôi sẽ không đối xử với cậu như thế nữa, sau này cũng sẽ không."

Bạch Đường lẳng lặng nghe, cậu bỗng chú ý đến, giọng điệu của alpha đã thay đổi, rõ ràng là thanh âm giống nhau nhưng tốc độ và âm điệu đều khiến người khác thoải mái.

Nói một câu như vậy chợt khiến người khác có cảm giác tin cậy, suýt nữa Bạch Đường đã tin.

Nếu như không nghe được câu nói kia.

"Cảm ơn ngài..." Cậu rũ mắt, cho dù có mất trí nhớ thì bản tính cũng sẽ chẳng thay đổi.

Với lại, lỡ như sau này có một ngày hắn nhớ lại thì cậu sẽ xong đời.

Lúc bác sĩ khám bệnh, cậu ở ngay bên cạnh, bác sĩ nhìn ảnh chụp CT não bộ trong tay, nói: "Có thể là mất trí nhớ ngắn hạn, sẽ nhanh chóng nhớ lại thôi, hoặc có lẽ cả đời cũng không nhớ được."

Cậu không thể thả lỏng được, sắc mặt Bạch Đường u ám.

"Tôi về trước đây." Tưởng Vân Thư đặt một cái áo vest vương đầy pheromone lên giường bệnh, "Ngày mai tôi sẽ đón cậu về nhà."

Bạch Đường cúi đầu ngoan ngoãn đáp: "... Vất vả cho ngài rồi ạ."

Tưởng Vân Thư đi rồi mà Bạch Đường vẫn ngồi ngẩn người một hồi lâu, sau khi hoàn hồn lại thì trời đã tối, cậu lại cầm lấy giấy chứng nhận đọc tới đọc lui, không muốn bỏ xuống, đột nhiên điện thoại trong chăn vang lên, cậu sợ là tin nhắn của Tưởng Vân Tô nên vội vàng cầm lên.

Chu Triêu Vũ: Anh thấy thư cảm ơn em đã quyên góp 17 vạn trên trang chủ của trường, rốt cuộc là sao?

Bạch Đường chậm chạp gõ chữ: Tưởng Vân Tô dùng tên của em để quyên góp... Hình như ngài ấy mất trí nhớ thật ạ.

Sở dĩ Chu Triêu Vũ có thể làm quen với Bạch Đường chỉ trong năm ngày ngắn ngủi là do khi Bạch Đường còn đi học, cậu có ấn tượng với đàn anh ưu tú Chu Triêu Vũ này.

Ngày thứ ba kể từ khi tư vấn tâm lý, khi Chu Triêu Vũ biết Bạch Đường từng học ở trường Phượng Tê, y hết sức ngạc nhiên: "Vậy sao em..."

"Bởi vì em là omega," Khi nói câu này, Bạch Đường an tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, hàng mi cong khẽ run, "Sau khi phân hóa thì cha mẹ đã bỏ mặc em, bà ngoại đón em về rồi làm đơn xin nhập học vào trường Phượng Tê cho em, nhưng em còn chưa tốt nghiệp thì bà đã qua đời rồi."

Những chuyện còn lại không cần Bạch Đường nói thì Chu Triêu Vũ cũng đã hiểu, một omega không nơi nương tựa, không có chút tài sản nào thì tỉ lệ tồn tại trong xã hội gần như là 0, Chu Triêu Vũ y có thể đạt được địa vị như thế này là do có sự bảo hộ chặt chẽ của gia đình.

Bạch Đường nhìn thấy Chu Triều Vũ trả lời một chữ "Ừm", sau đó cậu tắt điện thoại rồi bỏ vào tủ, chầm chậm ngã xuống giường, cuộn tròn người lại, tấm chăn che đi cơ thể gầy yếu, nước mắt yên lặng mà chảy xuống, cậu nghẹn ngào: "Rõ ràng... Rõ ràng lúc đó thành tích của mình tốt nhất trong lớp mà..."

Ngày hôm sau Chu Triêu Vũ đúng giờ xuất hiện trong phòng bệnh, thế nhưng anh phát hiện cảm xúc của Bạch Đường tệ hơn hôm qua rất nhiều.

Sau khi kết thúc, y đơn giản thuật lại tình huống cho Tưởng Vân Thư đang đứng chờ ở ngoài cửa rồi rời đi.

Tưởng Vân Thư khẽ gật đầu tỏ ý cảm ơn, anh gõ cửa: "Bạch Đường, cậu đừng bước xuống, để tôi ôm cậu."

Bạch Đường đã thu dọn đồ đạc từ trước, bỏ hết vào trong một cái túi du lịch, mũi chân cậu sắp sửa chạm vào mặt đất nhưng nghe vậy thì lập tức rụt về, cậu căng thẳng ngồi trên giường bệnh, hai tay siết chặt tấm ra giường vô tội.

"Được rồi." Tưởng Vân Thư để Bạch Đường ngồi lên cánh tay phải của mình, tay trái cầm lấy cái túi, "Ôm chắc."

Bạch Đường nhỏ nhắn dựa vào người alpha, nhìn qua hệt như một đứa nhỏ, tuy nói là ôm cổ Tưởng Vân Thư nhưng tay Bạch Đường chẳng thể thả lỏng, chỉ là khoác lên mà thôi, cả người cứng ngắc.

Hôm qua bọn họ nói trước khi về nhà phải kiểm tra sức khỏe tổng quát, toàn bộ quá trình Bạch Đường vô cùng ngoan ngoãn phối hợp, kêu làm cái gì thì làm cái đó.

Bác sĩ khoa tuyến thể là một omega, sắc mặt vô cùng kém khi đối diện với loại alpha vô đạo đức này, "Tuyến thể của omega còn chưa phát dục bình thường mà sao anh lại đánh dấu cả đời? Cái này anh có biết đau lắm không hả?"

Trong đầu Tưởng Vân Thư lóe lên khái niệm đánh dấu cả đời trong cuốn sách nhỏ, anh yên lặng, đã đánh dấu cả đời luôn rồi? Quên đi, cái tên nguyên chủ cặn bã đó, cũng không bất ngờ lắm.

Bạch Đường khẽ nhắm mặt lại, trước mắt hiện lên màu đỏ tươi, cậu nhìn thấy bản thân thoi thóp khi bị đánh dấu vào cái ngày đó.

Tưởng Vân Thư bị trừng mắt cũng không tức giận, anh hỏi: "Bác sĩ có thể cho tôi biết vì sao em ấy không phát dục bình thường không?"

"Cái này không phải nên hỏi anh à?" Bác sĩ trào phúng mà nói, chỉ vào những vết sẹo sâu có nông có trên tuyến thể sau cổ Bạch Đường: "Bị bạo hành, không đánh dấu chính xác hoặc bẩm sinh, nhưng có lẽ là hai nguyên nhân trước, muốn biết nguyên nhân cụ thể và phương pháp điều trị thì phải đến khoa tuyến thể chuyên môn để kiểm tra."

Đây là lần đầu tiên Tưởng Vân Thư nhìn thấy tuyển thể sau cổ Bạch Đường, sau một khoảng yên lặng, anh hỏi: "Vậy cho tôi hỏi hôm nay khoa tuyến thể còn chỗ để hẹn trước không?"

"Không có," Bác sĩ tức giận, "mấy ngày nữa đi."

Anh ôm Bạch Đường ra khỏi phòng tuyến thể, nói: "Tôi xin lỗi, cậu đừng sợ, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu."

Bạch Đường không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nếu không nhất định cậu sẽ bị dọa, bởi vì giờ phút này vẻ mặt Tưởng Vân Thư vô cùng lạnh lùng, ánh mắt rét lạnh, quả thật là đang nổi giận.