Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O

Chương 21: "Tôi sẽ tức giận"



"A!" Bụng Tưởng Vân Thư trúng một đấm, lưng va vào bức tường lạnh lẽo, anh khom người kịch liệt ho khan.

Lâm Bạch Trú mặc một thân đồ thể thao đen, túm lấy cổ áo của Tưởng Vân Thư, kìm nén lửa giận đang bùng phát, "Còn giả vờ à?"

Lùi lại hai tiếng trước, gương mặt Lâm Bạch Trú lạnh lẽo, vì đạo đức nghề nghiệp bác sĩ nên dù có tức giận thì cậu ta cũng phải nói xong phương án điều trị, cậu ta châm chọc: "Chẳng lẽ tới bây giờ anh Tưởng vẫn chưa phát hiện ra đã hơn hai tháng mà omega của anh vẫn chưa phát tình sao?"

Sao Tưởng Vân Thư không phát hiện được, tuần đầu tiên sống lại, anh đã học qua các kiến thức có liên quan đến sinh lý AO một lần, mỗi tháng omega đều có kỳ phát tình, có thể dùng thuốc ức chế, còn alpha thì ba tháng sẽ có kỳ mẫn cảm, không thể dùng thuốc để ức chế.

Tưởng Vân Thư xem video giáo dục giới tính cơ bản cho học sinh trung học, anh hơi cau mày, có lẽ là để cho alpha dễ dàng cắn làn da sau cổ của omega, thế nên răng nanh của alpha tiến hóa nhọn hơn so với người bình thường, răng nanh của alpha trong video chạm vào làn da, trực tiếp cắn xuống gáy omega, dòng máu từ cần cổ tái nhợt chảy xuống.

Không phải chứ, cái này đau cỡ nào, Tưởng Vân Thư dùng sức thử cắn xuống tay mình, đau đến hút khí nhưng cũng chỉ bị rách da, huống hồ chi tuyến thể omega mẫn cảm và yếu ớt đến thế.

Hơn nữa bởi vì quan hệ căng thẳng của anh và Bạch Đường hiện giờ, anh cảm thấy không nên làm ra việc thân mật cũng như việc hạ miệng như vậy, cho nên trong nhà lúc nào cũng có thuốc ức chế, nhưng anh đã tính ngày, anh hôn mê nửa tháng, sau đó một tháng rưỡi nữa trôi qua, vậy mà kỳ phát tình của Bạch Đường vẫn không có bất kỳ dấu hiệu gì.

Đây cũng là lý do anh đợi chân Bạch Đường vừa lành là đã nhanh chóng đưa cậu tới bệnh viện.

"Với tình huống này, cách giải quyết tốt nhất là đánh dấu chính xác," Lời nói Lâm Bạch Trú mang theo ý đâm chọc, "Nhưng với anh Tưởng đây thì tôi kiến nghị anh nên để omega anh dùng thuốc ức chế đi."

Tưởng Vân Thư hiểu ý của cậu ra, thay vì để tuyến thể của Bạch Đường lại bị bạo lực thì không bằng chọn phương án thứ hai.

"Tôi sẽ không đối xử với em ấy như vậy nữa." Tưởng Vân Thư nói.

Lâm Bạch Trú cười lạnh, cậu ta nhìn danh sách hẹn trước trên máy tính, nói: "Hai người là bệnh nhân cuối cùng trong hôm nay của tôi, không biết lát nữa anh Tưởng có thể đợi tôi một chút hay không?"

Trong lòng Tưởng Vân Thư khẽ run, đúng lúc anh cũng có việc muốn tìm Lâm Bạch Trú, nhưng do anh biết cậu ta là thế thân của bạn cũ mình nên mới tìm, còn Lâm Bạch Trú không có việc gì thì tìm anh làm để làm chi?

Lẽ nào... Lâm Bạch Trú cũng trùng sinh đến đây? Không đúng, Lâm Bách Chu không chết thì sao sống lại được.

Tưởng Vân Thư gật đầu: "Được, nhưng tôi phải đưa omega của tôi về nhà đã."

Lâm Bạch Trú nghe vậy thì lại cười lạnh, "Được, lát nữa anh chạy thẳng tới địa chỉ này đi."

Vậy nên mới xuất hiện một màn này.

Bước chân Tưởng Vân Thư lảo đảo, còn chưa đứng vững thì lại bị đấm một quyền vào mặt, "Khụ!" Anh sẽ không đánh nhau, nhưng dù sao cũng là một alpha, thế nên sẽ không bị đánh đến mức không có sức phản kháng, nhưng đối mặt với tình huống này thì anh thật sự muốn mặc kệ đánh bao nhiêu cũng được.

Từ khi sống lại đến nay, Tưởng Vân Thư vẫn luôn đè nén cơn giận với nguyên chủ, do bây giờ anh đang ở trong cơ thể này nên bao nhiêu lửa giận đều phải nuốt vào bụng, trận đánh này không chỉ thể hiện tức giận của Lâm Bạch Trú mà còn khiến trong lòng Tưởng Vân Thư thỏa mãn.

"Con mẹ mày," Lâm Bạch Trú càng đánh càng tức giận, "Tao ghê tởm nhất chính là cái loại mặt người dạ thú, ở bên ngoài thì giả vờ làm chính nhân quân tử, về nhà thì trút giận lên người nhỏ yếu hơn mình, đệt."

Tưởng Vân Thư chật vật ngồi trên mặt đường, dùng mu bàn tay lau vệt máu bên khóe miệng, anh chợt buồn cười: "Hầu hết mấy vụ ầm ĩ của bệnh viện đế đô đều do bác sĩ Lâm thầu phải không."

"Mày...!" Lâm Bạch Trú tức sùi bọt mép.

"Bác sĩ Lâm có biết khoảng một tháng trước," Tưởng Vân Thư bình tĩnh nói, "Bệnh viện của cậu có một trường hợp bệnh nhân được chuẩn đoán là chết não đột nhiên khôi phục lại không?"

Lâm Bạch Trú trào phúng: "Thì sao?"

"Người đó là tôi." Tưởng Vân Thư nói.

"Vậy thì sao?" Lâm Bạch Trú lạnh giọng, "Mày muốn nói gì."

"Tôi đã lên mạng tra tư liệu," Tưởng Vân Thư đứng lên, nhìn Lâm Bạch Trú, "Bác sĩ chuẩn đoán cho tôi là hai bác sĩ khoa não, đều là giáo sư kỳ cựu của bệnh viện đế đô, bác sĩ Lâm cho rằng bọn họ phán đoán sai thật sao?"

Ánh mắt Lâm Bạch Trú sắc bén, lúc vừa xảy ra chuyện này, cậu ta còn tưởng là nói giỡn, trong hai vị giáo sư có một người là bạn của thầy cậu ta, trình độ cũng ngang bằng với thầy ấy, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm cơ bản như vậy.

"Tưởng Vân Tô đã chết, tôi không phải gã." Tưởng Vân Thư nói từng chữ, anh biết như vậy là mạo hiểm nhưng không thể không làm, bởi vì anh có việc muốn nhờ Lâm Bạch Trú.

"Hả!?" Lâm Bạch Trú trợn tròn mắt, sau đó cười ha hả hệt như nghe kể chuyện Nghìn lẻ một đêm, "Ngài Tưởng, khoa tâm thần bệnh viện đế đô chào đón ngài."

Nghe thế, Tưởng Vân Thư có hơi sửng sốt, cảm giác quen thuộc nảy lên trong lòng, anh im lặng vài giây, sau đó nghiêm túc nói: "Là thật, tôi có thể chứng minh."

Lâm Bạch Trú cảm thấy hết sức hoang đường, vì sao cái tên này lại có thể nghiêm túc mà nói nhảm, cậu ta day day huyệt thái dương, nói: "Làm bác sĩ, tao chân thành khuyên mày nên đi kiểm tra đầu óc đi, tao không có dư thời gian để tào lao với mày, nhưng nếu mày vẫn tiếp tục ngược đãi omega của mày nữa thì tao sẽ dùng pháp luật để mày ăn đắng đó."

Tưởng Vân Thư nhíu mày, gọi với theo Lâm Bạch Trú đang xoay người: "Vậy cậu thật sự cho rằng hai giáo sư đó chẩn đoán sai sao?"

"Đệt," Lâm Bạch Trú dừng bước, một lúc lâu sau, cậu ta nghiến răng, "Chứng minh như thế nào."

Tưởng Vân Thư ngồi trong xe thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Lâm Bạch Trú chịu lùi bước thì mọi chuyện vẫn còn cơ hội xoay chuyển, để xem ngày mai Lâm Bạch Trú có tin hay không đã.

Trải qua một tháng quan sát và chung sống cùng nhau, Tưởng Vân Thư phát hiện mặc dù Bạch Đường và Chu An không phải là cùng một người, cũng không phải kiếp trước kiếp này nhưng ngoại trừ vẻ ngoài thì vẫn có một số điểm giống nhau, ví dụ như sự kiên cường, tâm tư cẩn thận hay thích động vật nhỏ.

Nhưng đối với anh và Tưởng Vân Tô, điểm giống nhau duy nhất cho đến nay mà anh đã vắt óc tìm kiếm thì chỉ có một: Quan hệ với cha mẹ không được tốt.

Vì vậy nói ra sự thật cho Lâm Bạch Trú là ván cược của anh, anh hy vọng Lâm Bạch Trú và Lâm Bách Chu giống nhau, khả năng tiếp thu việc mới rất tốt.

Khi Tưởng Vân Thư về đến nhà thì đã qua giờ cơm chiều, Bạch Đường nhìn vết thương trên mặt anh và chiếc áo khoác bám đầy bụi bẩn, cậu như lâm vào đại địch, lại ôm Đường Đen trốn vào một góc xa xa, cảnh giác hỏi: "Ngài, ngài nhớ lại rồi ạ?". Đọc tru𝔂ệ𝗻 ha𝔂 tại ~ t rùmtru𝔂ệ𝗻.𝙑𝗻 ~

Giọng nói mềm mại mang theo giọng mũi.

"Không có," Tưởng Vân Thư nói, thật ra hồi sáng anh đã chú ý tới giọng Bạch Đường có hơi khàn, nhưng anh nghĩ do mới thức dậy nên trạng thái không được tốt lắm, "Cậu bị cảm rồi?"

Nghe thấy đáp án phủ định, Bạch Đường thả lỏng, muộn màng nhớ ra mình phải lấy lòng, "Em không biết... Để em thoa thuốc cho ngài."

Tưởng Vân Thư nhìn cái mũi hồng hồng của cậu vài giây rồi gật đầu: "Ừm, cảm ơn cậu."

Còn vì sao lại bị thương thì Bạch Đường không dám hỏi, cũng không quan tâm, mỗi khi chạm vào cơ thể của alpha là cậu đều cảm thấy khó chịu, chỉ muốn nhanh thoa thuốc cho xong.

Nhưng mũi cậu đột nhiên hơi ngứa, trước mặt cậu là gương mặt của alpha, cậu cố gắng nhịn xuống, nghẹn đến nỗi đôi mắt cũng đỏ lên, lúc khẩn cấp này, cậu nhanh chóng lùi về sau rồi hắt hơi ba cái liền, bờ vai run run.

"Xin lỗi ngài ạ." Bạch Đường hít hít mũi, sợ hãi nói, "... Em không cố ý."

"Không sao." Tưởng Vân Thư đáp.

Bạch Đường lại khụt khịt mũi, nhỏ giọng xin phép alpha, "Ngài ơi... Em đi rửa tay được không ạ? Bẩn rồi."

Tưởng Vân Thư gật đầu, "Muốn đi thì đi đi, không cần hỏi tôi đâu."

Quả nhiên đợi đến khi Bạch Đường đi ra thì cái mũi càng đỏ ửng, xem ra anh đoán không sai, Bạch Đường thuộc kiểu người sau khi hắt hơi xong thì sẽ dễ chảy nước mũi, mũi cậu là bị khăn giấy cọ sát đến đỏ bừng.

"Cậu bị cảm rồi." Tưởng Vân Thư khẳng định, "Sao lại bị cảm thế?"

Bạch Đường hoảng sợ lắc lắc đầu: "Em không biết..."

Tưởng Vân Thư không nói gì nữa nhưng trong lòng cũng đã đoán được nguyên nhân, anh lấy nhiệt kế trong hộp thuốc ra đưa cho Bạch Đường, "Tay cậu vừa mới chạm vào tôi, hẳn là không phát sốt nhưng cũng phải đo nhiệt độ đã."

Anh tìm trong hộp thuốc, lấy từng hộp ra đọc kỹ hướng dẫn sử dụng, sau khi tìm thấy thuốc trị cảm thì đặt lên bàn.

"Tôi đi tắm trước." Tưởng Vân Thư lấy điện thoại ra nhìn, nhiệt độ đêm nay là 4°C, "Cậu uống thuốc xong thì uống thêm một ly nước ấm đi, sau đó mới đi ngủ."

Hơn mười phút sau, anh tắm xong thì đứng trước cửa phòng Bạch Đường, gõ cửa, "Bạch Đường, tôi mở cửa được không?"

Thanh âm có chút hoảng loạn của Bạch Đường từ trong phòng truyền ra, "Được, được chứ ạ! A chờ..."

Tưởng Vân Thư không chờ cậu, anh mở cửa ra thì thấy trên giường trống hoác, đưa mắt nhìn xuống thì thấy chăn nằm trên mặt đất, Bạch Đường thì kinh ngạc mà ngồi đó, cổ áo rộng lệch qua một bên, mái tóc đen tỏa ra thành một đóa hoa trên bờ vai trắng nõn.

"Bạch Đường," Tưởng Vân Thư nói, "Nếu cậu bị bệnh vì ngủ dưới đất thì tôi sẽ tức giận."