Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O

Chương 46



Ngôi mộ mà Tưởng Vân Thư đã mua nằm ở vùng ngoại thành xa xôi, vô cùng hoang vu vắng vẻ, rất thích hợp, mặc dù tiền là của tên cặn bã kia nhưng nếu không phải vì Bạch Đường thì anh chẳng hề muốn cho cái tên súc sinh này dù chỉ là một cái bia.

Dọc đường đi, hai cục Đường ngồi ở phía sau, Bạch Đường ôm Đường Đen, Đường Đen nhìn chằm chằm ra cửa sổ, khi khung cảnh bên ngoài từ những tòa cao ốc biến thành đồng ruộng, đồi núi, tâm trạng Bạch Đường nháy mắt trở nên căng thẳng hơn, ngồi một chốc lại đổi tư thế.

Xe đi qua một cái trang trại, thôn dân ở đó dựng một cái lều lớn, ngoài cửa hàng thì bán mấy món ăn vặt, bò hầm củ cái, lạp xưởng nướng, hạt dẻ nướng.

Một chú da ngăm đen, đầu đội mũ rơm vẫy tay nhiệt liệt với bọn họ, Tưởng Vân Thư dừng xe ở ven đường, hỏi: "Bạch Đường muốn ăn gì không?"

Bạch Đường không có phản ứng gì, cậu cũng chẳng đói bụng, "Không ăn đâu ạ..."

"Sợ đi nữa thì không có quán ăn đâu, hay là chúng ta ăn trưa ở đây luôn đi." Đã sắp giữa trưa, Tưởng Vân Thư nói, "Cậu có ăn cơm ở đây bao giờ chưa? Người ở đây dùng củi để nấu ăn, thơm lắm."

Có mùi thơm thật, còn có từng làn khói trắng từ trong bay ra, Bạch Đường lắc lắc đầu, cha mẹ cậu không thích cậu, bà ngoại đã cao tuổi nên không thể dẫn cậu ra ngoài, sau khi gả cho Tưởng Vân Tô thì gần như là chẳng bước ra khỏi cửa.

Tưởng Vân Thư nói: "Xuống xe thôi, đi ăn trước đã."

Vừa xuống xe, con sâu đói trong bụng Bạch Đường đã bị hương thơm này quyến rũ cho rời khỏi giường, cậu ngoan ngoãn đi theo phía sau alpha.

Một lát sau, cậu bưng tám cái trứng cá đựng trong chén nhựa dùng một lần về chỗ ngồi, bên trong là sốt cà chua đỏ tươi và bốn cây xiên tre, cậu yên lặng đẩy trứng cá qua giữa hai người.

Đường Đen bị bắt ngồi trên đùi alpha, nó thấy thế thì ngóc cái đầu cún qua muốn liếm nhưng đã bị Tưởng Vân Thư nhanh nhẹn lấy đi, anh xiên một cái trứng cá chấm vào một đống sốt cà chua rồi bỏ vào miệng.

Bạch Đường vui vẻ nhìn anh, hệt như tìm được người cùng chung chí hướng: "Em cũng thích chấm nhiều sốt cà chua lắm!"

Vì thế hai người lại lấy thêm trứng cá, ăn hết một phần ba lọ sốt cà chua của người ta.

Món ăn của trang trại đựng trong dĩa inox được bưng ra, thịt heo xào cay, tam bảo chiên, canh giá đỗ.

Bạch Đường ngồi thật xa mà cũng nghe được hương thơm, là hương vị mà có xào ở nhà cũng không ra được, khi bỏ vào miệng thì vẫn còn bốc khói, cậu mới ăn một miếng mà hai mắt đã phát sáng, hiếm khi ăn được hết hai chén cơm đầy.

Tưởng Vân Thư yên lòng, ít nhất lúc này Bạch Đường đã bớt lo lắng sợ hãi hơn rồi.

Nhưng sau khi cơm nước xong ngồi trên xe, cảm xúc phức tạp không biết tên kia lại dâng lên, Bạch Đường càng lúc càng đứng ngồi không yên, Đường Đen cũng bị ảnh hưởng theo mà có chút nôn nóng, liên tục nhích tới nhích lui.

"Bạch Đường, đến nơi rồi." Tưởng Vân Thư dừng xe trên mảnh đất trống giữa rừng núi hoang vu, xung quanh cỏ dại mọc lan tràn, phía trước còn có một con kênh nhỏ, anh đi xuống xe trước rồi mở cửa ghế sau ra, đế giày ma sát với đất đá trên mặt đất phát ra tiếng vang.

Đường Đỏ gần như là trốn chạy ra, lại bị Tưởng Vân Thư túm được dây dắt chó.

Bạch Đường hít sâu mấy hơi, run rẩy vươn chân ra dẫm lên con đường sỏi đá.

Đây là một nghĩa trang vô cùng hoang vu, không có người canh cổng, cũng không có nhiều bia mộ, mấy phần mộ bên kia bị cỏ dại mọc um tùm che khuất đi, ngay cả chữ khắc trên đó cũng không thể thấy rõ.

Dọc đường đi, môi Bạch Đường dần tái nhợt, cuối cùng cậu đứng ở lối vào, chậm chạp không chịu nhấc chân. Vốn dĩ cậu đã rất sợ mấy nơi như nghĩa trang này, huống hồ chi trong đó còn có mộ của Tưởng Vân Tô.

Tưởng Vân Thư thương lượng với cậu: "Chúng ta không bước lên đó, chỉ đứng ở dưới nhìn từ xa thôi nhé."

Bạch Đường không đáp lời, hai chân tựa như nặng ngàn cân, cậu gắt gao trừng mắt nhìn vào trong, vẫn không nhúc nhích.

Tưởng Vân Thư thả nhẹ giọng, hệt như đang trò chuyện: "Cậu đi không? Nếu không đi thì cách đây hai cây có một cái công viên, có thể dẫn Đường Đen tới đó chơi một chút."

Câu trả lời lăn lộn trong miệng vào vòng, cuối cùng Bạch Đường chỉ thốt ra một chữ: "Đi."

Hôm qua Tưởng Vân Thư đã lên mạng tìm hiểu, nắm tay hay ôm đều có thể mang đến cảm giác an toàn cho đối phương, anh vươn tay ra: "Muốn nắm tay không?"

Bạch Đường nhìn anh.

"Là tôi." Tưởng Vân Thư nói, "Đừng sợ."

Bạch Đường dùng sức khống chế thân thể của mình, đặt tay vào lòng bàn tay alpha rồi nắm chặt.

Vừa định nhấc chân thì Tưởng Vân Thư đột nhiên bị kéo mạnh lại, anh quay đầu nhìn thì thấy Bạch Đường như nhớ ra điều gì đó, hoảng hốt kêu: "Khoan đã, không được, anh không thể đi."

"Sao thế?"

Bạch Đường nói năng lộn xộn, sốt ruột kéo lấy tay anh, "Lỡ như anh đi tới mộ của hắn rồi đụng trúng cơ quan gì, hắn quay về thì linh hồn, linh hồn anh rời khỏi thì làm sao đây?"

Tưởng Vân Thư vừa đau lòng vừa buồn cười, nói: "Ở dưới không có cái gì hết, là đất trống, chỉ có thông tin hắn viết trên bia thôi, với lại tôi đã tới mấy lần rồi, có đổi thì không phải đã đổi từ sớm rồi sao?"

Bạch Đường tái nhợt không nói lời nào, cậu chỉ kéo anh lại không cho đi tiếp mà thôi.

Từ lúc biết trong cơ thể alpha đã đổi thành người khác, Bạch Đường vô cùng kiêng kị những điều thần bí lạ thường, tất cả những khả năng có thể khiến Tưởng Vân Thư biến mất, cho dù xác suất chỉ là 0,1 thì nhất định Bạch Đường cũng sẽ không chạm vào.

Cho dù chỉ mới qua nửa năm ngắn ngủi, nhưng cậu đã không thể, cũng chẳng có cách chấp nhận sinh mệnh Tưởng Vân Thư biến mất.

"Em, em muốn tự vào." Chỉ nói có một câu mà Bạch Đường run rẩy tận ba lần.

Tưởng Vân Thư cau mày, một lúc lâu sau, anh mới thỏa hiệp: "Vậy cậu dắt Đường Đen đi."

Bạch Đường nói: "Không được đâu, dắt Đường Đen theo thì nó sẽ cắn lung tung làm phiền tới những người khác."

Tưởng Vân Thư ngẩn người một chốc mới hiểu được "Những người khác" là có nghĩa gì, anh bất đắc dĩ nói: "Sao bây giờ cậu tin mấy cái này quá vậy?"

Bạch Đường có hơi không hiểu sao alpha lại nói được những lời này, cho dù đang run giọng nhưng cũng muốn phản bác: "Anh cũng đã xuất hiện ở trước mặt em rồi, em còn có thể, có thể không tin được sao?"

Vô cùng hợp lý, Tưởng Vân Thư trầm mặc, nhưng để cho Bạch Đường, người không hề có chút cảm giác an toàn đi vào đó một mình thì thật sự quá nguy hiểm, anh đã từng thấy rất nhiều người bị kích thích nghiêm trọng mà phát điên hay tinh thần phân liệt, những tổn thương tinh thần đó không thể nào chữa trị được cả.

"Không được." Anh dứt khoát nói, "Hoặc là tôi và cậu cùng đi vào đó, hoặc là cậu dẫn Đường Đen theo."

Bạch Đường kiên quyết lựa chọn Đường Đen.

Tưởng Vân Thư khuỵu một gối xuống vỗ vỗ mông Đường Đen, "Nhớ đi theo chủ nhân nghe chưa, không được cắn lung tung có biết không?"

Đường Đen thè lưỡi: "Gâu!"

Bạch Đường bước vào nghĩa trang, cảnh vật xung quanh vô cùng hiu quạnh, thỉnh thoảng có vài cơn gió thổi ngang lướt qua mắt cá chân cậu.

Tay cầm dây dắt chó phát run, cả người cậu cứng đờ, đến con ngươi cũng không dám ngó lung tung, chỉ biết nhìn thẳng vào cành cây trước mắt, cậu có chút choáng váng, rất nhiều lần cậu cứ ngỡ là mình đang đi nhưng lúc tỉnh táo lại thì mới phát hiện hóa ra mình còn đang đứng ở cái mộ thứ hai.

Không biết đã qua bao lâu, hai chân bắt đầu tê dại, rốt cuộc cậu mới đứng trước ngôi mộ thứ tư, Tưởng Vân Thư nói vị trí này là thích hợp nhất.

Đường Đen ngoan ngoãn đi theo phía sau, thế nhưng cậu chẳng cảm giác được gì, giác quan như bị phong ấn lại, chỉ còn có sợ hãi, nỗi sợ đột nhiên xuất hiện, nỗi sợ ăn sâu vào trong xương cốt đang dần chiếm lấy đại não cậu, điều khiển thân thể cậu, ép cậu đến nỗi không ngẩng đầu lên nổi nữa.

Bạch Đường ôm ngực thở hổn hển, vệt nước vương trên hàng mi, dây dắt chó thô ráp siết ra vết hằn đỏ trong lòng bàn tay, cậu chợt ngẩng đầu, đôi mắt đối diện với bia mộ của Tưởng Vân Tô.

Tưởng Vân Thư bị Bạch Đường dọa cho thót tim, lúc đầu thì mọi chuyện vẫn bình thường, Bạch Đường đi rất bình tĩnh, tiết tấu bước chân không hề loạn, Đường Đen ở phía sau cũng ngoan ngoãn đi theo, một người một chó nhanh chóng đứng cách mộ Tưởng Vân Tô một bậc thang.

Kết quả là trong nháy mắt, Bạch Đường đột nhiên ngã khuỵu xuống, trán va vào tảng đá trước mặt.

Tưởng Vân Thư ngay lập tức chạy vọt tới ôm người dậy.

Lúc tỉnh lại, Bạch Đường đang nằm trong lồng ngực ấm áp, gương mặt dán lên bờ ngực cứng rắn, còn có thể nghe được tiếng tim đập.

"Là tôi." Nhận ra cậu có hơi giãy giụa, trên đầu truyền đến giọng nói ôn hòa trầm thấp, "Đừng sợ."

Tưởng Vân Thư vỗ về tấm lưng Bạch Đường hết lần này đến lần khác, mãi đến khi cơ thể cứng đờ dần thả lỏng lại.

"Em, em nhìn thấy tên hắn." Bạch Đường nói.

"Ừm."

Bạch Đường cảm nhận được cảm giác chân thật nhất từ trước tới nay, "... Hắn chết rồi."

"Ừm."

Sắc trời bên ngoài đã ngả dần sang hoàng hôn, Bạch Đường không biết mình đã ngất bao lâu, thế nhưng cậu chợt nhận ra trong nỗi sợ hãi vô tận, cậu lại có chút hưng phấn khó phát hiện.

Alpha hiện giờ đang ôm cậu, không phải là Tưởng Vân Tô.

Tưởng Vân Tô thật sự đã chết rồi.

Tên ác ma đã ngược đãi cậu ba năm thật sự đã chết rồi.

Khung cảnh xung quanh vô cùng tĩnh lặng, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng chim kêu và tiếng dế, mấy cành cây non thưa thớt lung lay theo ngọn gió thổi.

Trên lưng từng chút từng chút được an ủi, Bạch Đường nhẹ giọng hỏi, màng nhĩ truyền đến tiếng nói khẽ run nhẹ: "Sao anh lại giúp em đến mức này? Sao lại có người có thể cho đi không ngừng như thế chứ?"

Động tác của Tưởng Vân Thư chợt dừng lại.

Một khoảng không tĩnh lặng kéo dài.

Hồi lâu sau, anh mới nặng nề đáp: "Tôi có một bệnh nhân, là một bé trai tên là Chu An, diện mạo rất giống cậu, tôi điều trị cho em ấy suốt ba năm, em ấy dần mất đi mái tóc và một chân trái."

Bạch Đường chớp chớp mắt, chậm rãi từ trong lòng alpha ngẩng đầu lên.

Tưởng Vân Thư nhìn làn khói đen bay ra từ trong ống khói phía xa, "Lúc tôi chết, em ấy mới qua sinh nhật tuổi 15, khối u ác tính của em ấy đã di căn tới phổi, bệnh tình chuyển biến rất xấu, nhiều nhất chỉ còn có thể sống thêm một năm nữa thôi."

Tưởng Vân Thư dừng lại, "Không biết bây giờ ở thế giới kia em ấy có còn sống hay không nữa."

Bạch Đường nắm lấy ngón trỏ của alpha, "Em xin lỗi."

Tưởng Vân Thư vén mái tóc của Bạch Đường ra sau, khuôn mặt xinh đẹp của omega lộ ra: "Cũng không phải tôi cho đi không ngừng, tôi rất hèn hạ, tôi muốn dùng cách này để giảm bớt cảm giác tội lỗi do sự vô dụng của mình."

Anh nhìn thẳng vào mắt Bạch Đường, nghĩ rằng ít nhất đối phương cũng sẽ có một chút tức giận, thế nhưng đợi một hồi, Bạch Đường lại cúi đầu xuống, dựa vào lòng anh, nhỏ giọng hỏi: "Anh muốn ăn bánh ngọt không ạ?"

Khoảng cách của nội dung cuộc trò chuyện quá lớn, nhất thời Tưởng Vân Thư chưa kịp phản ứng lại, "Hả?"

"Em hỏi, lúc về anh có muốn ăn bánh ngọt trong ly giấy không? Em làm cho anh." Bạch Đường ủ rũ nói, "Nhưng lần này anh phải nói cho em biết để bao nhiêu gam đường trắng nhé."