Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O

Chương 87



Còn vài phút nữa tiết một mới bắt đầu, Bạch Đường bước vào lớp, phát hiện mọi người đều đang châu đầu ghé tai xì xào gì đó, khác hẳn với không khí yên tĩnh ngày thường.

"Hê Bạch Đường! Cậu tới rồi." Một omega nữ kéo ghế bên cạnh ra, "Có chừa chỗ cho cậu nè."

"Cảm ơn cậu nhé An Kỳ." Bạch Đường đặt cặp ngồi xuống rồi lấy sách giáo khoa ra, "Mọi người đang nói chuyện gì vậy?"

Tạ An Kỳ nói: "Hồi sáng cảnh sát mới công bố vụ án chặt xác, giờ trên báo đài rần rần cả lên, hừ, theo tôi thấy thì cái này khiến lòng người sảng khoái thật!"

Bạch Đường im lặng lắng tai nghe, trong lớp cậu có tất cả 43 sinh viên, 8 alpha, 29 beta và 3 omega tính luôn cả cậu.

"Trời ơi nghe đồn là cắt thành 2000 mảnh luôn đó, lúc cảnh sát tìm được thì hình như chỉ còn lại xương thôi! Còn có mấy khúc xương bị chặt nhỏ bỏ vô tủ lạnh như xương bò vậy á!"

"Nghe đồn hả? Có thật không vậy?"

"Bao thật luôn, mấy người ở gần đó có chụp hình lại mà, còn nói omega đó lấy thịt đó nấu ăn, xương thì hầm canh cho ba mẹ alpha ăn nữa... Kinh khủng quá trời đi."

"Cho dù omega đó trốn rồi thì cũng chưa chắc sống được nữa."

"Xác chết được bỏ vào bốn cái túi, nghe nói còn cho chó mèo hoang ăn một túi nữa..."

"Omega kia nông cạn quá rồi, dù gì alpha cũng đã che chở cho hắn mà."

Bạch Đường nghe thấy omega nam bên cạnh Tạ An Kỳ "Đm" một tiếng, cậu ta tên là Vạn Hội, dáng người rất cao, cao hơn Bạch Đường khoảng nửa cái đầu, từ bé đã được ba mẹ lập chế độ ăn dinh dưỡng, ngày nào cũng phải nhảy dây, chơi bóng rổ, học võ, nhìn qua cậu ta không quá cường tráng nhưng sờ tới đâu thì cơ bắp tới đó, cậu ta từng kể "Lúc nhỏ ba mẹ tôi từng nói, vì không thể ngăn alpha trong xã hội gây thương tổn cho mình nên chỉ có thể để tôi học cách bảo vệ bản thân".

"Nhưng mà chúng ta là nền tảng cho bọn họ sống sót trong xã hội này mà."

"Với lại dù sao thì đó cũng là alpha của mình mà, sao lại ra tay được chứ, omega đó tàn nhẫn thật."

Vạn Hội khoanh tay lạnh lùng nhìn mấy alpha kia, nói: "Vậy sao cậu không nói sao alpha đó lại ra tay đánh omega của mình được?"

Cậu ta không hạ giọng, thế nên cả lớp đều nghe được.

Alpha đó lý lẽ: "Sao có thể so sánh đánh đập với giết người được chứ?! Với lại làm như vô duyên vô cớ mà đánh mấy người sao? Còn không phải do mấy người không biết nghe lời à?"

Bạch Đường cảm thấy vô cùng thất vọng, người đậu vào được đại học Đế Đô thì nhất định thành tích không thấp, quả nhiên tam quan cũng không liên quan nhiều đến thành tích, huống hồ chi chính bản thân cậu cũng từng là nạn nhân, cơn phẫn nộ và khó chịu chợt dâng lên, cậu nói: "Nhiều omega bị sát hại như vậy sao cậu lại không nói? Giết người là sai nhưng với tam quan này của cậu thì cậu cũng có thể là sát nhân tiềm tàng sao?"

Lớp học lập tức rơi vào im lặng.

Beta nam bạo lực gia đình với nữ cũng không ít, các sinh viên beta nữ lập tức phẫn nộ phụ họa.

Alpha kia không còn đường lui, vừa định phản bác tiếp thì chuông vào học vang lên, giảng viên đúng giờ bước vào: "Làm gì đó, Vương Tử Phong cậu làm gì vậy? Định đánh nhau hả?"

Tên alpha đó cắn răng ngồi xuống.

Hơn năm phút trôi qua, Bạch Đường mới thấy sợ hãi, vậy mà cậu lại tranh cãi với alpha khác sao... Lỡ như Vương Tử Phong muốn trả thù thì sao đây? Lòng bàn tay cậu đổ mồ hôi, hai tay run run, nhưng mà cậu không thể để mình bị thương được nữa, nếu không bác sĩ Tưởng lại lo lắng mất...

Cậu không thể để Tưởng Vân Thư lại lo lắng cho mình nữa.

Tưởng Vân Thư khoác áo blouse vào, lúc sáng anh có một cuộc họp, lúc tan họp thì đã nghe các bác sĩ bàn tán về chuyện này.

"Bạn của tôi chính là pháp y của vụ án này đó, cậu ấy nói nạn nhân bị chém từng dao tới chết luôn."

Tưởng Vân Thư vừa yên lặng lắng nghe vừa rút một cuốn sổ nhỏ bằng bàn tay từ trong túi ra, trên đó là chữ của Bạch Đường: Công việc hôm nay.

Tiếp theo là tới kiểm tra phòng.

Tối qua, omega ngồi trên bàn làm việc, tay cầm viết: "Việc đầu tiên của sáng mai là gì ạ?"

Tưởng Vân Thư nói: "Chấm công."

Bạch Đường viết xuống sổ "1. Chấm công", "Rồi gì nữa anh?"

Tưởng Vân Thư: "Tiếp đó là họp sáng."

"Dạ." Bạch Đường lại viết "2. Họp sáng".

Thật ra ngày nào anh cũng viết ra những việc phải làm, thế nhưng cảm giác không giống thế này, Tưởng Vân Thư yên tâm nhìn qua nội dung trên đó rồi tiếp tục lắng nghe.

"Vậy có điều tra được alpha đó đối xử với omega mình thế nào không?"

"Ba mẹ của nạn nhân ra mặt khóc lóc ầm ĩ, trong video còn quỳ lạy xin mọi người lấy lại công bằng cho con họ, mắng omega đó không bằng cầm thú, bình thường thì im lìm nhưng bây giờ thì cư dân mạng lao vào chỉ trích... Có điều bây giờ một người chết một người bỏ trốn, cũng không thể lấy bằng chứng được."

Đi được vài bước thì điện thoại của một bác sĩ đột nhiên thông báo, là tin tức về vụ án phanh thây của quận 2, "Ồ, vụ án có tiến triển mới rồi nè."

"Hàng xóm của nạn nhân nói gần như ngày nào cũng nghe thấy tiếng la hét thảm thiết của omega đó, cũng hiếm khi nhìn thấy omega đi ra, mà lần nào gặp cũng thấy vết thương và vết bầm trên người cậu ta hết. Hàng xóm còn nói ba mẹ của nạn nhân là một A một O, A cũng thường xuyên đánh đập O, mà mỗi lần như vậy thì O lại trút giận lên người omega đó... Trời ạ."

Trong lòng Tưởng Vân Thư thầm nghĩ "Đúng là khiến lòng người sảng khoái, nhân quả báo ứng", nhưng anh cũng không tán đồng cách dùng bạo lực đáp trả bạo lực như vậy, việc này dĩ nhiên là sai lầm. Nhưng khác với luật pháp của thế giới cũ, trong xã hội ABO này vốn dĩ không có luật pháp nào bảo vệ nhân quyền của omega, đối mặt với những tình huống đặc thù như thế này thì lại rất hữu dụng.

Lúc này, một bác sĩ khác lại nói: "Nhưng mà thật ra thì alpha dạy dỗ omega không phải là việc bình thường lắm sao?"

Bác sĩ omega duy nhất ở đây cười lạnh một tiếng, "Mẹ nó anh bị điên hả? Bệnh viện chúng ta cũng có khoa Thần kinh đó, có muốn tôi giới thiệu cho anh không?"

"Ha ha." Bác sĩ kia xấu hổ nói, "Tôi chỉ đùa một chút thôi mà, sao nghiêm túc vậy?"

Bác sĩ omega nói: "Giết người là sai, nhưng bác sĩ Yên mới vừa nói alpha đó bạo hành omega thật, anh tỏ ra ta đây làm gì? Nói đùa sao? Đùa con mẹ anh à?

Bác sĩ alpha bị chửi như thế thì cũng tức tối, "Tôi nói như vậy thì sao, không phải 90% alpha đều nghĩ như vậy à? Tôi chỉ nói ra thôi chứ có gì đâu."

Mọi người đều là đồng nghiệp với nhau, nhất thời cũng không ai hùa theo vì không muốn khiến mối quan hệ thêm căng thẳng.

Tưởng Vân Thư lạnh nhạt nói: "Là do trên đời này có nhiều người bất bình thường suy nghĩ bất thường giống như anh nên anh mới thấy đó là điều bình thường đó."

Anh gập sổ lại nhét vào trong túi rồi đi vào phòng bệnh: "Trước giờ vẫn luôn như vậy, không đúng sao?"

Sáng nay anh theo trưởng khoa vào phòng phẫu thuật để làm trợ thủ, sau khi kết thúc, Tưởng Vân Thư cởi bao tay khử khuẩn ra, tuy biết bây giờ đã tới giờ ăn trưa nhưng vẫn ỷ lại là lấy sổ con trong túi ra nhìn, sau đó tới nhà ăn thì gặp Lâm Bạch Trú và Tần Chung Nam

Lâm Bạch Trú đẩy khay thức ăn tới trước mặt anh, "Tôi giành cho cậu cái đùi gà cuối cùng nè."

Tưởng Vân Thư nói cảm ơn rồi ngồi xuống.

Tần Chung Nam nói: "Vụ án họ Từ giết chồng chắc là vụ án lớn mà cảnh sát nói."

Án họ Từ giết chồng là tên mà truyền thông đã đặt cho vụ thảm án này.

Lâm Bạch Trú mở mấy ứng dụng ra, trên đó toàn là hot search về vụ án, hắn bực bội nói: "Đệt, hổm nay tôi khá rảnh nên vẫn luôn theo dõi vụ này, lúc đọc mấy cái bình luận đó, tôi thấy thế giới này sắp tiêu tùng rồi, nói gì mà omega trời sinh đều yếu đuối như nhau bla bla, tôi đếch hiểu sao có mấy thằng ngu như vậy luôn á!"

Tưởng Vân Thư nhíu mày, "Nhưng mới nãy tôi có đọc mấy cái top bình luận thì hình như mọi người đều nói alpha đó đáng bị như vậy mà?"

"À." Lâm Bạch Trú hùng hổ nói, "Đó là chuyện của nửa tiếng trước rồi, lúc đó tôi định mua thủy quân nhưng ai ngờ có người nhanh hơn tôi một bước, cũng vì vậy nên đám ngu đó mới được khai sáng một chút."

Tần Chung Nam trầm ngâm nói: "Chắc là có tổ chức khác mua rồi."



Tạ An Kỳ là một omega, mỗi lần nhấn đọc bình luận cô đều tức muốn chết, cô siết chặt tay, muốn đọc xem những bình luận đó có thể tàn ác đến mức độ nào.

"Ai thế?" Tạ An Kỳ khó hiểu hỏi, "Sao bình luận nào cũng lên án alpha đó vậy? Không phải lúc trước..."

Bạch Đường ló đầu qua xem, nghĩ ngợi một chốc rồi hiểu ra, là tổ chức mua bình luận sao? Thế nhưng cậu cũng không nói mà lấy điện thoại ra đổi qua tài khoản phụ, "Tôi cũng đi bình luận phụ đây."

Tạ An Kỳ nhận ra, "Đúng rồi, bây giờ quan trọng nhất là phải đi chửi lại."



Tưởng Vân Thư nói: "Mấy ngày trước tòa án mới đưa ra quyết định cho vụ của bà Giang, mấy hôm nữa tôi với luật sư Chung sẽ đến xem thử... Mà bác sĩ Chu đâu rồi?"

"Em ấy hả?" Tần Chung Nam nói, "Còn đang đi đàm phán, Vệ Tư Vực ở quận 13 đã đồng ý hợp tác với chúng ta rồi, em ấy định đi tới quận 9."

Lâm Bạch Trú lo lắng thay Tần Chung Nam, "Không phải tôi kỳ thị omega đâu nhưng mà một omega lại đi tới chỗ xa xôi như vậy thì thật sự rất nguy hiểm đó... Lỡ như, tôi nói lỡ như nha, lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao..."

"Hết cách rồi, nhưng mà sáng trưa chiều nào em ấy cũng gọi điện cho tôi hết." Tần Chung Nam quơ quơ điện thoại, "Với lại tôi có thể xem vị trí của em ấy trong điện thoại, ít nhất thì cũng yên tâm được một chút."

Tưởng Vân Thư hơi ngước mắt lên.

"Vãi." Lâm Bạch Trú trợn tròn mắt, bắt đầu lo lắng ngược lại cho Chu Triêu Vũ, mình đi đâu cũng bị biết được, tới đi vệ sinh cũng biết, một chút riêng tư cũng không có, hắn khó khăn nói, "Anh có hơi biến thái đó? Bác sĩ Chu có biết không? Như vậy thì không tốt lắm đâu ha?"

Tần Chung Nam dùng ngón giữa đẩy gọng kính, "Là em ấy chủ động nói tôi làm để cho tôi cảm thấy an toàn đó."

Chó độc thân Lâm Bạch Trú "À" một tiếng. Xin hãy trả mảnh chân tình dư thừa của tôi lại đây.

5:45 chiều, Bạch Đường đúng giờ nhìn thấy Tưởng Vân Thư đứng trước cổng trường, cậu chầm chậm chạy tới, vui vẻ gọi, "Bác sĩ Tưởng!"

Tưởng Vân Thư tự nhiên nắm lấy tay cậu, mở cửa ghế phụ ra cho cậu vào trước.

"Bác sĩ Tưởng ơi." Bạch Đường lấy một cái bịch từ trong cặp ra rồi đưa đến miệng alpha, "Bánh mì cuộn xúc xích nè! Của căn tin trường á, ngon lắm luôn, em mua cho anh một cái nè."

Tưởng Vân Thư nhìn phía trước nhưng vẫn cắn một miếng.

Bạch Đường vẫn giống như thường ngày mà kể lại những chuyện hôm nay, nhưng nói được một lát thì nhận ra alpha có hơi mất tập trung.

"Bác sĩ Tưởng ơi?"

Tưởng Vân Thư: "Hả?"

Bạch Đường hỏi: "Anh sao thế ạ?"

Đỗ xe xong, Tưởng Vân Thư đấu tranh nguyên một quãng đường mới quyết định nói ra, "Anh muốn cài thiết bị định vị trong điện thoại của em."

Bắt đầu từ ngày mai, Bạch Đường sẽ đến Phượng Tê lúc không có tiết học.

Vốn dĩ omega định tự đi nhưng nói thế nào thì Tưởng Vân Thư cũng không đồng ý, nói muốn thuê một tài xế. Nhưng không chắc tài xế cũng an toàn, dù sao cũng là một người xa lạ.

Mấy ngày nay, Bạch Đường có thể nhìn thấy alpha bắt đầu có dấu hiệu lo âu, không phải là vì công việc mà là khó chịu vì không thể hạn chế omega ra ngoài nhiều, cũng không thể đảm bảo an toàn cho omega.

Có vô số lần Bạch Đường đều có thể đọc được ý muốn từ trong mắt Tưởng Vân Thư: Nếu anh có thể thu nhỏ em lại rồi nhét vào túi đi khắp nơi thì tốt quá rồi.

Bạch Đường nghĩ, thì ra đây là ý nghĩa của câu nói "Dời lực chú ý" của bác sĩ Đình sao?

Lúc đó vừa vặn anh đang nói chuyện với Chu Triêu Vũ, khi nói đến chuyện này, Chu Triêu Vũ liền nói: "Để tôi cho anh cách liên lạc với tài xế của tôi."

Vậy nên Tưởng Vân Thư kiên quyết thuê người, Bạch Đường chỉ cần nói rõ giờ đưa đón với tài xế là được.

Nhưng mà... Tưởng Vân Thư vẫn không yên tâm, có đôi khi người tốt cũng sẽ vì một vài lợi ích mà biến thành người xấu, với lại đã có quá nhiều chuyện ngoài ý muốn xảy ra, ngoại trừ bản thân anh thì ai cũng không an toàn cả.

Cho dù Bạch Đường có an ủi thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể làm alpha bớt âu lo hơn được.

Thậm chí Tưởng Vân Thư còn lóe lên ý nghĩ: Nếu Bạch Đường có thể ngoan ngoãn ở yên trong nhà là được rồi, nhưng sau khi phản ứng lại thì anh hận không thể tát cho mình một cái, nếu vậy thì có khác gì Tưởng Vân Tô cơ chứ?

Sở dĩ không dám nói thẳng việc cài định vị với Bạch Đường là vì anh sợ Bạch Đường cảm thấy dục vọng khống chế của mình quá mãnh liệt. Những cặp đôi khác chắc cũng không thể nào chấp nhận được việc toàn bộ hành động của mình đều bị nửa kia biết hết nhỉ... Mỗi người đều có không gian riêng tư mà.

Nếu Bạch Đường chủ động nói ra như Chu Triêu Vũ thì sẽ khác, nhưng đằng này anh lại là người theo dõi muốn đưa ra yêu cầu với người bị theo dõi.

"Dạ?" Bạch Đường ngẩn người, sau đó hai mắt cong cong, "Việc này ạ? Em còn tưởng có chuyện gì nghiêm trọng khiến anh như vậy chứ."

Cảm giác lo lắng lưỡng lự của Tưởng Vân Thư phút chốc được xoa dịu.

"Không sao đâu ạ." Bạch Đường nói, "Anh cài đi, giờ làm luôn ha? Nhưng mà điện thoại cũng dễ rớt lắm..."

Tưởng Vân Thư nhìn Bạch Đường sáp mặt lại gần mình, sau đó nghiêng đầu hôn anh một cái, "Nếu không thì anh mua cho em vòng cổ hay vòng tay có xích đi? Anh thì giữ chìa khóa rồi cài máy định vị lên, ngoài anh thì không ai cởi ra được hết, em cũng không luôn."

Quá biến thái rồi.

Thế nhưng Tưởng Vân Thư lại cảm thấy hình như anh cũng hơi muốn như vậy.



Tác giả có chuyện muốn nói: Giết người là phạm pháp nha! Dùng bạo lực chống bạo lực cũng không đúng luôn! Nếu bị hại thì chúng ta phải tìm chứng cứ rồi báo cảnh sát ngay nhá! Phải tìm kiếm sự giúp đỡ! Cả nhà nhớ nha!