Vị Thiếu Gia Khó Chiều

Chương 48: Em gái tranh sủng



Phong An Huy ngẩng đầu lên nhìn Uyển Ngưng ánh mắt vô cùng chân thành hỏi: " vậy anh nên làm gì để em hết giận? "

Uyển Ngưng chỉ hơi hừ một tiếng đưa tay có ý muốn sờ trán của Phong An Huy, anh thấy vậy liền lập tức khom lưng xuống để cô sờ lên mặt mình.Uyển Ngưng đưa tay lên kiểm tra nhiệt độ hơi nhíu mày lại: " về phòng uống thuốc đi "

- " nếu anh về phòng thì em có hết giận không? "

Uyển Ngưng đang tính quay trở sang chỗ làm việc ai ngờ khi nghe câu đó liền nhíu mày quay sang nhìn anh với ánh mắt cực kỳ không hài lòng

- " từ bao giờ anh đã nhiều lời như vậy? "

Phong An Huy nghe thấy thì vội vàng đứng dậy: " anh sẽ đi nghỉ trước! Uống thuốc rồi sẽ nghỉ…em mau về phòng nhé? "

Uyển Ngưng chỉ xua tay trực tiếp đuổi Phong An Huy đi: " đi đi!! "

Phong An Huy thấy thái độ của bạn gái như vậy thì không khỏi cảm thấy tủi thân nhưng không thể làm trái ý cô được nên đã đi ra khỏi phòng.Anh đứng lấp sau cửa nhìn cô một lần nữa mong chờ Uyển Ngưng sẽ gọi mình lại nhưng mãi không thấy gì

- " Uyển Ngưng!! Anh đi nhé? "

- " ừ…" Cô lúc này đang tập trung vào mấy loại giấy tờ khác nên chỉ trả lời qua loa mấy câu hỏi của anh, Phong An Huy thấy vậy thì cực kỳ buồn bã không ngừng lẩm bẩm: " cô ấy không thương mình…chẳng lẽ mình không chiếm một ví trí quan trọng nào trong lòng cô ấy sao? "

- " anh đứng ở đó làm gì? Không về phòng đi? " thấy Phong An Huy cứ đứng mãi ở trước cửa chưa thấy dấu hiệu sẽ quay trở về phòng, Uyển Ngưng liền lên tiếng hỏi

Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt buồn bã dường như đã hiểu mọi thứ.Anh buồn rầu xoay người rời khỏi trước khi đi còn không quên đóng cửa lại giúp cô

Sau khi Phong An Huy rời đi, Uyển Ngưng ở lại phòng nét mặt vô cùng ảo não.Cô đưa tay lên bóp mi tâm suy nghĩ về những câu nói của mình

- " liệu mình có quá đáng không nhỉ? Có lạnh nhạt quá không?.. liệu anh ấy có nghĩ rằng mình là một con nghiện công việc không? " Uyển Ngưng không nhịn được mà vò đầu bực tức khi nghĩ về thái độ vừa rồi của bản thân

Ngồi ở đó suy nghĩ một lúc lâu, cô quyết định đi ăn sáng trước rồi sẽ lên phòng của anh.Đang ngồi thưởng thức cháo thì có một người lao đến ôm chầm lấy Uyển Ngưng từ phía sau khiến cho thìa cháo cô định ăn bị hất đi văng lên mặt bàn

- " đố chị biết em là ai!! " Phong Lạc Lạc tươi cười đưa tay lên bịt mắt của cô lại hóng chờ phản ứng Uyển Ngưng

- " Lạc Lạc!! còn em ngoài ai nữa? " Cô đưa tay lên kéo tay của Lạc Lạc ra sau đó kéo ghế bên cạnh ra cho cô ấy, Lạc Lạc thấy vậy liền ngồi xuống bên cạnh ngắm nhìn Uyển Ngưng

Lạc Lạc hồn nhiên hỏi: " nghe nói chị với anh của em đã thành một đôi? "

Cô nghe thấy vậy thì đỏ mặt nói tránh sang chuyện khác: " em đã ăn sáng chưa? Chị nấu hơi nhiều có muốn ăn không? "

- " vậy em sẽ ăn một bát " Lạc Lạc nhìn bát cháo của Uyển Ngưng sau đó nhìn chỗ cháo vừa bị hất văng ra bên ngoài lúc này đang có người hầu dọn dẹp, Uyển Ngưng múc một bát đem ra cho cô ấy sau đó chuẩn bị thêm một vài món ăn phụ

Nhìn người hầu ra khỏi phòng rồi, Lạc Lạc lúc này mới nói tiếp: " hừ…trước kia chị bảo sẽ nuôi em suốt đời! Bây giờ lại đi yêu đương với anh của em!! Chị có biết em đau lòng đến thế nào không? "

Tuy miệng nói vậy nhưng toàn bộ sự chú ý của Lạc Lạc đều tập trung vào bát cháo ở trước mặt.Uyển Ngưng nghe vậy chỉ mỉm cười sau đó nghiêng đầu nhìn cô ấy: " vậy em không muốn chị yêu đương với anh của em sao? "

- " không!! Chị chuyển sang yêu em đi nè…anh em có nhiều tật xấu như gì ấy! Kèn ăn lười biếng! Chỉ được mỗi cái mặt thấy tạm tạm còn đâu em chê hết "

Lạc Lạc vừa nói xong đã có một người cốc vào đầu của cô ấy khiến cho Lạc Lạc đau phải kêu lên.Cô ấy xoay người che đầu lại tức giận quay lại phía sau trừng mắt nhìn, dường như cô ấy đã biết người phía sau là ai nên đã lên tiếng đe doạ: " anh đánh em? Em sẽ về mách mẹ "

Phong An Huy nghe xong bày ra nét mặt không biết gì: " anh có làm gì em đâu? "

Nói xong anh liền đi đến khoảng cách giữa hai ghế của hai người, Uyển Ngưng thấy vậy liền ngồi sang ghế bên cạnh nhường cho Phong An Huy để anh ngồi giữa

Thấy bạn gái hiểu ý mình, anh liền ngồi vào chỗ sau đó nắm lấy tay của Uyển Ngưng quay sang nhìn Lạc Lạc với ánh mắt khiêu khích: " em phản đối? "

- " đúng vậy!!! Em phản đối " Lạc Lạc tức giận đi sang bên tay trái của Uyển Ngưng ngồi xuống sau đó nắm lấy tay còn lại của cô rồi khiêu khích lại anh trai của mình: " chị Uyển Ngưng hoàn hảo như vậy!! Anh thì có nhiều nhược điểm!! Em vừa hay là một người cũng vô cùng hoàn hảo, bọn em rất hợp nhau "

Nói xong Lạc Lạc liền ôm lấy cánh tay của Uyển Ngưng khiến cho Phong An Huy tức giận lập tức kéo Uyển Ngưng vào trong lòng của mình

- " ah…anh làm gì vậy!! Chị Uyển Ngưng của em…anh mau bỏ ra "