Vị Tổng Tài Này Xin Đừng Theo Tôi

Chương 1



Quan Sương ôm tập hồ sơ xin việc ngồi rầu trong một quán cafe. Đã một tháng sau khi cô lên Sài Gòn rồi, mà tìm mãi vẫn không có việc.

Chắc do lần đầu còn hơi hồi hộp, trả lời phỏng vấn không được trơn tru nên bị trượt chăng?

Cái này chắc đúng rồi, Quan Sương thầm nghĩ, bởi vậy ba cô ở nhà vẫn luôn lo lắng cho. Nhà cô không phải giàu nhưng cũng có đất có ruộng, kỳ thực đi xin việc làm chỉ vì muốn có chút kinh nghiệm cuộc sống mà thôi.

Chứ tiền thì không đến nỗi túng thiếu. Hôm nay, đứng trước công ty CPTM THƯỢNG PHONG này, Quan Sương muốn ứng tuyển cho được.

Không biết ai đặt tên cho công ty mà nghe oách thế. Đã nổi tiếng lương cao, mà xung quanh công ty toàn quán xá cao cấp không, giống như quán cafe Thiên Đường cô đang uống đây, một ly café sữa cũng có giá một trăm rưỡi.

Đắt thật!!!

Đang suy nghĩ thì chợt thấy đằng trước có một đám người bu vào một chỗ gây xôn xao. Bản tính nhiều chuyện dâng lên, Quan Sương bỏ lại ly cafe chạy đến xem.

Hóa ra là một người đàn ông khoảng chừng hơn năm sáu mươi gì đó không chắc đang nằm dưới đường, miệng sùi bọt mép, mắt trợn ngược.

Nhìn bộ đồ ông ta mặc có lẽ là đang chạy tập thể dục, ắt vận động quá mà đột quỵ đây. Quan Sương từng có thời gian học y nên cô nhanh chóng cứu người.

- Làm ơn tránh ra, ông ấy có thể bị đột quỵ rồi.

Đám đông nghe cô hét lên thì vội tránh ra, Quan Sương chỉ tay vào một người gần đó:

- Xin chú mau chạy gọi cấp cứu.

Người đàn ông vội vàng rút điện thoại ra. Còn Quan Sương ngồi xuống sơ cứu.

Một lúc sau, xe cứu thương đến, Quan Sương nói rõ việc mình làm cho bác sĩ nghe, ông ấy ngạc nhiên:

- Cô gái, cháu làm rất đúng và rất tốt, có lẽ ông ấy sẽ không sao. Rất cảm ơn.

Sau đó người đàn ông được đưa vào xe, nhưng vì không có người thân nên Quan Sương được đề nghị đi cùng. Cô không thể từ chối.

Vậy là mất cơ hội hôm nay rồi. Quan Sương thở dài, có lẽ là số mệnh. Cô mãi là người thất nghiệp mà thôi.

Bệnh viện Nhân Đức.

Người đàn ông tỉnh dậy thì trời đã chiều, ông rất bất ngờ vì bên cạnh có một cô gái. Ăn mặc bình thường, không phải bác sĩ. Nhưng sao lại ngồi ngủ trong phòng bệnh của ông?

Lúc này, cửa phòng mở, bác sĩ đi vào. Tiếng động đã đánh thức Quan Sương. Cô mở mắt ra nhìn thấy người bệnh đã tỉnh thì mừng rỡ:

- A, chú tỉnh rồi!

- Cô là.....????

Bác sĩ kể lại cho người đàn ông nghe đầu đuôi sự việc, kể cả việc tiền viện phí và phòng ViP này là cô trả luôn. Người đàn ông nghe xong rất lấy làm cảm kích, luôn miệng cảm ơn cô.

Quan Sương chỉ cười rồi nói không sao. Sau đó cô nói với bác sĩ:

- Bác sĩ ơi, nếu chú ấy tỉnh có nghĩa là không sao rồi phải không?

Bác sĩ Trương gật đầu:

- Đúng vậy nhưng phải theo dõi vài ngày nữa.

Quan Sương nhìn người đàn ông:

- Vậy chú có thể gọi người thân vào chăm sóc không?

Người đàn ông nhìn cô suy nghĩ chút rồi nói:

- Tôi chỉ có một mình, con trai đi công tác hai ngày nữa mới về... nên..

Thấy ông ngập ngừng nhìn cô, Quan Sương nhớ đến ba cô cũng ở nhà một mình, thật đáng thương. Cô động lòng trắc ẩn, miệng nhanh hơn não mà nói:

- Vậy cháu sẽ chăm chú hai ngày này, sau khi con trai chú về cháu sẽ đi.

Người đàn ông mừng rỡ vui vẻ. Bác sĩ cũng thở phào. Quan Sương chỉ chỉ ra cửa nói:

- Vậy cháu đi mua chút đồ ăn cho chú nhé?

Sau khi cô đi, bác sĩ đưa một tờ giấy biên lai, hỏi nhẹ:

- Đây là giấy vào bệnh viện, anh có nhớ tên và viết được tên mình không?

Người đàn ông cầm lấy viết lên cái tên, nét chữ mạnh mẽ: Hoàng Nhất Thượng.

Đến mãi khi bác sĩ Trương bước ra khỏi phòng bệnh mới nhớ ra, Hoàng Nhất Thượng? Chẳng phải là tên của Chủ Tịch Công ty CPTM THƯỢNG PHONG hay sao?

Buổi tối, sau khi chăm sóc ông chú kia xong, Quan Sương mở chiếc túi của mình lấy ra một tập hồ sơ xem đi xem lại rồi thở dài. Hoàng Nhất Thượng nghe thấy liền cười hỏi:

- Có phải chú làm phiền con rồi không?

Quan Sương vội vã xua tay:

- Đâu có, tại con buồn vì không xin được việc làm thôi.

Ông hỏi thêm:

- Con muốn làm cái gì?

Quan Sương kể ông nghe, Hoàng Nhất Thượng ngạc nhiên:

- Con muốn vào công ty CP TM THƯỢNG PHONG? Tại sao?

- Dạ, con nghe nói lương ở đó cao lắm còn đãi ngộ tốt nữa.

Hoàng Nhất Thượng cười:

- Hóa ra là vậy.

Rồi lại nói:

- Nếu con muốn làm thì ngày mốt, sáng ngày mốt hãy đến đó, con sẽ tìm được việc con thích.

- Thật sao chú?

- Chú có người quen làm trong đó, sẽ giúp được con.

Quan Sương nghe vậy rất vui vẻ, cô hào hứng kể với ông nghe chuyện của mình. Nhưng Hoàng Nhất Thượng không chê cô nhiều lời, chăm chú lắng nghe.

Càng lúc ông cảm thấy thích cô bé trước mắt này, bèn nhân lúc cô ra ngoài liền gọi điện thoại cho người sắp xếp cặn kẽ. Đến nỗi người thư ký này vô cùng tò mò, không biết đó là người nào mà đến cả chủ tịch công ty cũng tự mình chăm sóc.