Vị Tổng Tài Này Xin Đừng Theo Tôi

Chương 29



Quan Sương thở dài, chắc có lẽ là do cô đa nghi quá. Nên cũng uống một chút. Sau đó hai chị em tiếp tục nói chuyện.

Một lúc sau, Nguyễn Kỳ bắt đầu cảm thấy nóng. Mặt cô đỏ lên, người ngứa ngáy.

- Chị Sương....

Giọng cũng trở nên nũng nịu. Quan Sương hốt hoảng đến gần Nguyễn Kỳ xem sao, lại phát hiện cơ thể mình có biến. Quả nhiên là thuốc kích dục.

Quan Sương nén nhịn, cô vớ tay lấy cái túi xách của mình lại rồi lấy quả chanh trong đó ra.

...

Bên ngoài, Lưu Thuỳ Tuyết nhìn đồng hồ, ước lượng đã được hơn nửa tiếng, chắc hẳn giờ này hai người kia đã ngấm thuốc. Nên cô ta dẫn theo một đám người đến trước phòng.

- Mau gõ cửa nói là phục vụ.

Lưu Thuỳ Tuyết nói với người đàn ông bên cạnh. Đã đến lúc vui vẻ rồi, cả có sẵn thợ chụp ảnh chuyên nghiệp.

Bên trong, Nguyễn Kỳ lo lắng nhìn Quan Sương:

- Mình làm gì đây chị?

Quan Sương cất điện thoại vào túi, không hiểu sao cô gọi cho Hoàng Nhất Phong không được. Nên đã phá lệ gọi cho một người. Hy vọng người đó đến kịp.

- Mở cửa đi, tôi là phục vụ đây.

- Mở cửa.

Nguyễn Kỳ khóa trái cửa, kéo ghế kéo bàn chặn nữa vậy mà lòng vẫn còn run rẩy. Cô rất hối hận vì không nghe Quan Sương. Nhưng chỉ với một trái chanh mà đã có thể phá được thuốc kích dục.

Quan Sương thật hay quá. Loại thuốc này gặp môi trường axit là mất tác dụng.

Bên ngoài, không thấy người bên trong có động tĩnh gì, Lưu Thuỳ Tuyết sốt ruột.

- Phá cửa đi...

- Nhưng..

- Lo gì, chủ quán này đã nhận tiền của tôi, hôm nay chúng ta thích sao làm vậy. Ông ta sẽ không xen vào.

Đám đàn ông nghe vậy liền cùng nhau dùng sức phá cửa. Quan Sương sợ hãi kéo lấy Nguyễn Kỳ ra sau, tránh bị thương.

- Rầmmmm...

Cánh cửa gỗ cuối cùng cũng nát. Cả đám người tiến vào. Lưu Thuỳ Tuyết nhìn thấy hai cô gái nép đằng kia thì rất hả hê, cô ta bước lên cười:

- Lại gặp nhau rồi, thư ký Sương.

- Cô muốn gì?

Quan Sương kéo Nguyễn Kỳ ra sau mình. Đã nghĩ đến nhiều người, không ngờ là Lưu Thuỳ Tuyết.

- Tôi đến giúp các cô thôi. Có phải thấy trong người rất nóng không hả?

- Đê tiện.

Quan Sương rất tức giận mà mắng cô ta.

- Nhưng có lẽ làm cô thất vọng rồi, thuốc của cô vô tác dụng với tôi.

Đúng là không có biểu hiện trúng thuốc. Lưu Thuỳ Tuyết run lên, không ngờ con nhỏ đó lại thoát được. Cô ta quay sang nói với người đàn ông bên cạnh:

- Các anh vào bắt nó lại, nếu lúc nãy không uống được thì bây giờ uống. Cho nó uống hết số thuốc còn lại cho tôi.

Ba bốn người đàn ông bước lên, Quan Sương và Nguyễn Kỳ nhặt cái gì ném cái đó, nhưng căn phòng không lớn, vì vậy chỉ chưa đầy mười phút, cả hai đã bị khống chế.

Người đàn ông kéo Quan Sương đến trước mặt Lưu Thuỳ Tuyết. Cô ta dùng sức tát một cái vào mặt cô. Má Quan Sương sưng lập tức.

- Mày là cái thá gì, cũng dám giành với tao? Hôm nay tao sẽ cho mày làm diễn viên chính. Kéo nó đi.

Quan Sương bị rát mặt và sức lực có hạn. Cô không thể phản kháng.

- Chị Sương...

Nguyễn Kỳ bị ngăn lại. Lưu Thuỳ Tuyết ra lệnh cho người đàn ông khác:

- Kéo nó vào phòng bên kia, nếu anh thích thì cho anh.

Nguyễn Kỳ nghe cô ta nói thì lửa nóng bùng lên:

- Cô lấy quyền gì mà quyết định?

Lưu Thuỳ Tuyết bật cười:

- Quyền của người chiến thắng.

Sắp xếp xong, lúc này Lưu Thuỳ Chi và Hà Hinh mới ló mặt ra.

- Chị định làm gì cô ta?

- Còn làm gì, quay phim lưu kỷ niệm cho nó.

Nói xong cả ba đi đến phòng nhốt Quan Sương. Trong phòng, Quan Sương bị hai người đàn ông ghì tay ép uống thuốc.

Sau đó chúng đẩy cô lên giường, rồi đứng chờ cô ngấm thuốc. Như vậy nhìn mới quyến rũ.

Quan Sương rất nhanh người đã nóng lên, cơ thể thay đổi nhanh chóng. Toàn thân run rẩy.

- Ồ, thuốc có tác dụng rồi kìa, mau chuẩn bị máy quay.

Người đàn ông bên trái nói, người đàn ông bên phải làm. Lúc này Lưu Thuỳ Tuyết và hai người kia vừa tới. Trông thấy Quan Sương mặt đỏ bừng trên giường liền cười lớn:

- Hôm nay phải phục vụ tận tình cho thư ký Sương đấy, rồi tôi sẽ có thưởng cho mấy anh.

- OK tiểu thư.

Lưu Thuỳ Chi mặt cũng hả hê không kém, chỉ có Hà Hinh là sợ hãi. Cô ta sợ Lưu Thuỳ Tuyết sẽ làm như vậy với mình.

Người đàn ông bên trái cởi áo ra, liếc mắt nhìn Lưu Thuỳ Tuyết:

- Các cô cũng muốn xem?

Lưu Thuỳ Tuyết đỏ mặt:

- Chúng tôi... chờ bên ngoài.

Nhưng vừa nói dứt lời thì có một giọng nữ lạ chen vào:

- Đang vui mà đi đâu vậy, phòng này đêm nay tôi bao tất rồi.

Đám người giật mình quay lại, ngoài cửa là một cô gái ăn mặc theo phong cách tomboy, sau lưng cô ta là cả một đám người mặt mày đầy hình xăm, trông rất dữ tợn.

Lưu Thuỳ Tuyết hoảng sợ lùi lại, hai người đàn ông cũng không dám tiến lên. Cô gái liếc thấy Quan Sương trên giường có dấu hiệu giật quần áo liền hiểu rõ vấn đề.

Tức giận nhìn đám người đang run rẩy trước mặt:

- Muốn quay phim? Ý hay đấy.

Sau đó nhìn đám người sau lưng:

- Không được để đứa nào chạy thoát. Mấy con ả này đêm nay các chú thích làm gì thì làm, tốt nhất là cho tất cả chúng nó biết mùi vị của thuốc là thế nào.

Nói xong, cô gái bước nhanh đến giường ôm là Quan Sương đi.