Vị Tổng Tài Này Xin Đừng Theo Tôi

Chương 5



Đêm nay, Hoàng Nhất Phong ngủ không ngon giấc. Anh gặp ác mộng. Trong mơ, tất cả người thân bạn bè của anh đều từ từ bỏ anh mà đi về phía Quan Sương.

Hoàng Nhất Phong đến công ty với tâm trạng xuống dốc. Thang máy anh đang đi chợt dừng lại. Cửa mở ra và Quan Sương đi vào.

Đúng thật là oan gia trái chủ, vừa nghĩ đến đã gặp mặt.

Ấy vậy mà chẳng có một tiếng chào. Cô ấy chỉ gật đầu với anh xong ra sát mép đứng. Lần đầu tiên, Hoàng Nhất Phong bị ngó lơ.

Quan Sương đêm qua về nhà, ăn no nên ngủ rất ngon. Tinh thần đều sảng khoái. Trái ngược với cặp mắt thâm quầng của vị Boss nào đó đằng sau.

Thang máy vừa mở ra, Quan Sương chạy đi. Hoàng Nhất Phong cau mày, con nhỏ vô lễ, gặp lãnh đạo đã không ân cần thì thôi, còn dám đi trước không nhường đường.

Có phải cô ta không để anh trong mắt hay không? Thái độ xa cách, không thân thiện. Trong khi đối với người khác đều không phải là vui vẻ nói chuyện hay sao?

Được rồi, Quan Sương. Tôi sẽ cho cô biết tay.

Hoàng Nhất Phong đút tay vào túi quần đi đến văn phòng của mình. Vừa vào anh đã gọi người mang lên một chiếc bàn làm việc khác để bên ngoài.

Hà Đình vừa đến thì bất ngờ bị out ngoài cửa. Không biết tại sao anh lại bị bắt ngồi ở ngoài còn Quan Sương thì lại đưa vào trong.

Ngồi ở vị trí của anh, nhưng lại nhích sát bên bàn của Tổng Giám Đốc. Gì kỳ vậy? Cái tên Hoàng Nhất Phong kia định làm cái gì thế này?

Quan Sương cũng bực bội không kém, rõ ràng cô không có ưa người này, tại sao anh ta lại bắt cô vào ngồi cùng? Rồi sao cô làm việc được đây?

Trái với sự khó chịu của hai người kia, Hoàng Nhất Phong cảm thấy tâm tình mình rất thoải mái, nhất là khi chứng kiến cảnh tượng dường như gọi là chia ly của họ.

Anh sẽ chia rẽ tất cả, chia rẽ hết tất cả các cặp đôi trong cái tầng lầu này. Hoàng Nhất Phong độc ác suy nghĩ. Anh sẽ cô lập cô ta.

Quan Sương trong ngày hôm này thật sự thê thảm, suốt cả buổi sáng chiều điều bị Hoàng Nhất Phong đày đọa. Không bị lỗi cái này cũng bị lỗi cái kia, rồi còn sai pha trà rót nước đủ các kiểu.

Dường như hai chữ " làm lại" phát ra từ miệng của anh ta đều rất trơn tru. Vấn đề ở đây là cô làm gì Hoàng Nhất Phong cũng không hài lòng.

Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!

Có ai nghe được tiếng lòng của cô không???? Tức chết mất thôi.... Hoàng Nhất Phong.... cô ghét ghét ghét.....

Quan Sương không hề biết rằng biểu cảm trên mặt của cô thay đổi ra sao đều bị Hoàng Nhất Phong nhìn thấy. Không hiểu sao khi nhìn thấy cô tức giận, anh đều vui.

Đôi khi vô tình nhìn sang, Hoàng Nhất Phong phải giật mình. Khuôn mặt trắng trẻo bầu bĩnh bĩnh, đôi môi son đỏ nhím lại, và rồi hai cái đồng tiền lú ra. Chỉ là cô đeo cặp mắt kính quá to, nó che hết gần khuôn mặt.

Quan Sương luôn để mặt mộc. Điều này làm anh luôn để ý, những cô gái ngoài kia luôn trang điểm, có khi là một lớp phấn dày cộm.

- Thư ký Sương???

Quan Sương đưa mắt qua:

- Vâng???

Chữ vâng kia được cô nhấn mạnh làm anh hết hồn. Vẻ như là nghiến răng khi đang nói.

- Cô không thể nhỏ nhẹ một chút sao? Ăn nói với cấp trên như vậy à?

Quan Sương nghĩ, cô có nên nhào đến cắn nát cái bản mặt kia không? Kêu, hở tí là kêu là gọi. Rồi lại bắt bẻ. Không có gì tốt cả.

- À, vâng thưa ngài, nhưng tôi đang bận lắm, có gì xin cứ nói nhanh.

Hoàng Nhất Phong:

- Tôi muốn uống một ly cafe sữa ở tiệm Ngon Số Một. Cô đi mua đi.

Quan Sương nhìn anh đầy phẫn nộ, cafe trong công ty một đống không chịu uống, cứ đòi uống bên đông bên tây. Cái tiệm đó xa tuốt đường kia chứ gần gì?

- Thư ký Sương, cô có hai mươi phút.

Quan Sương nắm chặt nắm đấm, đứng dậy đi nhanh ra cửa. Vừa vào thang máy, cô liền lấy điện thoại ra tìm kiếm tên tiệm rồi đặt hàng.

Xời, muốn làm khó tôi sao? Thời buổi bây giờ rồi, muốn gì không được chứ? Quan Sương lại còn được phiếu giảm giá nửa này. Một lát nữa cô sẽ báo giá gốc lên kế toán công ty.

Dám khi dễ tôi, tôi sẽ rút ruột công ty anh. Hoàng Nhất Phong thối, Tổng Giám Đốc thối.

Hoàng Nhất Phong ngồi trong văn phòng bị nhảy mũi liên tục, máy lạnh đâu có lạnh gì mấy đâu ta, hay có người nói xấu anh?.?

Nhất định là vậy. Hoàng Nhất Phong nhìn qua lịch, còn nửa tháng nữa đến ngày nghỉ lễ của công ty, thông thường hàng năm công ty anh sẽ tổ chức một chuyến du lịch đến đảo XXX.

Đây là hòn đảo tự nổi lên từ mười năm trước, cha anh đã mua lại. Vốn dĩ tưởng rằng nó sẽ mau chóng tan đi, nhưng đến nay kiểm tra vẫn thấy tốt lắm.

Được rồi. Lâu lâu được thư giãn một tuần, chắc hẳn là vui. Đang suy nghĩ thì Quan Sương trở vào, trên tay đúng là ly cafe anh cần, nhưng thời gian vẫn ổn áp.

Không có dấu hiệu vận động.

- Thư ký Sương, cô đặt hàng đấy à?

Quan Sương liếc anh:

- Anh giao hàng và tôi đi mua đều có cùng một kết quả, đó là ngài được uống ly cafe như mong muốn. Tổng Giám Đốc có gì không hài lòng sao?

Hoàng Nhất Phong chỉ biết uống. Cãi gì nữa.