Vị Trí Trong Tim

Chương 18



Dạ An ở lại công ty cả buổi chiều, bạn nhỏ làm ổ trên ghế sô pha lớn ngoan ngoãn nằm xem điện thoại để hắn làm việc. Vì đang có bạn nhỏ ở đây nên Tô Minh Viễn cũng ban lệnh xuống không cho phép nhân viên vào phòng làm việc vào chiều nay để tránh việc sẽ doạ tiểu cưng của hắn sợ.

Tô Minh Viễn ngồi trên ghế làm việc xử lý văn kiện vừa lấy được sau khi họp xong một cuộc họp nữa, ánh mắt nhìn hồ sơ lâu lâu lại ngước sang ngó xem đối phương đang làm gì.

Thực ra trong phòng làm việc của hắn có một khu vực phòng ngủ ẩn đằng sau tủ sách nhưng vì Dạ An không muốn vào trong nằm ngủ nên hắn đành mang chăn gối đem ra ghế sô pha cho cậu.

"Cưng à, mau ngủ trưa đi." Tô Minh Viễn rời khỏi ghế làm việc sải chân dài đi đến bên cạnh bạn nhỏ, từ nãy tới giờ hắn thấy cậu ngáp ngắn ngáp dài mấy lần rồi, không đành lòng nhìn nữa nên hắn buộc phải ra tay.

Dạ An bị cơn buồn ngủ làm cho không tỉnh táo, đầu nhỏ đôi lúc lại gật lên gật xuống, lúc nghe hắn nói đi ngủ cậu liền ngơ ngác mà nhìn hắn.

"Chụt... Tôi ôm em ngủ nha." Hắn vòng tay ra sau ôm lấy người, đối phương nghe thấy vậy ngoan ngoãn ậm ự gật đầu.

Mấy ngày nay được hắn chiều quá nhiều, chăm sóc kĩ lưỡng nên giờ giấc của bạn nhỏ cũng đã thay đổi không ít, cứ đúng 11 giờ rưỡi sẽ là giờ ngủ trưa, ngủ đến 1 giờ chiều là dậy. Còn buổi tối 21 giờ hơn sẽ tự khắc mà trèo lên giường dù chưa ngủ luôn nhưng vẫn ngoan mà nằm tự chơi.

Tô Minh Viễn không ôm người vào phòng ngủ, hắn vẫn để người ở ngoài này. Hiện giờ là tháng mười, thời tiết mấy hôm nay lâu lâu đổ mưa khiến nhiệt độ giảm đôi chút, chẳng mấy nữa là đến sinh nhật tuổi 17 của bạn nhỏ, rồi lại vào mùa đông.

Nghĩ đến mùa đông hắn lại cảm thấy khá hài lòng, chắc có lẽ do đã đón được người về trước mùa đông nên mới vậy. Mùa đông ở vùng quê khác nghiệt hơn nhiều, tầm đấy lương thực luôn là vấn đề khiến người người đau đầu. Giờ đây Dạ An đã được ở bên cạnh hắn, việc lo bữa cơm hôm nay ngày mai đã không còn xuất hiện trong tâm trí cậu nữa.

Sự xuất hiện của Tô Minh Viễn trong cuộc đời cậu, hay như là sự xuất hiện của Dạ An trong cuộc đời hắn đều là những mảnh ghép quan trọng giúp lấp đầy khoảng trống trong lòng nhau. Dạ An được hắn trở che, bao bọc sau bao năm chịu khổ, ngược lại Tô Minh Viễn thì tìm được người thật sự yêu mình không màng vật chất, mặc dù yêu một cậu nhóc ngốc nghếch này hơi thiệt một chút nhưng miễn là Dạ An, hắn đều chấp nhận.

Giờ nghỉ trưa của hắn hôm nay thật nhẹ nhàng khi có sự xuất hiện của bạn nhỏ của mình. Số lần ngủ trưa trong giờ nghỉ trưa cũng dần tăng lên nhờ có sự xuất hiện của bạn nhỏ.

Trong phòng làm việc của hắn yên bình êm ái bao nhiêu thì dưới khu vực phòng làm việc của nhân viên thì huyên náo bấy nhiêu. Người nào người nấy trên tay đều là tập tài liệu chạy ngang chạy dọc để xử lý, một số thì vừa ngồi ăn vừa xử lý công việc hay như là chạy xung quanh trên tay cầm thêm một phần ăn trưa chạy xung quanh. Các cổ đông khác cũng không ngồi im bọn họ ra ra vào vào đi tìm vốn đầu tư để bù cho sai sót mà họ đã gây ra.

Công ty của hắn rất đa dạng về nhiều ngành, trang phục, đồ nội thất cũng, công nghệ thực phẩm... cũng tham gia hay thậm chí cả trong giới giải trí cũng tham gia. Thị trường tiêu thụ trong nước hiện giờ hầu như sản phẩm từ công ty hắn đều xuất hiện khắp nơi, không những thế còn là nhân tố ảnh hưởng đến nền kinh tế đất nước.

Chi nhánh bên lĩnh vực về giới giải trí hiện đã rất phát triển trở thành một công ty lớn được nhiều người mong muốn gia nhập, những diễn viên, ca sĩ gạo cội có tiếng hầu hết đều đến từ công ty hắn. Hiện giờ người ta biết đến Tô Minh Viễn vừa thông qua danh xưng giám đốc điều hành, thêm đó là cái danh xưng người đàn ông mà bao cô nàng muốn tiến tới.

Người đàn ông vừa có tri thức vừa có tiền và còn có cả gương mặt đẹp, body cao ráo như hắn hiện giờ muốn tìm còn khó hơn mò kim đáy biển. Sự nghiệp thì ở trên đỉnh cao, tri thức đầy mình nhưng chỉ tiếc tiêu chuẩn chọn vợ của hắn chỉ riêng Dạ An mới đáp ứng được.

Tô Minh Viễn ngủ không lâu, có lẽ do thói quen hoặc sự tác động của tuổi tác. Ôm bạn nhỏ trong vòng tay hắn nhìn từng đường nét trên gương mặt nhỏ, trên cơ thể cuối cùng vẫn chỉ đành tiếp tục công nhận bé cưng của hắn rất đẹp, đẹp đến mức càng nhìn càng mê. "N.ứ.ng mất."