Viêm Ngữ

Chương 33



Tác giả: Vi Sinh Noãn

Koukaku cực kỳ dính mẹ mình.

Tuy nói bé lớn lên có bảy tám phần giống Kouen, nói chính xác hơn là Kouen khi sử dụng vũ trang thần thánh [Agares], nhưng chuyện bé dính mẹ lại hoàn toàn chẳng liên quan gì đến việc diện mạo bé giống cha cả.

Koukaku còn chưa tròn một tuổi, Konan đã đặt bé lên giường dạy đọc và nhận biết, thuận tiện chơi với con trai, Kouen trở về thì thấy Konan đang thử kết quả. Konan vươn tay trái, Koukaku lập tức học theo đúng mẹ mình, vươn tay phải; Konan duỗi tay phải, bé lập tức duỗi tay trái.

Kouen nhìn hai mẹ con chơi đùa vui vẻ, bất đắc dĩ lắc đầu, "Nàng đang dạy con hay dạy cún con thế?"

Konan cười khanh khách bế Koukaku lên, thân mật dùng trán cọ chóp mũi bé, hồn nhiên không thèm để ý nói: "Thằng bé lúc này còn không thông minh bằng cún con đâu. Con nói có đúng không, Kaku-kun?" (Đây là mẹ ruột)

"......."

Nhìn bé con đang cười khanh khách không ngừng, múa may tay chân ngắn ngủn nhào vào lòng mẹ, Kouen yên lặng đồng ý với cách nói của Konan. (Đây là bố ruột)

Cứ việc vì tuổi nhỏ mà có một thời kỳ 'Không thông minh bằng cún con', Koukaku lại cực kỳ thông minh lanh lợi. Từ lúc bé bắt đầu tập tễnh học đi, Hoàng cung lập tức náo nhiệt hẳn lên. Nếu không phải người nhỏ sức yếu, nói không chừng cũng phải huỷ mất mấy cung điện.

Sau khi Koukaku nửa tuổi, Kouen dọn bé từ giường nhỏ trong góc tẩm cung sang thiên điện. Tới khi bé hai tuổi rưỡi, vì bé bị bệnh cần chăm sóc, Konan ở lại thiên điện ôm bé ngủ cả đêm. Thế mới biết thì ra còn có thể ngủ cùng mẫu hậu, vậy nên, sau khi khỏi bệnh, một ngày nọ, Koukaku ăn vạ trên giường mẫu hậu không đi, muốn ngủ chung với mẫu hậu, Konan không đồng ý, bé liền khóc nháo không ngừng.

Kouen xong việc từ thư phòng về tẩm cung thì thấy thằng bé khóc nháo. Đến anh thấy bé khóc đỏ mặt nức nở còn thấy đau lòng, Konan lại ngăn không cho anh tiến lên dỗ con. Cuối cùng Koukaku khóc mệt, bị Konan ôm về thiên điện còn giận dỗi muốn quay lưng về phía mẫu hậu, kết quả nửa đường đã ghé lên vai Konan ngủ rồi.

Konan cẩn thận lau mặt, thay quần áo cho bé, Kouen đứng sau làm trợ thủ, đưa khăn lông đưa quần áo. Cuối cùng Kouen nửa trêu nửa nghi hoặc nói: "Rõ ràng là đau lòng như vậy, ta còn tưởng phải chạy về thư phòng."

Dịch góc chăn cho Koukaku, hôn hôn mặt bé, Konan đẩy Kouen ra cửa mới trả lời: "Sao ngài có thể chiều Kaku-kun giống như chiều ta được, có một số việc không được là không được, Kaku-kun cũng đã hiểu chuyện, không thể mềm lòng dạy hư nó."

"...... Nàng vất vả rồi."

"Ngài đừng lộ vẻ hổ thẹn này có được không." Konan duỗi tay xoa nắn khuôn mặt của Kouen, "Ngài cũng không nhàn như ta, huống hồ Kouen-sama yêu Kaku-kun như vậy, ta rất hạnh phúc."

"Tiểu tử kia biết cái gì."

Kouen bĩu môi, rất bất mãn khi bị đặt cùng chỗ với Koukaku.

"Ôi, bộ dáng này không khác gì lúc Kaku-kun tức giận cả, cực kỳ đáng yêu nha."

Konan chọc khoé miệng Kouen cười vui, Kouen bị giữ khoé miệng nhưng vẫn kiên trì đính chính lại.

"Là nó giống ta."

Koukaku không hiểu mẫu hậu mình dụng tâm lương khổ, nhưng bé hiểu trong chuyện này mẫu hậu tuyệt đối không châm chước. Hôm sau, được mẫu hậu dùng bánh hoa quế ngọt ngào dỗ, bé lập tức tha thứ cho mẫu hậu - tuy diện mạo bé giống Kouen, nhưng khẩu vị lại hoàn toàn trái ngược, cay một chút thôi là đã không chịu ăn rồi.

Mấy ngày kế tiếp, Koukaku suy nghĩ cẩn thận, mẫu hậu không ngủ cùng bé là vì mẫu hậu còn ngủ chung với phụ hoàng, đều tại phụ hoàng cản trở. Dù kết luận của Koukaku ở góc độ nào đó không tính là sai, nhưng Kouen nằm không cũng bị con trai ghi hận thật sự vô tội lắm chứ.

Khi Koukaku ba tuổi rưỡi, Konan lại có thai. Lúc Koukaku nghe được chuyện này, bé đang được mẫu hậu ôm vào lòng, họ cùng nhau quan khán phụ hoàng và chú Kouha luyện võ.

Koukaku liên tục bị mẫu hậu vuốt mặt lớn mật phát biểu ý kiến phản đối: "Mẫu hậu, chú Judal nói mặt con bị niết bẹp là tại mẫu hậu xoa quá nhiều."

So với đường cong cứng rắn bị sương gió mài dũa của Kouen, gương mặt Koukaku mượt mà no đủ, da của trẻ con lại mịn màng, trắng trẻo, kết hợp với đôi mắt to sáng ngời chăm chú, Konan làm lơ uỷ khuất và ai oán của con, ôm bé cọ tiếp.

"Ôi, mẫu hậu xoa tròn mặt cho Kaku-kun không đáng yêu sao? Hay là con thích giống phụ hoàng?"

"Không thích phụ hoàng."

Koukaku chém đinh chặt sắt không chút lưu tình nào, tốc độ huy kiếm của Kouen cách đó không xa chậm nửa nhịp.

"Nhưng mà...... Phụ hoàng nói con trưởng thành, sau này phải làm nam tử hán bảo vệ mẫu hậu, nên cũng không thể để mẫu hậu ôm con. Con cảm thấy phụ hoàng dạy đúng."

"Mẫu hậu có thai, sắp không ôm được Kaku-kun vào lòng nữa. Mẫu hậu thích Kaku-kun mềm mại, xúc cảm tốt hơn phụ hoàng con. Kaku-kun để mẫu hậu ôm thêm mấy ngày được không?"

Không biết là mẫu hậu thân mật thỉnh cầu hay là phụ hoàng bị đè xuống, Koukaku gật đầu, tự đưa mình vào ma trảo của mẫu hậu nhà mình, sau đó mới nhớ tới phải hỏi: "Mẫu hậu, có thai là gì?"

Konan giải thích đơn giản chuyện bé ở trong bụng cô mười tháng mới rơi ra, Koukaku nghe xong có chút khổ sở. Bé không phải đứa trẻ duy nhất ở trong bụng mẫu hậu mười tháng mới rơi ra, sau này mẫu hậu sẽ đối xử với em trai em gái như đối xử với bé. Nghĩ đến đây, Koukaku lại chui vào trong lòng mẫu hậu, bị niết mặt cũng càng thêm cam tâm tình nguyện.

Ba tháng sau đó, Konan có thai năm tháng đã sớm lộ bụng, không cần Kouen ân cần dạy bảo, Koukaku cũng biết tới gần mẫu hậu là phải vô cùng cẩn thận.

Đầu tháng mười hai có một trận tuyết lớn, tuyệt đọng không đến ngực Koukaku. Sau khi tuyết ngừng rơi, con đường thường đi đã được các cung nhân phá băng rồi, Konan mới thả cho Koukaku ra cửa chơi.

Hiếm khi có nắng sau buổi trưa, Konan ra ngồi hành lang phơi nắng. Bên ngoài đình là âm thanh ầm ĩ, nhất định là Koukaku đã trở lại.

Koukaku vui sướng chạy vào trong viện, Konan đang định nhắc bé cẩn thận thì bé đã trượt chân ngã văng ra ngoài. Theo quán tính, bé trượt một đoạn dài trên băng, cuối cùng nhào vào đống tuyết chưa ai dẫm lên, tuyết trắng sụp xuống mặt bé. Koukaku bò lên xong, mơ hồ còn có một ít áp lên mũi.

"Vội như vậy làm gì, qua đây."

Konan gọi Koukaku đến bên cạnh, lấy khăn lụa lau đi nước tuyết trên mặt bé, cũng xoa mặt bé đến khi ấm rồi mới thôi. Koukaku chà xát tai, cười hì hì ghé lên gối Konan, cần thận duỗi tay sờ lên bụng nhỏ của Konan, nghiêm trang gật đầu nói: "Uhm, lại lớn hơn chút rồi."

Bé con làm bộ người lớn thấy thế nào cũng là bắt chước giống hệt Kouen, nhưng bé cố tình lại không thích nghe người khác nói bé giống phụ hoàng, Konan cố nén cười xoa xoa cái đầu xù của Koukaku.

"Con và chú Judal chơi gì vậy?"

"Chú Judal dạy con ném tuyết! Sao mẫu hậu biết là chú Judal?"

"Mẫu hậu không chỉ biết chú Judal dẫn con đi chơi, còn biết hai người nhất định lại quấy rối khắp nơi, bị cô Kougyoku của cô bắt được răn dạy."

"Ô......"

Koukaku nghe mẫu hậu cái gì cũng biết, lập tức chui vào đầu gối Konan, chờ cô trách cứ.

"Nếu bị cô Kougyoku răn dạy rồi thì mẫu hậu cũng không nói nhiều, nhớ bài học này đấy."

Koukaku nghe vậy vui vẻ ngẩng đầu, Konan nhân cơ hội chọc trán bé.

"A, mẫu hậu, chú Judal dùng ma pháp tạo ra quả cầu tuyết lớn thế này này."

Koukaku giang tay thật rộng miêu tả, biểu hiện độ lớn của quả cầu.

"Quả cầu lớn như vậy là để đắp người tuyết, không phải dùng để ném tuyết."

Konan cố ý xem nhẹ mục đích sử dụng quả cầu siêu to khổng lồ của Judal, giơ tay miêu tả một đường kính giống vậy, tuyết đọng trong viện tự động gom lại với nhau, tạo thành hai quả cầu một lớn một nhỏ, sau đó một phần tuyết bị tước đi, dần tạo thành hình người.

"Muốn thành hình Kaku-kun sao?"

Konan cười nhạt bóp khuôn mặt nhỏ của con, tròng mắt đỏ sậm của Koukaku chuyển động, cao giọng trả lời: "Làm thành hình phụ hoàng!"

"Hửm?"

Konan hơi kinh ngạc một chút, vừa nghĩ thật ra sâu trong thâm tâm con trai vẫn yêu quý phụ hoàng nó nên phác người tuyết thành hình Kouen. Sau đó Koukaku vui sướng nhào lên.

Ngày Tết đến gần, buổi tối bận rộn xong việc, Kouen trở lại tẩm cung, Konan và Koukaku đã đi vào giấc ngủ. Vốn định ra đình viện uống hai ly, chờ đến lúc thấy 'mình' trong đình viện bị tra tấn một cách rất vô tình, Kouen hoàn toàn không còn hứng thú uống rượu.

Con trai rốt cuộc ghét anh đến mức nào mà đã chọc rồi còn tước đầu anh, cuối cùng còn đổ một loạt mấy màu sắc lung tung lên, biến thành chật vật như vậy, nếu không phải nhãn lực anh tốt, anh cũng không nhận ra đó là thảm trạng của mình đâu......

Tâm tình của Kouen ngũ vị tạp trần, nặng nề thở dài.

"Mẫu hậu, mẫu hậu, người mau dậy xem!"

Sáng sớm tinh mơ, Konan còn chưa tỉnh ngủ, Koukaku đã gõ cửa tẩm điện, giọng nói vô cùng ngạc nhiên. Konan bất đắc dĩ khoác áo ngoài vào, bị con kéo một đường đến đình viện.

Ánh nắng mùa đông yếu ớt, chiếu lên lớp tuyết trắng lại rực rỡ lấp lánh vô cùng.

'Kouen' vốn ở đó đã không thấy đâu, thay thế chính là bốn người tuyết từ lớn đến nhỏ ở bên nhau. Sản phẩm thủ công thô ráp vụng về hoàn toàn khác với sản phẩm ma pháp tạo ra, dưới ánh nắng ban mai lóng lánh lại vô cùng động lòng người.

Konan che miệng quay đầu đi, không muốn để Koukaku thấy biểu tình lúc này của cô.

Bóng người đêm khuya lăn một đoàn cầu tuyết, liên tục cân nhắc phảng phất như xuất hiện trước mắt, cô cứ tưởng một đêm qua anh bận rộn nên ngủ lại thư phòng, không ngờ lại vì một trò đùa mà ngớ ngẩn. Nam nhân ngốc đến không thể ngốc hơn này......

"Mẫu hậu......"

Koukaku lần đầu tiên thấy mẫu hậu khóc, ngây thơ vô thố bắt lấy vạt áo của Konan. Konan chậm rãi ngồi xuống, ôm Koukaku vào lòng.

"Mẫu hậu đang vui. Nhà chúng ta sắp thành bốn người, Kaku-kun cũng trưởng thành rồi."

Tác giả có lời muốn nói: Âm bên ngoài:

Anh En tỏ vẻ con trai tra tấn người tuyết của anh hoàn toàn không đáng nhìn, xem anh xây người tuyết đây này, một tiểu quỷ còn kém xa lắm →_←

Nhấn một like cho tập 25, anh En không cần ném Tổng tiến công đại nhân thuận tay như vậy chứ.

Đi xem truyện tranh, thì ra trong truyện anh Mei thật sự đưa quần áo cho Kouha, nhưng mà không có ảnh Kouha-kun mảnh mai như vậy nha →v→

Ảnh động này, biểu tình của anh En siêu cấp đáng yêu! Đáng yêu không có một chút đáng sợ nào (///▽///)

Ngày 31 tháng 3 mơ thấy anh En ε?(?>?