Viên Đạn Tình Yêu

Chương 40: Con là khách sao lại bắt con dọn?



"Vì thế phải cẩn thận đấy, cô hiểu rõ chưa?" Eva truyền đạt tư tưởng cho Diệp. "Thực ra, là fan hâm mộ không có ai muốn thần tượng nhà mình lập gia đình sớm cả."

"Vì thế, tránh cho các tiểu Diệp Tử buồn, đừng lấy chồng sớm nhé, đại Diệp Tử!"

"Tùy ý trời thôi." Diệp cười nhạt.

"Ài, thôi nghe theo cô vậy." Eva thở dài. "Tôi sẽ chờ ý trời xem sao."

"Hahaha.." Hai cô nàng phá lên cười.

* * *

"Bà ngoại ơi, giờ chúng ta đang xuống nhà cậu đúng không ạ?" Minh Ngọc đang ngồi trong xe, cô bé nhìn ngắm mãi cảnh vật xung quanh.

"Con có vẻ háo hức nhỉ?" Trần phu nhân nhìn cô cháu gái của mình: "Đúng, chúng ta đang xuống nhà cậu con đó. Bà bị mấy lời nói của con làm cho tò mò quá nên vô cùng muốn gặp chị gái mà con khen ngợi không ngớt từ nãy tới giờ."

"Yeah, thế thì vui quá còn gì!" Minh Ngọc reo lên. "Sang nhà chị Diệp chơi~"

"Con nhóc này, chị ấy còn chưa gả tới nhà con đã thích người ta đến thế, chẳng lẽ con còn thích chị gái đó hơn bà ngoại của con luôn sao?" Trần phu nhân đùa Minh Ngọc. Minh Ngọc xích xích lại ngồi gần bà, dựa cái đầu tóc nhỏ vào cánh tay bà nịnh nọt:

"Đâu có, con cũng thích bà nhiều lắm ấy chớ. Chỉ là nếu có thêm chị ấy trong đại gia đình mình con sẽ rất vui!"

"Thế còn ba mẹ thì sao?" Trần Di ngồi phía trước, quay đầu xuống hỏi con gái. "Con gái à, đừng thấy chị ấy mà quên luôn ba mẹ nhé!"

"Con thích cả gia đình mình, thích hết á!" Minh Ngọc cười toe toét. Cả xe bỗng tràn ngập tiếng cười vui vẻ.

* * *

Tới nhà của Trần Hạo, anh ấy không có ở nhà, vì trưa nay anh ở lại công ti thu xếp việc và xử lí công vụ để dành ra một buổi tối với cô ấy.

Đó sẽ là một buổi tối rất tuyệt vời.. Nếu như không có mẹ anh và gia đình cô cháu gái phiền phức Vương Minh Ngọc.

Nhưng cuộc đời làm gì có chữ 'nếu'?

Cả gia đình rắc rối đã tới rồi.. Điều đó anh vừa mới nhận ra khi về nhà.

Cửa mở toang hoang, ổ khóa mật mã gì đều mở ra hết. Bước vào trong nhà, anh lại càng đen mặt hơn. Tiếng TV cực đại từ trong phòng khách truyền ra, tiếng cười ồn ào, những âm thanh ấy cứ thay phiên nhau đập vào tai anh.

Đứng ở cửa phòng khách, cảnh tượng hùng vĩ mà anh thấy là: 3 người phụ nữ lớn nhỏ đủ cả đang ngồi trên sofa xem TV, bên cạnh là một đống đồ ăn vặt. Ông anh rể yêu quý của anh cũng đang xem TV, nhưng.. có thể giải thích giúp anh cái đống đồ ăn vặt đó là từ đâu ra không?.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tổng Tài Lạnh Lùng Theo Đuổi Vợ Cũ
2. Quân Hôn Khó Cầu: Gả Cho Đô Đốc Thực Vật
3. Vì Anh Yêu Em
4. Thoát Khỏi Trái Đất
=====================================

"Cậu về rồi hả?" Minh Ngọc liếc mắt qua cánh cửa. "Tối chị ấy mới về, con không đợi được nữa nên đến nhà cậu luôn."

"Vậy sao con không giúp cậu dọn dẹp nhà rồi chờ cô ấy tới?"

"Gì chớ? Đây là nhà cậu mà, con là khách, khách tới nhà cậu chưa đãi gì thì thôi đi, còn bắt con dọn nữa hả? Quá đáng à nha, cậu hai." Vương Minh Ngọc tỉnh bơ đáp lại rồi tiếp tục xem TV một cách thảnh thơi.

" "Trần Hạo cạn lời. Anh thở dài rồi cắm cúi đi dọn dẹp nhà cửa. Đành thế thôi chứ biết sao giờ.

* * *

Buổi tối, tầm hơn 8h tối Diệp mới từ đoàn phim về tới bến xe bus gần khu căn hộ. Cô từ từ đi bộ vào nhà. Lúc đi ngang qua nhà Trần Hạo cô mới nhớ là anh ta có mời cô ăn tối, nói là.. mẹ anh ta tới thăm, muốn gặp cô.

Không biết giờ này họ đã ăn xong chưa nhỉ?

Có lẽ xong hết rồi, về nhà mình vậy. Diệp vuốt vuốt mái tóc đen của mình rồi đi vào nhà. Cô vừa vào nhà, tháo đôi giày rồi ngồi trên sofa nhắm mắt thư giãn một tí thì có người nhấn chuông. Cô mệt mỏi bước ra mở cửa:" Tới đây, tới đây! "

Cửa mở, cô nhìn thấy Trần Hạo với Minh Ngọc đang đứng ngoài cửa.

" Chị ấy về rồi, con biết ngay mà. "Minh Ngọc giật giật gấu áo Trần Hạo, ý là 'Cậu nói đi'.

" Cô đã ăn tối chưa? "Trần Hạo bất đắc dĩ hỏi thí xác một câu.

" Anh thì sao? "Diệp vặn lại.

" Tôi chưa. Nếu cô chưa ăn có thể sang nhà tôi tiện thể ăn luôn. "

" Tôi thích ở nhà hơn. "

Minh Ngọc giở trò con nít ra ngay lập tức:" Chị, đi đi mà, đi đi mà.. Chị mà không đi chắc cậu em bỏ đói em luôn đó. "

" Nhưng.. "

" Đi đi mà chị.. "Minh Ngọc cười gian xảo:" Từ chối là đồng ý, phủ nhận là khẳng định, chị chọn cái nào? "

" Được rồi, nể mặt em chị sẽ qua bên đó một lát. "Diệp cười cười hơi khuỵu đầu gối xuống, một tay xoa đầu Minh Ngọc.

" Thế thì chúng ta đi thôi. Chị, em kể rất nhiều về chị cho bà ngoại của em, bà cũng rất hứng thú với chị, chị hãy sang chào hỏi bà một chút đi. "Minh Ngọc bắt đầu nhiều chuyện. Cô bé nhìn Trần Hạo cau có mặt mày:" Cậu không đi đi còn đứng đó làm gì vậy?"

Trần Hạo cười khổ rồi đi theo hai người phía trước.