Viên Đạn Tình Yêu

Chương 8: Bữa tối



Alan nhìn ra ngoài cửa mà gương mặt tối đi. ahihi, ông đây sắp cưa thành công rồi, vì cớ gì mà lại cắt ngang ông đây?

Thế là anh bảo Diệp: "Để anh đi mở cửa."

"Đi luôn càng tốt."

Alan càng bực mình hơn nữa. Anh mở cửa, gương mặt điển trai vẫn cố gắng cười che đậy sự tức giận. Nụ cười đó gần như không giữ được nữa khi thấy ngoài cửa là một tên đàn ông, hay chính xác hơn là Trần Hạo.

"Anh là ai? Sao lại ở trong nhà của Diệp?" Trần Hạo có vẻ ngạc nhiên. Tên này có quan hệ gì với cô ấy nhỉ? Là trợ thủ à? Trong lòng anh cười lạnh. Phái hai người đi ám sát anh cùng một lúc cơ đấy.

Còn Alan thì tức muốn bùng nổ rồi. Diệp, Diệp, Diệp,... Thân thiết đến thế cơ à? Ngay cả tên nước ngoài của cô ấy anh còn chưa được gọi mà cái tên không biết chui ở đâu ra dám gọi thân thiết thế à?

"Cô ấy là bạn gái tôi. Cho hỏi anh qua tìm cô ấy có chuyện gì?"

"Bạn gái cái đầu anh!" Tiếng của Diệp từ trong vọng ra.

Alan thật sự không biết nói gì vào lúc này luôn. Sao em lại không biết phối hợp thế chứ...

Trần Hạo thì hơi ngạc nhiên. Thì ra hai người này không phải quan hệ đó... Khoan, mục đích anh tới đây suýt nữa bị quên đi mất rồi.

"Tôi có thể mời cô tới nhà tôi ăn tối được không?" Trần Hạo cười, ngó lơ luôn anh chàng cao lớn ngay trước mặt. "Chúng ta là hàng xóm, cũng nên làm quen với nhau chút chứ?"

"Được, một lát nữa tôi sẽ qua." Diệp đi vào phòng, khóa cửa lại.

Alan tức tới mức nghiến răng. Coi anh như không khí à?

"Này anh bạn, tôi cũng là hàng xóm của anh nhé. Anh cũng nên mời tôi chứ?"

"Không, nhưng anh với Diệp chẳng có quan hệ gì cả, đúng chứ?"

"Chí ít tôi và cô ấy cũng xem như...ờm...thanh mai trúc mã." Alan phải cố gắng lắm mới tìm được từ thích hợp.

"Thế thì để xem lát nữa cô ấy có muốn anh đi cùng không vậy." Trần Hạo cười gian xảo. Anh đã sớm nhìn ra cô ấy không thích anh ta.

"Hừ, giờ thì mời anh về cho!" Alan tức nghiến răng nghiến lợi, ra lệnh đuổi khách. Không chờ Trần Hạo kịp làm gì, anh đã đóng sầm cửa lại.

Giờ thì làm gì đây...

"Diệp, anh không muốn ở nhà một mình đâu." Alan mở cửa phòng Diệp. Tiếng nước chảy róc rách từ trong phòng tắm vọng ra. Alan bước vào phòng, qua lớp kính thủy tinh có hoa văn ở bên ngoài, anh có thể thấy thân hình của cô mờ mờ qua lớp cửa kính. Cô hơi cử động một chút, sau đó...

"Anh cút ra ngoài!" Tiếng Diệp giận dữ. Có lẽ cô ấy thấy anh. Alan sờ sờ mũi rồi tiếc nuối bước ra khỏi phòng. Haizz...

Cạch! Tiếng chốt cửa ở trong nhẹ kêu lên. Diệp thật sự rất ghét những ai tự tiện xâm phạm riêng tư của mình. Cô lấy bộ quần áo trong tủ ra: một cái áo trễ vai màu trắng dài tay, ống tay có ren dài đến khuỷu tay; quần short màu kem rồi lấy máy sấy sấy khô tóc.

Có lẽ tối nay là thời cơ thích hợp. Cô hơi siết chặt cái máy sấy.

Vẫn không nên để Alan đi thì hơn.

Nghĩ thế rồi cô mở cửa, đụng ngay phải Alan đứng ở ngoài.

"Darling...Cho anh đi đi..."

"Anh ta là mục tiêu nhiệm vụ."

"Thế anh có được...Khoan, mục tiêu?" Alan đơ mất mấy giây. "Mục tiêu cấp S là anh ta?"

"Đúng."

"Thế thì anh càng phải đi, bởi vì Amon bảo anh tới giúp em."

"Anh nghĩ tôi vô dụng thế à?"

"Không hề, nhưng không thể xem thường anh ta được." Mắt của Alan có vẻ lạnh xuống. Nhiệm vụ cấp S từ trước tới giờ chưa hề có cái nào là ám sát cả.

"...Thế thì anh đi đi." Anh ta đi mình cũng chẳng mất mát gì. Không cho anh ta đi...Diệp liếc nhìn Alan một cái. Nhất định anh ta sẽ đòi theo cô bằng được, hoặc rất có khả năng anh ta sẽ làm 'khách không mời mà đến' đấy.

"Oh...Darling..." Alan nhìn cô thắm thiết.

"Stop, nhiều lời thì ở nhà!"

"Anh biết rồi." Alan ỉu xìu. Anh quay lưng đi ra ngoài: "Diệp, anh ra ngoài trước nhé."

Vừa bước ra khỏi cửa, mắt Alan liền hiện lên tia sắc lạnh.

Phải xử lí anh ta ngay. Người bị đặt trong nhiệm vụ cấp S chắc chắn không tốt lành gì.

Diệp bước ra, thấy anh ta vẫn còn chờ mình liền bảo: "Đi thôi!"

Alan ngay lập tức nở nụ cười: "Đi thôi, darling!"

"Anh có thể dẹp chữ 'Darling' kia đi được không?"

"Thế anh gọi là 'em yêu' nhé?"

"Dẹp ngay!" Diệp giơ tay muốn cốc đầu anh ta một cái như hồi nhỏ, nhưng giờ anh ta quá cao rồi. Với lại, anh ta cũng nhanh nhẹn ôm đầu.

"Thế anh gọi em là Monica nhé?" Alan vuốt vuốt cằm.

"Trong nước mà gọi tên nước ngoài không thấy kì à?" Tên kia mà không phát hiện mới lạ. Sát thủ no 1 Monica thì hắn không biết chắc?

"Thế...gọi em là Diệp nhé?" Alan cúi người, đặt tay lên vai Diệp, môi ghé sát má cô.

"Thôi, gọi là Thanh Diệp đi. Nghe giọng điệu của anh gớm quá." Diệp nhăn mặt, hất tay Alan ra. "Tôi cũng không thể gọi anh bằng tên tiếng Anh ở đây được. Tên Việt của anh là gì?"

"Ừm...Vũ."

"Cái gì Vũ?"

"Thiệu Anh Vũ..." Alan nói cực nhỏ, nhưng Diệp vẫn nghe được.

"Anh Vũ? Nghe như con gái ấy. Mẹ anh muốn có con gái quá à?" Diệp cười nhẹ một cái, sau đó mới phát hiện ra có điểm không thích hợp. Nét mặt cô có hơi lúng túng, vội vàng nói: "Xin lỗi. Tôi không cố ý."

"Không sao, mà nhà anh ta là nhà này đúng không?" Alan chỉ vào căn hộ số 1.