Viên Kẹo Ngọt Ngào

Chương 4



10.

Rất nhanh đã tới lúc dùng bữa tối, bốn người chúng ta ngồi trên cùng một bàn, Khanh Nhụy sai người mang một bầu rượu tới.

Hứa Hành Bạch tức khắc liền lia mắt cảnh cáo.

“Ta hứa rồi mà, cái này không phải để ta uống.”

Nàng rụt rè cười hì hì, “Là cho chàng với Vân Tẫn, hai người không phải xưng huynh gọi đệ rồi sao, chắc chắn sớm muộn gì cũng phải uống hai ly để tỏ vẻ tình cảm huynh đệ chứ.”

Vân Tẫn gật đầu, “Vậy tạ ơn Tam công chúa.”

Ta khó hiểu nhìn Khanh Nhụy, nàng lại cho ta một ánh mắt sâu xa.

Sắc mặt Hứa Hành Bạch hơi thả lỏng, tỏ vẻ cam chịu.

Bọn họ uống rượu cũng không hề vội vàng, hai người đều là người học đủ thứ thi thư, cũng cùng là kinh tài tuyệt diễm, đàm luận từ thơ từ thi họa đến việc quốc gia đại sự, hai nữ tử như chúng ta cũng không chen mồm vào được.

Nhất thời có chút nhàm chán.

Chẳng qua là chờ bọn họ uống xong một vò rượu, trên mặt hai người đều đỏ ửng cả lên.

“Được rồi, đừng uống nữa.”

Khanh Nhụy đỡ Hứa Hành Bạch đã có chút đứng không vững, gật đầu với ta, nói, “Lạc Lạc, muội đỡ Vân Tẫn tới sương phòng trong viện của ta nghỉ ngơi đi.”

“A được.” Ta lôi kéo tay áo Vân Tẫn, hắn hiển nhiên cũng đã say, thuận thế ôm lấy ta, đem trọng lượng cả người đè lên ta, “Vậy muội ở đâu?”

“Đợi lát nữa sẽ nói cho muội, muội dìu hắn đi vào trước đã.”

Mùi đàn hương quen thuộc lập tức ập về phía ta, hô hấp nóng bỏng của hắn ở ngay sát bên tai.

Có chút nóng.

Không hiểu sao lại nóng như vậy.

Ta dùng rất nhiều sức lực mới có thể kéo được hắn về phòng, mới vừa quăng Vân Tẫn xuống giường thì phía sau đã truyền tới một tiếng “Cạnh cạnh”.

Cửa bị khóa rồi.

Ta xoay người, chỉ thấy có một bóng người hấp tấp chạy ngang qua cửa sổ, là một thị nữ, còn là thị nữ của Khanh Nhụy.

Ta lập tức hiểu được lời nói với ánh mắt lúc sáng của nàng.

Phòng không đủ, vậy thì hai người một phòng.

“Thình thịch”

Ta nghe thấy tiếng tim mình đập như sấm, cùng với tiếng kẽo kẹt từ người trên giường khi lật người.

“Khanh Khanh?”

Không phải xưng hô “công chúa” như ngày thường.

Vân Tẫn chống người ngồi dậy, mặt rất đỏ, hơi thở cũng gấp gáp.

Hắn say rồi.

Người nóng, còn mềm nhũn, thật sự là kỳ quái, rượu kia lúc uống cũng không gắt, bây giờ lại càng ngày càng say.

Đặc biệt là khi hắn nhìn thấy trong phòng có một thân ảnh khác.

“Thỉnh cầu…” Hắn dừng một chút, không nhịn được mà bật cười, “Thỉnh cầu công chúa giúp ta một chút.”

“Giúp ta… cởi áo ngoài.”

Ta xoay người, lọt vào trong tầm mắt là gương mặt tươi cười của hắn, trong đầu quanh quẩn lời dặn dò của Tam tỷ.

“Lạc Lạc, chỉ cần muội lăn giường với hắn thì hai người sẽ mập mờ không rõ, lúc đó hắn nhất định sẽ chịu trách nhiệm với muội.”

Dù sao ta cũng nhìn thấy hết của hắn rồi, chịu trách nhiệm lẫn nhau như vậy… có phải sẽ thuận lợi khiến hắn làm phò mã của ta hay không?

Hơn nữa thời gian còn rất dài, hắn mà không tin, ta còn có thể chậm rãi giải thích cho hắn nghe.

Ôm ý nghĩ như vậy, ta hít sâu một hơi, từng bước đi về phía cạnh giường.

“… Khanh Khanh?”

Vân Tẫn xoa xoa mắt, chỉ thấy ta thật cẩn thận bò lên trên giường, sau đó… ngồi lên trên người hắn.

Hắn nháy mắt liền cứng người.

“Ưm…”

Tay ta có chút run, tận lực chuyên tâm giúp hắn cởi đai lưng, sau đó nhấc áo ngoài của hắn lên, bàn tay nhỏ với vào trong.

Thong thả, cẩn thận, bắt đầu cởi áo ngoài cho hắn.

Dưới đầu ngón tay, không có chỗ nào là không nóng rực, lại làm người luyến tiếc rời đi.

Sau đó, đầu ngón tay đang di chuyển trên người bị hắn nắm lấy.

Lòng bàn tay Vân Tẫn càng nóng hơn.

Hắn nắm tay ta kề sát vào môi mình, thanh âm khàn khàn, “Công chúa đang làm cái gì?”

“Cởi… cởi áo cho huynh.”

Ta quay đầu, không dám nhìn hắn, nhưng hô hấp của hắn phả lên mu bàn tay ta đang nhắc nhở ta rằng, hắn đang cười.

Hơi tê tê dại dại, làm cho lòng người cũng run lên.

“Cởi áo… cầu phải ngồi lên người cởi sao?”

Dứt lời, một cảm giác mềm ấm dán lên mu bàn tay ta, tiếp đó là xúc cảm ẩm ướt.

Vân Tẫn hôn mu bàn tay của ta, đầu lưỡi cũng duỗi ra liếm.

“Công chúa có nhớ không?”

Hắn nói, “Đêm đó, công chúa đã đối xử với ta như vậy, công chúa đã quên, nhưng ta còn nhớ rất rõ, thật là không công bằng.”

“Cho nên, ta thay công chúa nhớ lại một chút…”

Giống như bị thứ gì đó đánh trúng, tâm đột nhiên đều sụp đổ, vành tai nóng lên.

Muốn thu tay lại, hắn lại càng nắm chặt hơn.

“Công chúa đối xử với ta như vậy, không chỉ có thể, cũng không chỉ có mỗi một chỗ…”

Hắn giương mắt, cặp mắt đào hoa lúc này lại giống như ánh trăng dưới hồ, quang mang liễm diễm, kinh ngạc khiến cho bầy chim hoảng sợ, rối loạn.

Rối loạn nhân tâm, mê mẩn không thôi.

Mà ta, tránh cũng không thể tránh.

“Vân Tẫn…”

Như là bị mê hoặc, ta chống cánh tay còn lại xuống bên cạnh eo hắn, cả người đè xuống.

Khoảng cách giữa hai chóp mũi giần ngắn lại, mà ta từ đang thanh tỉnh cũng trở nên bắt đầu mơ hồ.

Thậm chí ta còn cảm thấy, tối nay người say là ta, chứ không phải là bọn họ.

“Công chúa muốn làm gì?”

Hắn nói, “Nói cho ta, công chúa muốn gì cũng được.”

“Muốn huynh làm phò mã của ta cũng được sao?”

Lòng ta căng thẳng, lời đã nói ra khỏi miệng, ánh mắt dính chặt lấy hắn không buông.

“Đương nhiên, chỉ cần công chúa thích, không cần là phò mã, công chúa cũng có thể muốn làm gì với ta cũng được.”

Hắn vẫn là cảm thấy ta đang mưu đồ gây rối với hắn sao?

“Không phải, Vân Tẫn.”

Ta kiên định nói, “Ta chính là muốn huynh làm phò mã của ta, người khác không thể, bởi vì ta chỉ thích mình huynh, cho nên không thể là người khác.”

Ánh mắt hắn tan rã, giống như đang nghiên cứu lời ta nói.

“Muốn gả cho huynh, muốn mỗi ngày đều ở bên huynh, muốn quang minh chính đại không cho phép các tiểu thư khác lén nhìn huynh.”

“Những lời này, là Tam công chúa dạy sao?”

“Đúng là ta học hỏi kinh nghiệm từ hoàng tỷ, nhưng mà ta thích Vân Tẫn, đó là sự thật.”

Ta nhất thời hoảng hoạn, “Có điều huynh cũng không cần cứ như thế mà đồng ý với ta, huynh có thể quan sát, ta sẽ đối tốt với huynh, mỗi ngày ta đều sẽ chứng minh cho huynh là ta thích huynh. Cho nên huynh không cần đồng ý ngay bây giờ.”

“Ừm…” Vân Tẫn suy tư, “Công chúa như vậy, ta không nỡ.”

“Không cần! Không cần thương tiếc ta!”

Ta vội nói, “Ta chính là muốn như vậy, ta là muốn huynh cam tâm tình nguyện, không cần cảm thấy ta chướng mắt huynh, không cần cảm thấy ta sẽ đối với huynh bội tình bạc nghĩa.”

Vân Tẫn nở nụ cười, hô hấp phả lên mu bàn tay ta, hắn chợt ngồi dậy, bàn tay to đỡ lấy sau eo ta.

Ta liền dán ở trên ngực hắn, hắn cúi đầu, cách ta ngày càng gần.

“Vân Tẫn…”

“Ừm…”

Hắn nhìn ta chằm chằm, ý cười dưới đáy mắt không hề tan đi, “Vậy thu chút ngon ngọt trước.”

“Hả?”

Không đợi ta phản ứng lại, trên môi bỗng cảm giác được xúc cảm mềm ấm.

Mới đầu chỉ là dán sát, sau đó là thử thăm dò, cẩn thận trằn trọc, khuấy động.

Ta có chút mơ mơ hồ hồ, ngay khi ta cho rằng hắn muốn một bước công thành thì hắn lại dừng lại.

“Được rồi.”

Thanh âm Vân Tẫn có chút khàn, cũng thực trầm, hắn xoa đầu ta, “Tối nay công chúa ngủ trên giường đi, ta ra bên ngoài ghế ngủ là được.”

“Hả?”

Hắn buông ta ra, xuống giường, đem bình phong chắn tới kín mít, “Công chúa nghỉ ngơi sớm một chút.”

Ta ngồi trên giường, ngẩn ra.

Không phải, dựa theo kịch bản, không phải hắn nên nhân cơ hội thuận nước đẩy thuyền ôm ta vào lòng, cùng nhau lăn giường hay sao???

Hắn đã hôn ta rồi, sao còn lại dừng lại như vậy???

Dựa theo đức hạnh ngày thường của hắn, không hôn ta đến thở không nổi thì chắc chắn là sẽ chê cười nhìn ta không phải sao???

Ta không nghĩ ra, đúng thật là nghĩ không ra.

Không được, lần sau phải mua thoại bản cho Vân Tẫn đọc, đốc thúc quan sát hắn học tập mới được.

Hơn nữa, nói không chừng hắn còn chưa hoàn toàn buông bỏ khúc mắc, vẫn không có tín nhiệm với ta, ta còn phải nỗ lực thêm.

Thật là, con đường truy phu cứ phải từ từ đã.

11.

Một đêm ngủ ngon, sáng hôm sau, ta tỉnh rất sớm.

Nhưng bên phía bên kia bình phong dường như không có động tĩnh gì.

Ta xuống giường đổi y phục mới đã được chuẩn bị sẵn, cẩn thận đi qua bình phong, chỉ thấy Vân Tẫn đang ngủ trên cái giường nhỏ phía bên kia, chân dài cong lên, có chút thiệt cho hắn.

Hai mắt hắn nhắm nghiền, trên mặt nổi một tầng hồng nhạt, ta kề sát vào vài phần, phát hiện trên thái dương hắn còn đổ đầy mồ hôi.

Đây là lại không nghỉ ngơi tốt sao?

Nhớ lại sáng hôm ấy hắn cũng đổ mồ hôi đầm đìa mà tỉnh lại, ta đoán chắc là vì do uống rượu.

Tầm mắt từ thái dương hắn di chuyển xuống, rơi xuống trên môi hắn.

Môi hắn rất mỏng, lúc mím lại thì có loại cảm giác lạnh lẽo, nhưng cố tình trời sinh đã rất hồng hào, đêm qua nó vẫn còn cọ xát với môi của ta.

Ta theo bản năng nuốt nuốt nước miếng.

Giương mắt nhìn qua, Vân Tẫn vẫn như cũ ngủ đến trầm nặng.

Ta có chút ngứa tay ngứa chân.

Nhưng vừa mới hạ quyết tâm phải cho hắn cảm giác an toàn, hành vi cử chỉ không thể quá ngả ngớn, mọi chuyện phải lấy hắn làm đầu mà suy nghĩ.

Nhưng mà… ta đảo mắt suy nghĩ, dù sao hắn cũng chưa tỉnh, chỉ hôn có một cái thôi, một cái thôi là được.

Nghĩ vậy, trong lòng ta lại trấn an vài phần, lớn mật hôn lên, mổ một cái lên môi hắn.

Còn chưa đã thèm.

Hắn vẫn không có phản ứng gì.

Thế là lá gan ta lại lớn hơn vài phần, lại hôn một cái nữa, hai cái cũng là hôn, vậy không bằng hôn đủ, bù cho cả hôm qua luôn.

Thế là ta lại như chuồn chuồn lướt nước hôn từ khóe mắt hắn, mũi, cho tới bên tai hắn… hắn vẫn nhắm mắt, chỉ là lông mi hơi run run.

Ta càng thêm được một tấc lại muốn tiến thêm một bước, nhổm người lên, lại không ngờ được mình giữ một tư thế quá lâu, nửa bên cạnh đã tê rần, trực tiếp ngã lên trên người Vân Tẫn.

Sau eo nháy mắt bị một bàn tay nâng lên nắm chặt.

Xong rồi.

Ta nhắm chặt mắt, chôn ở bên cổ hắn, không dám ngẩng đầu, càng không dám động.

“Công chúa sao lại qua đây?”

Thanh âm hắn mang vẻ nghi hoặc, có chút khàn khàn, giống như vừa mới tỉnh ngủ.

Vậy chắc là hắn không có phát hiện ra hành vi lưu manh ban nãy của ta đâu nhỉ.

“Ta chỉ muốn xem huynh thôi…” Ta nhỏ giọng nói, mùi đàn hương trên người hắn thực dễ ngửi, ta nhịn không được lại hít một hơi, “Ai ngờ chân mềm liền ngã xuống.”

“Đẹp như vậy sao?”

“Ừm…”

Vân Tẫn chống người ngồi dậy, ngay cả ta cũng bị hắn bế lên, chóp mũi đối diện nhau, “Vậy để cho công chúa nhìn đủ.”

Lúc nói lời này, thanh âm hắn mang theo ý cười, âm cuối khẽ run, ta bị ánh mắt hắn nhìn tới xấu hổ, quay đầu đi chỗ khác.

“Sao không nhìn nữa?”

“Nhìn đủ rồi.”

“Sao lại nhanh như vậy? Quả nhiên vẫn là ta không thể đem tới đủ niềm vui cho công chúa.”

Hắn ra vẻ cô đơn, ta lại bị câu này của hắn gõ cho một hồi chuông cảnh báo, vội ôm mặt hắn nói, “Không phải, không có, ngươi là đẹp nhất, ta nhìn cũng không đủ đâu, cũng thích không chịu được.”

“Nhưng mà… nhưng mà…”

Lúc ta nói lời này, Vân Tẫn vẫn nhìn chằm chằm ta, đôi mắt không hề chớp, làm cho ta nói không nên lời.

“Nhưng mà cái gì?”

“Hửm? Công chúa, Khanh Khanh?”

“Đừng hỏi nữa, ta, ta chỉ là xấu hổ mà thôi.”

Ta bị hắn làm cho nhất thời thẹn quá hóa giận, hắn lại thoải mái hào phóng nở nụ cười, “Vậy đêm qua Khanh Khanh ngồi lên người ta cởi quần áo, sao không thấy muội xấu hổ tý nào?”

“Ta, đó là, đó là…”

Cũng không thể nói ra ta sốt ruột truy phu đi.

“Khanh Khanh,” Vân Tẫn không chấp nhất với việc này nữa, xê dịch thân mình, chóp mũi chạm vào ta, lại rời đi, “Có muốn hôn ta không?”

“Hả?”

“Ta nói, công chúa có muốn hôn ta không?”

Chẳng lẽ ban nãy hôn hắn bị phát hiện rồi?

Ta nhất thời không biết nên trả lời thế nào, hắn lại rất thong thả bổ sung, “Công chúa hôn ta, ta sẽ rất vui.”

“Thật sao?”

“Ừm.”

“Công chúa thử xem?”

Nói xong, Vân Tẫn ngả người dựa ra sau, cùng ta kéo ra một chút khoảng cách, yên lặng nhìn ta.

Hai tay ta chống ở trên vai hắn, cúi đầu, chậm rãi tới gần.

Đầu tiên là thử thăm dò, chuồn chuồn lướt nước mà hôn một chút, ta nâng mắt, hắn cười cười, giống như là đang cổ vũ.

Lòng ta căng thẳng, lại lần nữa áp xuống, không hề có kết cấu mà liếm hôn, nhớ lại những thứ trong thoại bản miêu tả, dò đầu lưỡi ra.

“… Ưm.”

Người dưới thân kêu rên một tiếng, tay ôm eo ta hơi hơi dùng sức.

Cái này làm cho ta càng thêm có cảm giác thành tựu, liền lập tức càng thêm nghiêm túc, muốn cọ xát hắn, để xem hắn còn có thể nhịn được tới lúc nào.

“Lạc Lạc ~”

Cửa “lạch cạch” bị mở toang ra, Khanh Nhụy tràn đầy vui sướng nhảy vào, vừa thấy tình huống trên cái giường nhỏ thì liền choáng váng.

Ta bị dọa đến mức lập tức lui lại, môi đỏ giật giật, bên trên thủy quang liễm diễm, rất giống như mèo nhỏ bị bắt khi đang ăn vụng.

Mà Vân Tẫn bị ta đè lên trên giường nhỏ, mặt càng đỏ hơn, tóc đen tán loạn, một bộ vừa mới bị chà đạp xong.

“Hoàng tỷ!”

“Không cần! Đừng! Ta đi đây, ta đi ngay bây giờ đây! Hai người tiếp tục đi, tiếp tục đi!”

Khanh Nhụy lập tức xoay người đi ra ngoài, trong miệng còn lẩm bẩm: “Ăn sáng cái quái gì nữa chứ? Không cần ăn, Lạc Lạc, cố lên, ăn no rồi đi ra nha! Hoàng tỷ coi trọng muội.”

Ta xấu hổ muốn chết, vội vàng bò xuống khỏi người Vân Tẫn, nhưng nàng đã sớm chạy, còn để lại giọng điệu kỳ quái kia nữa.

Này thì hay rồi, phỏng chừng là mọi người trong phủ nàng đều biết ta với Vân Tẫn ở trong phòng làm bậy mất, nhỡ hắn để ý thì phải làm sao đây?

“Công chúa chạy cái gì?”

Vân Tẫn đứng sau lưng ta, giọng điệu không chút để ý, dường như không sao cả nói, “Làm cũng làm rồi, còn sợ bị nói ra sao?”

“Không, không phải!”

Ta phủ nhận, “Ta chỉ sợ huynh không thích, không thích người khác đều biết chúng ta…”

“Sao lại không thích?”

Hắn chớp chớp mắt, “Được công chúa coi trọng, vốn là chuyện đáng mừng, hẳn là nên khoe ra mới đúng.”

“Huynh thấy thế thật sao?”

“Ừ.”

“Vậy được rồi,” Ta lấy hét can đảm quay đầu lại nhìn hắn, “Vậy huynh cũng không thể lại nói cái gì mà ta không để bụng huynh, không thể hoài nghi việc ta thích huynh.”

“Ta cũng sẽ chứng minh cho huynh thấy.”

“Được.”

Vân Tẫn cười ôn nhu, cúi đầu khẽ hôn lên môi ta, “Vinh hạnh của ta.”



Không khí trên bàn cơm có chút quỷ dị.

Khanh Nhụy phá lệ không ngồi cùng với Hứa Hành Bạch mà ngược lại lại ngồi giữa ta với Vân Tẫn, không thể nói chuyện, cũng không thể xem hắn.

Mà Hứa Hành Bạch đang gắp đồ ăn cho nàng nàng cũng không ăn, ném ở một bên, bộ dáng giận dỗi không thèm nói chuyện.

Nàng ném một miếng, y lại gắp một miếng, không hề chê phiền.

Ta với Vân Tẫn ta nhìn huynh huynh nhìn ta, rất là khó hiểu.

“Khụ khụ,” Ta thanh thanh giọng, “Nghe nói đêm qua tỷ tỷ với Hứa đại nhân không ở đây, mà ở Hứa phủ?”

Khanh Nhụy nghe thế liền làm ra phản ứng, trừng mắt liếc Hứa Hành Bạch một cái.

“Ừ.” Y đáp.

Hồi tưởng lại hôm qua nàng khuyên ta ngủ lại, lòng ta có chút suy đoán.

“Đúng thế nha, người nào đó uống rượu tới điên lên nói muốn trở về, còn ở trước xe ngựa tán tỉnh nữ nhân khác cơ mà.”

Khanh Nhụy châm chọc nói, “Ta nói hắn hắn còn giận ta, y như đứa trẻ ba tuổi, không có chừng mực, còn không biết nặng nhẹ.”

“Là ta sai, Nhụy Nhi.”

“Chàng nói cái gì, nghe không rõ.”

“Ta nói ta sai rồi,” Biểu tình Hứa Hành Bạch nghiêm túc nhìn nàng, nói, “Nhưng ta không có tán tỉnh nữ tử khác, nàng ta dán tới, ta cũng không nghe rõ nàng ta nói cái gì thì nàng đã tới rồi.”

“A, ta cản trở chàng rồi.”

“Không phải, thấy nàng tới, muốn bảo nàng đuổi người đi, nhưng nàng tức giận, nàng còn bảo ta đi tìm nữ tử năm đó đùa giỡn ta, nói ta nhớ thương nàng ta nhiều năm, gặp lại muốn sến sẩm.”

“Chẳng lẽ không phải sao? Chàng còn nhớ rõ như vậy mà chưa từng nói với ta, việc này còn là ta nghe từ người khác.”

“Nhụy Nhi, này là lỗi của ta, vậy bây giờ ta nói sự thật cho nàng nghe, nàng phải tin ta.”

“Ừ, chàng nói đi.”

“Nữ tử năm đó say rượu cưỡng ép ta, là nàng khi đó trộm trốn ra khỏi cung chơi.”

Khanh Nhụy trợn tròn mắt, tràn đầy khiếp sợ.

Mà ta lại lặng lẽ cho Vân Tẫn một ánh mắt, ý nói, “Chúng ta vẫn là nên đi nhanh thôi.”

Vân Tẫn chớp chớp mắt, “Ừm.”

Sau đó, ta liền nhỏ giọng nói từ biệt với Khanh Nhụy, còn không đợi nàng giữ lại đã kéo tay Vân Tẫn chạy ra ngoài.

May mà bọn họ đang nói chuyện quan trọng, cho nên cũng không có cản chúng ta.

“Nữ tử tức giận đúng là đáng sợ.”

Ra phủ, lên xe hồi cung, ta đem Vân Tẫn vốn nên cưỡi ngựa cũng kéo vào luôn, hậm hực nói, “Hoàng tỷ ta mới nãy chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Hứa trạng nguyên ấy.”

“Ừ.” Hắn đáp, “Giận dỗi mà thôi, dỗ chút là được.”

“Giọng điệu này của huynh, huynh từng dỗ rồi à?” Ta đột nhiên cảnh giác.

“Đương nhiên.” Hắn không cần nghĩ ngơik, giống như là hoàn toàn không nhìn thấy sự ghen ghét trong mắt ta, “Biết được lý do nàng giận, lần sau chú ý là tốt rồi.”

“Vân Tẫn.”

Chua xót dưới đáy lòng bị một câu của hắn quấy lên ngăn cũng ngăn không được, ta nắm lấy tay áo hắn, “Cho dù… cho dù ta bảo huynh đừng đồng ý ta nhanh như vậy, nhưng huynh cũng không thể ở trước mặt ta nói huynh từng dỗ dành nữ tử khác chứ?”

“Ai nói là nữ tử khác?”

Hắn thở dài, hận rèn sắt không thành thét vặn đầu ta qua.

“Công chúa đã quên? Lần trước có một tiểu thư tới cung tìm ta, chỉ vì trùng hợp khi đó ngọc bội muội đưa ta ta không có mang theo người, nàng liền một hai muốn để lại cho ta một cái, muội thấy liền giận, còn cầm cả ngọc bội đi.”

“Ta chạy theo muội dỗ dành, bảo đảm chỉ mang ngọc bội của mình muội muội mới nguôi giận. Giờ đã quên rồi sao?”

“Ta… ta…”

Ta nghe xong hắn nói, hận bản thân trí nhớ kém, nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài, “Vậy… huynh có dỗ nữ tử nào khác không?”

“Công chúa cảm thấy, bình thường ta trừ muội ra thì còn tiếp xúc được với nữ tử nào nữa?”

“Vậy nếu có cơ hội, có phải huynh sẽ tiếp xúc với các nàng hay không?”

“Này…”

Vân Tẫn tạm dừng một chút, ý vị sâu xa, cúi người kề sát tới: “Phải xem biểu hiện của công chúa.”

“Ta sẽ làm tốt!”

Ta vội chứng minh nói, “Ta cái gì cũng sẽ nghe huynh, tối nay ta sẽ cho huynh vào ở trong thiên điện, không cần ở căn nhà nhỏ kia nữa.”

“Ngày mai ta sẽ cho người chuẩn bị thức ăn cho huynh giống như ta, ta có cái gì huynh sẽ có cái đó.”

“Bên phía phụ hoàng của ta, huynh không cần quan tâm, ta sẽ thuyết phục ông ấy, trừ huynh ra ta sẽ không gả cho ai hết. Huynh yên tâm, sẽ không có ai đoạt với huynh.”

“Ha.”

Hắn bật cười, “Tri kỷ như vậy sao, nghĩ chu đáo như vậy… sao trước kia ta không nhớ công chúa thích gả đi như vậy nhỉ?”

“Không phải thích gả,” Ta nghiêm túc nói, “Là thích gả cho huynh.”

“Kia…” Vân Tẫn đè thấp thanh âm, “Tối nay ta không muốn ngủ ở thiên điện, ta muốn ngủ trong tẩm điện của công chúa cũng được sao?”

“Này này này…”

Tuy nói đêm qua ta hận hắn giống như một tên đầu gỗ, vào thời điểm thiên thời địa lợi nhân hòa như vậy mà lại không thuận nước đẩy thuyền ôm ta ngủ, nhưng vào lúc thời cơ không chín như thế này, ta vẫn khó có thể mở miệng.

Nếu đồng ý, có phải hắn sẽ cảm thấy ta quá ngả ngớn, tùy tùy tiện tiện đồng ý chung chăn gối với một nam tử hay không?

Nếu không đồng ý, có phải hắn sẽ cảm thấy đau lòng, lại thầm ghi một bút tính sổ với ta?

Đây là đề bài trí mạng nha?!

“Được rồi, ta đùa thôi.”

Vân Tẫn cười rộ lên, xoa nhẹ đầu ta, “Để người khác thấy thì không tốt.”

“Chờ huynh thành phò mã của ta thì tốt rồi.”

Ta rầu rĩ nói, “Vân Tẫn, nhưng mà huynh ngàn vạn lần đừng thích nữ tử khác nhé.”

“Ừ, ta chờ công chúa.”

Lại chờ nửa năm nữa, bệ hạ sẽ phái hắn đi biên quan.

Khanh Khanh của hắn, sẽ ở lại kinh thành, chờ hắn mang theo quân công chiến thắng trở về, vẻ vang gả cho hắn.

12.

Bóng đêm dày đặc, ánh trăng thanh lãnh, ta canh giữ ở bên ngoài phòng tắm, nghe tiếng nước ở bên trong.

Nửa canh giờ trước, ta nói muốn nâng cao chất lượng ăn mặc ở đi lại của Vân Tẫn làm lý do, bảo hắn tới dùng phòng tắm của ta.

Thật ra cũng không đơn giản như thế, ta còn trù tính một chuyện khác.

Ta đuổi hết cung nhân trong tẩm điện đi, chỉ chừa lại một cung nữ gác đêm có thể tin tưởng.

Quần áo của Vân Tẫn mỏng manh, bọt nước nhỏ giọt từ trên tóc đen xuống, quần áo dinh nước, mấy chỗ trên người hắn đều trở nên trong suốt, mơ hồ còn có thể nhìn ra được hình dáng ở bên trong.

“Công chúa vào đây làm gì?”

Hắn đi ra, trên tay đang xoa tóc, thấy ta thì khá kinh ngạc.

“Không làm gì hết, chờ huynh mà thôi.”

Ta nói xong liền kéo cổ tay hắn qua, đi thẳng về phía tẩm điện của mình.

Hắn cũng không cản, ngoan ngoãn đi theo, “Công chúa muốn mang ta đi đâu?”

Ta không vội trả lời, kéo người vào tẩm điện xong, lúc đứng ở bên giường ta, Vân Tẫn vẫn còn giả vờ hồ đồ.

“Đêm hôm khuya khoắt, phòng không có người, công chúa, không ổn lắm đâu?”

“Không có ai tới đâu, ta đuổi hết rồi, còn để người trông ở bên ngoài nữa.”

Hắn nhướng mày, nhìn bộ dáng dần dần đỏ mặt của ta, sau đó nghiêng đầu qua một bên, cố gắng nói hết câu.

“Không phải huynh nói muốn ở lại tẩm điện của ta sao? Ta để huynh ở.”

“Công chúa, nói đùa mà thôi.”

“Ta có thể, không được sao?”

Ta nói xong, lại nhớ tới cái gì đó, “Còn có huynh trước kia mỗi lần đều giống như vui đùa hạ thấp bản thân, nói huynh không xứng với ta, ta không phải như thế.”

“Công chúa không cần tích cực như vậy,” Thanh âm Vân Tẫn thấp xuống, duỗi tay vuốt vuốt tóc mái trên thái dương ta, “Có thể được công chúa thích, được công chúa hứa hẹn, những thứ trong quá khứ đó đều không là gì cả.”

“Vân Tẫn, huynh không hiểu.” Ta lắc đầu, “Ta thích huynh, cho nên không muốn huynh tủi thân, cho dù huynh chỉ là từng tủi thân thì ta cũng đều muốn bồi thường cho huynh.”

Hắn lại trầm mặc, đầu ngón tay từ thái dương ta trượt xuống, nắm lấy cằm ta.

Sau đó cúi đầu, hôn lên.

Ta có hơi bất ngờ, chẳng lẽ là đã làm hắn cảm động rồi sao?

Nói có mấy câu mà thôi liền cảm động rồi, hắn cũng quá dễ mua chuộc đi.

Nhưng mà ta vẫn cẩn thận chiều theo hắn, một tay hắn đỡ sau eo ta, nhẹ nhàng kéo về trước, áp vào người hắn.

“Công chúa, ta hối hận.”

Giọng Vân Tẫn khàn khàn, ta không rõ nguyên do hỏi, “Hối hận cái gì?”

“Hối hận khi nói với muội mấy lời… xứng hay không xứng đó.”

Hối hận vì đã lợi dụng sự đồng tình, lợi dụng sự áy náy của muội.

“Công chúa nghiêm túc như vậy, có vẻ càng khiến ta trở nên bụng dạ hẹp hòi.”

“Không đâu, Vân Tẫn, ta vui vì được đối xử tốt với huynh, cũng vui vì ngày ngày được đổi cách dỗ dành huynh, bởi vì ta thích huynh nha.”

“Ta cũng thích công chúa.”

“Thật sao? Vân Tẫn, huynh không có gạt ta chứ?”

“Hửm?”

“Ta luôn sợ hãi là huynh cảm thấy ta không để bụng tới huynh, sợ huynh không thích, rốt cuộc thì lúc huynh mới tới, ta còn âm thầm ghi thù huynh cơ mà, nhưng mà… nhưng mà bây giờ ta đổi ý rồi, sớm biết bây giờ ta thích huynh như thế, ta sẽ sớm đối xử tốt với huynh.”

“Công chúa, chuyện trước đây, không cần nhắc lại.”

Vân Tẫn buông ta ra, nghiêm mặt nói, “Công chúa chỉ cần biết, ta cũng thích công chúa là được rồi.”

“Nhưng mà, thật chứ?”

“Thiên chân vạn xác.”

Ta đỏ mặt vùi đầu vào ngực hắn, “Vân Tẫn, ngươi đừng lừa ta đấy.”

“Không lừa muội.”

Lời nói là thế, nhưng ta vẫn không quá tin hắn thực sự thích ta.

Bởi vì nếu là ta, ta sẽ không động tâm với người vốn lúc đầu còn chướng mắt mình như vậy nhanh như thế đâu.

Ta sợ hắn lừa ta.

Nhưng tối nay ta vẫn rất vui vẻ, bởi vì Vân Tẫn đồng ý ôm ta ngủ.

Ánh nến mờ mờ, bóng dáng lay động, ta chải xong tóc dài, chỉ mặc áo trong, được Vân Tẫn bế lên giường.

Hắn đắp chăn cho ta, cũng nằm xuống bên cạnh, nhưng ta lại không nằm yên, lúc hắn nằm xuống lại sờ qua, rúc vào trong ngực hắn.

“Khanh Khanh, ngủ ngoan.”

“Được.”

Vân Tẫn rũ mắt nhìn ta, hai mắt ta sáng như tuyết, sau khi cười với hắn xong thì đột nhiên vươn tay ôm cổ hắn.

Lúc đứng thì không với tới, nằm xuống rồi, ta còn sợ không thể với tới sao?

“Khanh Khanh…”

“Ừm.”

Ta chớp chớp mắt, không chút che giấu ý đồ của mình, nhổm lên hôn hắn một cái.

“Thích hôn ta như thế?”

“Ừ…” Ta lui ra sau, hắn lại ôm ta kéo về phía trước, “Ta thích, hơn nữa huynh nói huynh cũng thích mà.”

Vân Tẫn cười khẽ, mắt hoa đào cong cong, bên trong là ảnh ngược của ta.

Chỉ một mình ta.

“Nếu Khanh Khanh thích, vậy dạy muội cái khác.”

“Cái gì?”

Hắn không đáp, chợt vùi đầu vào cổ ta, đầu ngón ta thon dài đẩy cổ áo ta ra.

Tay nắm chặt tay hắn của ta hơi siết.

“Đừng sợ, Khanh Khanh.”

“Ừm… không sợ.”

“Tim muội đập rất nhanh.”

Vân Tẫn như là cố ý, kéo cổ áo của ta xuống thấp, môi mỏng ấm áp dán lên.

Tê tê dại dại, cảm giác không rõ ràng lan tràn ra ở nơi đó.

“Được rồi,” Một lúc sau, hắn buông ta, ôm lấy lưng ta, “Ngày mai lại xem, ngủ đi.”

“Ừm…”



Ngày hôm sau lúc ta tỉnh lại thì Vân Tẫn đã không còn ở đây, ta liền tới sân luyện võ tìm hắn.

Hôm nay vừa lúc là ngày bọn họ tỷ thí lẫn nhau, lúc ta tới thì trận đấu đã diễn ra hơn nửa.

Cuối cùng còn lại chỉ có Vân Tẫn và Thái Tử điện hạ.

Thái Tử điện hạ Khanh Lẫm từ lúc mười tuổi đã được ném vào trong quân doanh rèn luyện, mới vừa hồi kinh được một năm, tuổi tác xấp xỉ với Tân Vẫn, còn vừa gặp như đã quen.

Quan hệ của hai người cũng khá tốt, cũng rất thưởng thức lẫn nhau, mỗi lần đều có thể đánh không phân cao thấp.

Ta đứng ở bên cạnh sân, từ xa xa cười cười với Vân Tẫn.

Hắn cũng thấy ta, cũng cười.

Hai người đều không phải người bình thường, đều dùng kiếm gỗ.

Đấu pháp của Vân Tẫn trước sau vẫn sắc bén như vậy, từng bước ép sát, nhưng đều bị Khanh Lẫm tránh né hóa giải, sau đó liền phản kích. Hắn cũng không phân tâm, lập tức chuyên chú đỡ đòn.

Ta khẩn trương đứng ở một bên quan sát trận tỷ thí này.

“Các ngươi nói xem, Thái Tử điện hạ hay Vân Tẫn mới là người chiến thắng đây?”

Đám tiểu thư quan gia ở một bên ríu ra ríu rít, “Chắc chắn là Thái Tử, rèn luyện ở quân doanh nhiều năm như vậy, sao Vân Tẫn có thể so được?”

“Vân Tẫn cũng là người tới từ bên ngoài cung mà.”

“Nhưng ta cảm thấy khả năng Thái Tử thắng sẽ cao hơn.”

Nói thì nói thế, ta lại không hy vọng Vân Tẫn đánh thắng Khanh Lẫm.

Suy cho cùng, Vân Tẫn cũng không phải hoàng thất, lần tỷ thí này tuy không quan trọng, nhưng tốt xấu gì cũng là lần nghiệm thu thành quả đầu tiên của Khanh Lẫm sau khi hồi cung, phải bẩm báo lên phụ hoàng.

Phụ hoàng nhất định sẽ không thích cốt nhục của mình thua kém một bậc, huống chi còn là Thái Tử.

Nghĩ thế, ta càng thêm lo lắng.

Cuối cùng, trận tỷ thí kết thúc với kết quả Khanh Lẫm dành chiến thắng.

Hai người ôm nhau, trên mặt đều là ý cười, dường như cũng không vì thế mà tổn thương hòa khí.

Khanh Lẫm dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy trêu chọc, “Không tệ nhỉ, có tiến bộ rồi, sau này cô có thể yên tâm giao hổ phù* cho ngươi.”

*Hổ phù: Cái thẻ bài có thể triệu hồi quân đánh giặc

“Cảm tạ điện hạ tín nhiệm.”

“Không chỉ yên tâm việc này,” Y ý vị thâm trường nói, “Tiểu muội giao cho ngươi, cũng rất yên tâm.”

Vân Tẫn cười cười vỗ vai y.

“Vân Tẫn!”

Ta đứng ở bên ngoài, vẫy vẫy tay với hắn, lại thấy họ nói cái gì đó nên lúc này mới đi qua đây.

“Sao giờ mới tới?”

Vân Tẫn đi tới, không coi ai ra gì xoa nhẹ đầu ta một cái, “Ta thắng nhiều trận như thế muội cũng không thấy, cố tình chỉ tới lúc ta thua là thế nào.”

“Vậy mới càng khiến huynh khắc sâu ấn tượng,” Ta liếc mắt nhìn đám tiểu thư bên cạnh, họ đang như có như không đánh giá hành động thân mật của hai chúng ta, trong lòng không khỏi cảm thấy đắc ý, “Hơn nữa thua thì làm sao chứ? Dù sao ở trong lòng muội, huynh mãi mãi là số một.”

“Miệng công chúa hôm nay sao lại ngọt như vậy chứ…”

Hắn đè thấp giọng, cúi đầu kề sát vào, “Nhìn thấy sao? Khanh Khanh.”

Sáng nay lúc dậy, ta nhìn mình trong gương, một vết đỏ ửng bắt mắt xuất hiện ngay ở dưới cổ áo ta.

“Ừm…” Ta giấu đầu lòi đuôi chớp chớp mắt, trên mặt đỏ lên không biết là do nóng hay là sao, “Huynh cũng không dạy muội.”

“Đã làm mẫu cho rồi, còn không dạy muội hiểu được sao?”

“Đại khái đi.”

“Này là ý gì?”

Vân Tẫn cười xấu xa, “Khanh Khanh có thể thử nghiệm trên người ta bao lâu cũng được, đến khi học được thì thôi.”

“Đó…” Ta đột nhiên toát ra một suy nghĩ lớn mật, “Vậy huynh qua đây với ta.”

Ta kéo Vân Tẫn vào trong một sương phòng không người, chỗ này bình thường cũng sẽ không có ai tới.

Vừa đi vào, ta liền đè hắn lên cửa, bắt đầu kéo cổ áo hắn.

Hắn vừa mới ra một thân mồ hôi, làn da có chút dính nhớp, gương mặt đỏ lên, trên chóp mũi vẫn còn mồ hôi.

Làm ta không nhịn được nghĩ tới một số thứ không nên nghĩ, hơn nữa bộ dáng này, càng giống như ta chà đạp hắn.

“Mồ hôi lắm, đừng làm.”

Vân Tẫn nắm tay ta, ngữ khí có chút dở khóc dở cười, “Khanh Khanh gấp gáp đến vậy sao?”

“Không có việc gì hết, ta không chê. Hơn nữa ta còn muốn nộp bài tập nữa.”

Ta lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho hắn, lau từ trên trán cho tới mặt hắn, mặt hắn thực nóng.

“Là vội vã nộp bài tập hay là vội vã muốn ăn ta?”

“Cả hai.” Ta mập mờ nói.

Vân Tẫn lại không buông tha ta, “Không trả lời rõ còn muốn lột quần áo ta? Không cho ta một lý do vừa lòng thì không cho sờ.”

“Được rồi,” Ta chỉ đành nhỏ giọng nói, “Thèm muốn huynh, muốn ăn huynh…”

Lời còn chưa nói xong, đúng là không có mặt mũi nói hết nữa mà.

“Được,” Hắn hài lòng, “Vậy cho Khanh Khanh.”

Được lời khẳng định, ta liền nhón chân dán vào xương quai xanh của hắn, nhớ lại động tác lúc trước của hắn.

“Khanh Khanh, dùng lực lớn một chút mới lưu lại lâu được.”

Thế là ta lại dùng sức một chút, lưu lại một vệt đỏ sẫm trên xương quai xanh của hắn, còn nặng hơn của ta rất nhiều.

“Có phải quá nặng rồi hay không?”

“Không đâu.” Lòng bàn tay hắn xoa xoa môi ta, thấp giọng nói, “Quá nặng thì ta sẽ bù sang cho Khanh Khanh.”

“Nói vậy là huynh lời rồi còn gì.” Ta lẩm bẩm.