Viên Kim Cương Của Từ Tổng

Chương 113: Khó khăn



Đây có thể là lần ra nhiều chương nhất của mình:3 Thay vì ra hai chương một lúc, mình sẽ dồn lại làm một, một chương này sẽ dài hơn bình thường. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ. Gửi ngàn lời yêu thương😘

~~~~~~~~

Không bằng cấp, quốc tịch nước ngoài lại chẳng phải người định cư, Thư Viễn thấy biết ơn vô cùng khi cô xin được công việc tại cửa hàng bánh sau hai tuần nộp đơn nhiều chỗ. Cuộc sống của cô quay trở lại trước kia, lại là tháng ngày làm việc quần quật vì chi phí trời Tây đắt đỏ.

"Chóng mặt quá!"

Cô dọn vệ sinh quán cà phê, không nhịn được chống chổi xoa hai thái dương đau nhức. Thư Viễn đã rất cố gắng chi tiêu tiết kiệm, ngủ đủ giấc, xem ra vẫn không đủ với cơ thể của người mang bầu.

"Cuộc sống này, không quá tệ nhưng lúc mới hơi khó khăn với mẹ con mình, tiểu bảo bối ngoan, con hãy hiểu cho mẹ nhé!"

Cô ngồi chưa ấm thân, giây sau lại đứng dậy phục vụ. Vốn tiếng Anh của Thư Viễn khá đa dạng, giúp cô có thể giao tiếp lưu loát, đây là điểm khiến cô quyết định sang Mĩ, một phần tự lo cho bản thân được và một phần muốn thực hiện ước nguyện của ông Thư.

Từ khi ở đây, người Thư Viễn gầy đi thấy rõ, nhưng cô vẫn kiên cường chống chọi với thời điểm phong ba bão táp nhất cuộc đời mình. Cô đi về căn phòng bé tẹo, nằm lọt thỏm trong khu phố rộng lớn, mỗi ngày Thư Viễn ngậm một cái kẹo đường Ứng Thiên tặng, tự nhủ, không có cha, không có Ruth, không có.... nhưng cô vẫn sống, vì cô còn một sinh mệnh cần mình chăm sóc. Mỗi đêm cô đều xoa bụng đang dần to lên, ngồi trên giường hát một mình, đang sống trong cảnh ấm cúng, nằm ở đây, nơi hoàn toàn xa lạ và người thân cũng không có, Thư Viễn cảm thấy lạc lõng. Đứa con trong bụng là tia sáng le lói trong tương lai tối tăm.

- Mẹ ki*p! Cậu không thể tiếp tục sống như thế này được!

Ứng Thiên túm cổ áo của Từ Dịch Phong lắc qua lắc lại. Anh bây giờ không còn là con người phong độ mà dùng rượu để vơi đi nỗi buồn.

- Từ Dịch Phong! Tỉnh lại cho tôi!

Ứng Thiên gọi đầy đủ họ tên anh, hai tay vẫn mạnh mẽ rung lắc.

- Tôi....nhớ cô ấy!

Dịch Phong nửa tỉnh nửa mê, ôm chặt lấy Ruth, đầu gục xuống.

- Nếu nhớ cô ấy thì cậu phải trở nên mạnh mẽ hơn chứ! Tên ngốc này! Đây không phải cách giải quyết!

- Phong, nhìn tôi, để tìm được Tiểu Viễn, cậu phải bành trướng thế lực, công ty lớn mạnh, việc tìm kiếm mới dễ dàng.

Anh đập đập vào mặt Từ Dịch Phong, ánh mắt đầy đau lòng.

" Tên này, thế mà lại để cô ấy đi"

Tới hôm nay, khi Vũ Ôn nói chuyện, Ứng Thiên mới biết Thư Viễn đã rời khỏi đây, anh tức tốc chạy đến thấy cuộc sống xuống dốc của bạn càng không thể chấp nhận.

- Cậu là một thằng đần, có mà không biết giữ, tại sao lại để em ấy đi cơ chứ!

Câu này ai khi nắm được tình hình cũng hỏi với ánh mắt khó diễn tả bằng lời. Mọi thứ đều nghẹn lại trong cổ Từ Dịch Phong.

- Làm ơn giúp tôi tìm cô ấy!

- Tôi đồng ý giúp cậu, nhưng tôi đổi ý rồi, khi tìm được cô bé, tôi sẽ tách cô ấy khỏi cậu.

- Được! Miễn sao tôi có thể thấy em ấy! Làm ơn....

Ứng Thiên cầm chai rượu bên cạnh tu ừng ực, đến anh cũng thấy khó xử.

- Chấm dứt với ả đàn bà kia chưa?

- Rồi, rất lâu rồi...

- Sự dày vò này là trừng phạt dành cho cậu vì những ngày tháng đối xử không tốt với cô bé. Tự gặm nhấm nỗi đau đi đồ khốn....

Ứng Thiên lải nhải chỉ trích Từ Dịch Phong, anh thì gật gù chấp nhận. Hai người uống đến say khướt, rượu đã cạn nhưng sầu chẳng vơi.

- Biết thế này, tôi đã thật trân quý tình cảm này....

- Cuộc đời này không tồn tại hai từ "biết thế" tôi...hức...nói rồi...sớm muộn gì cô ấy...cũng rời đi mà...Ôn cũng thấy vậy....Giờ hối không kịp...đáng lắm!

Từ Dịch Phong không buôn Ruth, nó biết điều nằm im, anh mải mê với suy nghĩ của riêng mình "Viễn....tôi đã cắt đứt mọi mối quan hệ với Tâm Khắc rồi, em về đây được không? Tôi xin lỗi em rất nhiều...."