Viên Kim Cương Của Từ Tổng

Chương 122: Cha là nhất



- Da....da...da...

- Hahaha, chị Viễn nghe nè!

Vương Đình ôm bụng cười ngặt nghẽo, tay chỉ vào Duệ Kha.

Vãn Thiệu nhìn em nằm trong nôi, đôi mắt sáng lấp lánh ngụng nghịu cố gắng nói thành tiếng. Anh cười nhẹ, tay lau nước dãi cho Duệ Kha, ánh mắt yêu thương nhìn em.

- Tiểu Kha gọi cha trước sao?

Ba người háo hức vây quanh cái nôi nhỏ, chỉ ba ngày luyện tập không ngừng nghỉ, Duệ Kha đã nói được thành tiếng.

- Daddy...

- Woa!

Vương Đình lăm lăm cái điện thoại quay lại khoảnh khắc này, không ngừng cảm thán.

- Đúng là thích daddy hơn rồi.

Thư Viễn bật cười nhìn Duệ Kha đang dán chặt mắt trên người Vãn Thiệu.

- Mom....my

- A! Tiểu Kha, gọi dì đi con!

Đến lượt Vương Đình, có vẻ như Duệ Kha chưa biết nói thế nào, cậu bé đưa ngón tay lên mút, coi như không biết gì.

- Em đợi thêm chút nữa, kiểu gì đứa nhỏ cũng biết cách gọi.

- Dạ.

Vương Đình ỉu xìu nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, đứa nhóc đáng yêu thế này, cô sao cưỡng lại được chứ.

- Vĩ, nhìn cháu em này!

Lã Phí Như vui vẻ khoe với chồng mình.

- Cháu tôi nữa mà.

Tiếu Lăng Vĩ bật cười xem video Duệ Kha tập nói, việc có em, ông đã được nghe kể lại. Vợ chồng lão Tiếu luôn tranh thủ bay qua đó thăm gia đình Vãn Thiệu, Tiểu Kha cũng có một phần được ông bà chu cấp.

Trái ngược với bên đây, không khí Từ gia lúc nào cũng nặng nề.

- Thiếu gia, mời ngài dùng bữa.

- Ừ, ăn đi.

- Dạ.

Những bữa ăn thế này lặp lại không có hồi kết, dưới sự khéo léo của Han cũng không thể mang lại tiếng cười.

- Tin hot, Vãn Thiệu, tổng giám đốc công ty trang sức nổi tiếng bậc nhất Tư Vãn đón con đầu lòng....

- Anh ta có con?

Từ Dịch Phong dạo đây luôn nghe ngóng tin tức, biết đâu lại nắm được thông tin có ích.

"Cũng đúng, người kín tiếng như Vãn Thiệu, tin tức chỉ có vậy, không thể khai thác thêm được"

Chính vì sự kín tiếng đấy đã vô tình cản trở sự tìm kiếm mà anh không hề hay biết. Báo chí lẫn TV hiển nhiên không công khai danh tính đứa trẻ, đây chỉ là tin tức thường ngày, chẳng mấy chốc lại lắng xuống.

Đêm đến, Dịch Phong đọc sách nhưng ánh mắt mông lung nhìn ra ngoài vườn.

"Con? Nếu Viễn có con thì...."

Đứa con mà anh đang tưởng tượng, thật sự đang được cưng chiều vô cùng.

- Daddy! Mommy!

Duệ Kha mừng rỡ khi thấy Vãn Thiệu cùng Thư Viễn về nhà. Cậu nhóc bước chập chững từng bước tới chỗ cha mẹ.

Huỵch!

- Tiểu Kha!

Em ngã trông rất đau làm Vương Đình xót xa vô cùng. Kha Kha như sắp khóc, gương mặt phúng phính mếu máo.

- Mommy...híc...

- Tiểu Kha của mẹ, đứng dậy nào con.

Thư Viễn ngồi xuống dang sẵn tay chờ cậu nhóc đi tới, Vãn Thiệu đứng sau vẫy tay, hai người đều không có ý định tới đỡ.

Duệ Kha thôi sụt sịt, đứng dậy rồi phủi tay, bước đến rồi ngã vào lòng Thư Viễn.

- Con trai giỏi lắm!

Cô tán thưởng.

- Rất giỏi.

Anh xoa đầu đứa nhỏ, cảm giác nhận được sự công nhận của cha mẹ làm em cảm thấy rất hãnh diện.

Duệ Kha ngay từ bé đã được dạy dỗ nghiêm chỉnh, từ thói ăn nếp sống đều quy củ, đặc biệt lại rất ngoan.

- Con nói cha nghe, hôm nay cô giáo khen con vì con đánh vần được bảng chữ cái đó ạ!

Cậu nhóc nói ngọng líu ngọng lô, khoe thành tích với Vãn Thiệu. Anh ôm thằng bé ngồi lọt thỏm trong lòng, cố tình mở những quyển sách có hình ảnh minh hoạ màu sắc để thu hút.

- Tiểu Kha đánh vần theo tiếng mẹ ta xem.

Anh chống cằm kì vọng, Duệ Kha có xu hướng nói tiếng Anh nhiều hơn, dù sao tiếng mẹ đẻ cũng rất quan trọng.

- Dạ! A, B, C.....

- Đúng thật rất ngoan.

- Cha thửn cho con đi ạ!

Vãn Thiệu thơm lên trán nó một cái, Tiểu Kha thích thú ngả vào người cha. Vẫn là ở với cha an lòng nhất.

- Con yêu cha nhìu lắm!

- Ta cũng vậy.

Duệ Kha đáp lại cái thơm của Vãn Thiệu, khoái chí nói.

- Mẹ cũng yêu Tiểu Kha nhiều lắm! Con tặng mẹ một nụ hôn được không?

- Dì cũng vậy đó nha!

Thư Viễn và Vương Đình chạy tới, chìa má ra trước mặt nhỏ xinh kia.

Chụt!

- Hahaha!

Em đáp ứng hai người, Vương Đình cười phớ lớ lao tới ôm nó tới tấp thơm lại.

- A! Mommy cứu con!

- Haha.

Thư Viễn cười ngặt nghẽo trước vẻ bất lực của con trai.

- Thằng nhỏ giống em, cứ thu hút người khác vậy đấy.

Vãn Thiệu nói với Thư Viễn liền nhận lại cái véo tay của cô.

- Cái thu hút đó hình như không phải của em rồi!

Cô thấy Duệ Kha và Vãn Thiệu dính lấy nhau như nam châm, đi đâu cũng nghe thấy lời khen ngợi của mọi người, hai cha con dường như còn hợp nhau hơn cả mẹ nó, trong lòng con trai bé bỏng thì Vãn Thiệu là số một!