Viên Kim Cương Của Từ Tổng

Chương 32: Tới công ty



Tâm Khắc đang ngồi trong phòng khách và khóc nức nở, vừa nghe thấy tiếng xe về đến cổng cô ta liền lao ra ôm chặt lấy Dịch Phong không buông, anh thoạt nhìn trong mắt đầy vẻ thương xót, ôm Tâm Khắc lên thẳng trên tầng, chỉ còn một mình Thư Viễn đứng đó, cô đứng ngẩn mất mấy giây rồi cũng lẳng lặng đi vào phòng của mình, cô đã quen với điều này rồi.

Đúng 6 giờ sáng, điện thoại của Thư Viễn rung liên hồi. Đối với tầm giờ này thì cô đã dậy từ rất lâu rồi.

- Dạ, Thư Viễn nghe ạ!

- Chào cô, tôi là người của công ty Tư Vãn, từ lúc cô kí hợp đồng tới nay cũng đã một tháng rồi, liệu cô có muốn tới đây làm trực tiếp hay không ạ?

Lúc này Thư Viễn mới sực tỉnh rằng cô cũng chỉ xin làm tại gia 1 tháng, tới hôm nay đã hết hạn kì rồi.

- Tôi sẽ tới công ty ngay hôm nay ạ, cảm ơn vì đã liên lạc với tôi.

Đầu dây bên kia đã cúp máy, cô vội vàng ra xem tủ quần áo của mình. Cả tủ chẳng có nổi một bộ công sở do trước nay cô làm việc lao động. Thư Viễn thở dài, tháng lương đầu tiên của cô đã tiêu hết vào thuốc trị liệu của cha, bây giờ số dư cũng không còn nhiều. Cô đành đi tới chợ, mua quần áo đã qua sử dụng, chọn những chiếc cô cho là phù hợp với mình nhất và đi thẳng tới công ty Tư Vãn.

- Thưa cô, cô tới đây để tìm ai ạ?

Ở ngoài quầy lễ tân, nhân viên vô cùng lịch sự đón khách.

- Tôi là nhân viên mới ở đây, xin cho tôi hỏi là phòng thiết kế ở đâu vậy?

- Xin cô hãy cho tôi xem thẻ nhân viên ạ!

Thư Viễn bỗng bối rối một chút vì cô không được cấp thẻ.

- Tôi...không có thẻ nhân viên, nhưng đây là hợp đồng của tôi.

Nhân viên tiếp tân vừa đọc lướt qua bản hợp đồng liền không dấu được vẻ kinh ngạc, dùng điện thoại bàn liên hệ với ai đó.

- Xin cô hãy chờ một chút ạ!

Năm phút sau có một chàng trai mặc bộ vest tiến về phía Thư Viễn. Đây chính là anh chàng hôm đấy ngồi trong góc ngân hàng cũng như thư kí của giám đốc- Cảnh Nghi.

- Chào nhân viên mới, tôi là Cảnh Nghi- Thư kí của tổng giám đốc, từ nay tôi sẽ là người dẫn dắt cô, đi theo tôi.

Anh chàng trông đầy tự tin cùng một nụ cười toả nắng. Khi Thư Viễn đi theo Cảnh Nghi, bên cạnh là những tiếng xì xào bàn tán. Cô trông không hề quan tâm, anh cũng vậy nhưng thực chất trong lòng đang gợn sóng, "Không có tí cảm giác khó xử nào sao?" Cảnh Nghi bắt đầu nghi hoặc tự hỏi lại mình.

- Xin chào mọi người!

Cửa phòng được mở ra, trong phòng tầm 15 người bao gồm cả nam và nữ.

- Xin chào trưởng phòng ạ!

Không khí trong đây vô cùng tươi vui, không hề có chút căng thẳng nào.

- Cô tự giới thiệu đi.

- Xin chào mọi người, tôi là Thư Viễn, nhân viên mới đến, rất mong được mọi người giúp đỡ ạ!

Ai nấy trông cũng đều rất chào đón cô, có vẻ có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng lại bị Cảnh Nghi nhắc nhở phải tiếp tục làm việc.

- Đi theo tôi.

Anh lại dẫn cô tới nơi khác, đi lên tầng cao nhất của toà nhà, tầng 60. Trong thang máy, anh liền giải thích lí do:

- Vì cô là nhân viên được đặt cách nên cũng phải lên chào hỏi giám đốc một tiếng.

Cốc cốc...

- Vào đi.

Cửa phòng lớn được mở ra, không gian bên trong rất rộng rãi nhưng lại bao trùm bởi một màu đen u ám.

- Giám đốc, nhân viên mới đến rồi.

Người đàn ông cao lớn quay chiếc ghế bành lại, ánh mắt dò xét nhìn Thư Viễn.

- Xin kính chào ngài giám đốc, tôi là Thư Viễn, nhân viên mới ở đây, rất mong được ngài giúp đỡ.

Không ai biết rằng để nói được câu đó thì cô đã phải đấu tranh tinh thần rất nhiều và tim cô thì đang đập liên hồi vì sợ hãi. Phải nói rằng Vãn Thiệu trông như một con thú chứ chẳng phải con người.

Anh tinh ý nhìn thấy sự gượng ép trên gương mặt Thư Viễn nên chỉ dặn dò rất ngắn gọn.

- Cô sẽ bắt đầu đi làm từ ngày mai, bây giờ thì về đi.

- Dạ?

- Gì cơ?

Hai câu nói cất lên cùng lúc kèm theo gương mặt đầy khó hiểu của Thư Viễn và Cảnh Nghi.

- Tôi không muốn nhắc lại lần hai.

- Vâng, xin kính chào ngài.

Cô cũng đã hiểu rằng mình phải làm gì nên nhanh chóng cúi đầu chào hai người rồi chạy mất.

- Tại sao lại là ngày mai chứ, cậu bất thường thật đấy.

Vãn Thiệu cười nhếch mép trước câu hỏi của Cảnh Nghi:

- Vậy cậu đã thấy bản thiết kế nào tài năng như vậy chưa?

- Biết đâu chó ngáp phải ruồi (Ý chỉ việc Thư Viễn thiết kế ra chiếc vòng chỉ là do may mắn)

Cảnh Nghi dẩu môi không hề phục

- Giờ thì đi ra khỏi phòng làm việc của tôi.

- Tôi sẽ cho cậu thấy, cái phòng thiết kế của tôi toàn nhân tài! Không chỉ có một mình người cậu nhìn trúng đâu tên khó tính.

Anh vừa ra khỏi phòng vừa lải nhải bất chấp việc giám đốc của mình trông không có chút để ý.