Viên Kim Cương Của Từ Tổng

Chương 87: Gần em thêm chút nữa



- Tôi cần sự giúp đỡ của hai cậu.

- Hahaha! Từ Dịch Phong cũng có ngày này sao?

Ứng Thiên cười lớn nói vào điện thoại. Lần đầu tiên anh nghe thấy giọng điệu nhẫn nhịn xen chút cầu xin của Dịch Phong liền nhân cơ hội sỉ nhục anh.

- Được rồi, tối nay 8 giờ nhé!

Ứng Thiên và Vũ Ôn nhanh chóng hẹn lịch với Từ Dịch Phong, việc cuối cùng anh cần làm là mời Thư Viễn đi cùng. Hiếm hoi lắm anh mới lao tâm khổ tứ như vậy vì một cô gái.

- Tối nay Thiên và Ôn muốn đi chơi với chúng ta, em có muốn đi không?

- Dạ em có ạ!

Thư Viễn chẳng nghĩ ngợi gì ngay lập tức đồng ý, cô muốn hỏi thăm Ứng Thiên, vì công việc bận rộn mà cô ít được gặp anh hơn.

"Thành công bước đầu!"

Từ Dịch Phong tự duyệt vào bản kế hoạch trong đầu mình.

- Cô bé!

Ứng Thiên chẳng nề hà vẫy tay nhiệt tình chào Thư Viễn, khi có cô bên cạnh rồi thì sự xuất hiện của cậu bạn thân Dịch Phong sẽ là con số không trong mắt anh.

- Anh Ứng Thiên!

Cô cũng hứng khởi chào lại, nhìn hai con người trẻ tuổi tíu tít với nhau biến cảnh gặp gỡ của bốn người như họp phụ huynh và học sinh vậy.

- Em dạo này có vẻ có da có thịt hơn rồi này! À mà Ruth thế nào rồi? Bao giờ cho sang nhà anh đi!

- Cậu đã làm gì vậy Phong?

Vũ Ôn thảnh thơi thưởng thức ly bạc xỉu của mình, nhìn Từ Dịch Phong lúc này đang nhìn chằm chằm vào Thư Viễn.

- Tôi chẳng làm gì hết.

- Vậy sao? Ấy vậy mà giờ tôi phải ngồi đây tiếp một vị khách nhạt nhẽo như cậu đấy.

- Thế sao cậu không nói chuyện với Thư Viễn đi?

Từ Dịch Phong nhướn mày thách thức.

- Không cần đến tôi, lát cậu khắc sẽ tự động đưa cô ấy về thôi.

Vũ Ôn phỏng đoán trước tình hình. Với tính cách chiếm đoạt của Dịch Phong, tuyệt đối không thể ngồi im chứng kiến cảnh người phụ nữ của mình vui vẻ nói chuyện với người khác giới, anh chờ đó xem lời phán đoán của mình, bạn anh đã mắc vào lưới tình vững chắc nhất trong đời rồi, không có chuyện thoát ra được.

- Có giỏi thì cậu hãy đoán xem hành động tiếp theo của Tiểu Viễn là gì?

Đến lượt Vũ Ôn nhếch mép thách thức Dịch Phong.

Hai người lặng im một chút để bắt kịp mạch chuyện của Ứng Thiên đang nói.

- Anh mới nuôi một chú chó!

- Em ấy sẽ hỏi tên là gì đầu tiên.

- Em ấy tên là gì vậy ạ?

- Tên nó là En, giống Golden Retriever.

- Kiểu gì cũng kinh ngạc và mắt sáng quắc.

- Oa!

- Tiếp theo là muốn xin được xem ảnh.

- Anh có ảnh của em ấy không ạ?

Thư Viễn là người quá dễ đoán, gần như lời nói của Từ Dịch Phong đều không trật tí nào.

- Chà, không nghĩ cậu lại đúng thế.

Vũ Ôn gật gù cảm thán, đúng càng nhiều chứng tỏ Dịch Phong càng hiểu rõ Thư Viễn.

- Nào, bây giờ sự chủ động đưa cô ấy về theo cậu nói đâu?

- Haha, đợi thêm chút đi, cậu sẽ chẳng thể đọc vị nổi cô ấy nữa đâu.

- Nè nè cô bé! Em nhìn nó đi, đẹp tuyệt vời luôn! Đúng là cô bé có khác.

Từ góc của Từ Dịch Phong không nhìn rõ được Ứng Thiên đang khoe cái gì, chỉ có thể thấy anh đang chỉ lên tay.

- Em thấy rất vui khi anh hài lòng với nó.

- Anh vui chứ, có phải nó tôn lên khí chất của anh không?

Ứng Thiên biết lấy sự tự tin của bản thân để đem lại tiếng cười cho người khác, anh thực chất đang khoe chiếc nhẫn do Thư Viễn thiết kế riêng cho anh, cả thế giới này chỉ có một. Anh gác mặt lên tay, tay kia dơ hình chữ V tạo dáng.

- Cô ấy kiểu gì cũng cười ngặt nghẽo vì cái dáng của cậu ta.

- Chưa chắc.

- Anh đeo cái gì cũng đẹp, Ứng Thiên là một trong số những người đẹp nhất em được gặp.

- Ôi!

Nụ cười dịu dàng của Thư Viễn đánh gục Ứng Thiên, anh tự đập đầu xuống bàn cho tỉnh táo, tưởng dùng sắc đẹp sẽ mê hoặc được cô ai ngờ lại vì một nụ cười mà quắn quéo.

- Em là cô gái dễ thương nhất mà anh gặp trong đời! Cô bé là số một!

- Haha!

Cười như vậy nhưng Thư Viễn lại ngại ngùng vì lời khen của Ứng Thiên, má cô lại bắt đầu đỏ lên.

- Tán tỉnh nhau sao?

Trán Từ Dịch Phong nổi gân xanh, trong lòng anh cả một đợt sóng giữ dội đang ngập tràn, dâng lên từng đợt khó chịu.

- Đó không phải tán tỉnh, chỉ đơn giản là khen ngợi nhau thôi.

- Đi về!

Từ Dịch Phong đứng dậy kéo cô đi về, Thư Viễn đành vội vàng chào tạm biệt hai người.

- Đã đi rồi sao? Tôi vẫn muốn được nói chuyện với em ấy.

Ứng Thiên xụ mặt uống cốc nước của mình.

- Cậu sẽ được gặp Tiểu Viễn lâu hơn nữa nếu không làm em ấy đỏ mặt, ngốc ạ! Phong tự vả vào mặt cậu ta rồi, sẽ chẳng còn ai khác giới có thể tiếp xúc lâu với em ấy đâu.

Ứng Thiên cười nhẹ một cái, ánh mắt chăm chú vào cái nhẫn lấp lánh trên tay.

- Thiên à, tôi biết hơi đau khổ nhưng cậu là người bạn tốt, Phong tìm được hạnh phúc đời mình rồi.

Vũ Ôn vỗ vai Ứng Thiên, an ủi người có tấm lòng mà sẽ chẳng bao giờ được đền đáp, ngay từ ngày đầu khi Thư Viễn bước chân vào Từ gia thì anh đã thua rồi. Nhưng là theo một cách vinh quang.

- Nhưng tôi buồn lắm á!

- Anh sẽ mua cho chú tất cả những gì chú muốn, kể cả hát với chú.

Ứng Thiên là con người yêu nghệ thuật, anh yêu ca hát nên khi buồn thường hát karaoke, nhưng hội ba tài tử này lại chỉ có mình anh thích hát như vậy, Vũ Ôn quyết định chiều lòng bạn chí cốt của mình.

- Anh em ta đi hát thôi! Chúc mừng cho sự chèo thuyền của chúng ta đã cập bến.

Cặp đôi được chèo nói ở trên không ai khác là Thư Viễn và Từ Dịch Phong. Lúc này đang ở trong phòng. Về đến nhà là anh kéo cô một mạch lên đó cũng không hay biết.

- Tôi có đẹp không?

- Dạ?

Câu hỏi đó làm Thư Viễn sững sờ, trong tình huống như vậy anh lại hỏi anh có đẹp không.

- Anh là người đẹp trai thứ hai em từng gặp.

Cô trả lời thật lòng.

- Vậy ai đứng thứ nhất?

Từ Dịch Phong nổi tính ganh đua như một đứa trẻ, nhất quyết phải nghe được câu trả lời.

- Là cha em, không ai đẹp hơn ông ấy được.

Thư Viễn ngây thơ nói với anh, ánh mắt còn sáng ngời khi nhắc tới ông Thư.

- Phụt!

Dịch Phong bật cười, hoá ra nãy giờ anh lo lắng thừa thãi, nếu không tính ông Thư thì anh có thể là người đàn ông trẻ tuổi đẹp nhất mà Thư Viễn biết.

- Em đi xuống phòng nhé!

- Không, ở đây thêm một lát đi.

Anh giữ cô lại.

- Sao hôm nay anh lại kéo em về giữa chừng vây?

Thư Viễn thấy tâm trạng anh tốt mới dám hỏi.

Từ Dịch Phong ngưng cười nhìn vào cô, thẳng thừng nói không chút ngại ngùng.

- Vì tôi ghen.

Thư Viễn như không tin vào tai mình, cô nhìn lại anh xem mình có nghe nhầm không.

Dịch Phong vuốt lấy một chút tóc của cô thơm lên.

- Tôi ghen khi thấy em cười vui vẻ như vậy với người đàn ông khác.

Thư Viễn đứng phắt dậy, lấy đà chạy về phòng.

- Em...em về phòng đây.....mai....mai gặp...lại!

Cách hành xử đầy thân mật của Từ Dịch Phong làm cô e thẹn chạy trốn.

"Tôi muốn gần em thêm chút nữa."

Từ Dịch Phong quyến luyến níu lấy hương thơm trên mái tóc của cô. Anh biết nếu tiến tới quá nhanh sẽ làm Thư Viễn sợ hãi mà chạy mất nhưng lòng anh khó kiểm soát quá! Cứ thấy cô là muốn ngắm cô cười, ăn uống ngon miệng.... Dịch Phong bị nghiện Thư Viễn mất rồi.