Viên Kim Cương Của Từ Tổng

Chương 91: Ngủ chung



- Cơm hôm nay không ngon sao?

- A, không phải, cơm rất ngon ạ.

Từ Dịch Phong nhìn sắc mặt của Thư Viễn không được tốt lắm liền hỏi. Đúng là cơm hôm nay rất ngon, không biết vì sao cô lại trông không hoạt bát như thường ngày.

- Nếu thấy không khoẻ hãy nói với tôi.

- Dạ.

Thư Viễn khó khăn ăn hết phần mình, gắng sức làm việc đến tối.

- Hôm nay mọi người ăn trước đi ạ, con muốn nghỉ ngơi một chút.

- Con có thấy ổn không đó?

Quản gia Uân cũng lo lắng hỏi cô.

- Con rất khoẻ, chỉ là đêm qua ngủ hơi muộn nên con mệt thôi ạ.

Cô đi vào phòng của mình, mọi người dùng bữa xong vẫn chưa thấy bóng dáng của cô.

Cốc cốc cốc!

- Mời vào ạ.

Từ Dịch Phong mở cửa phòng cô, không khí lạnh ngay tức khắc toả ra vì căn phòng này không có máy sưởi. Thời tiết về đông rất lạnh, như vậy dễ mắc bệnh cảm.

Anh đi tới nơi Thư Viễn ngồi, đưa tay lên chạm vào trán cô, không nóng, nhưng cô lại vô cùng thiếu sức sống, gương mặt nhợt nhạt.

- Em không thể ở trong này nữa đâu, nếu cứ như vậy sẽ bị cảm cúm mất.

Cô đờ đẫn gật đầu, tay đưa lên xua xua như muốn anh ra ngoài.

- Khó chịu ở đâu sao? Có cần tôi gọi Ôn cho em không?

- Không, em chẳng sao cả, mai nó sẽ trở lại bình thường.

Từ Dịch Phong càng ở trong đây càng thấy lạnh, có mặc ấm cũng không ổn. Phốc một cái anh đã bế Thư Viễn trên tay.

- Thả em xuống....

Thư Viễn nhăn mặt, trán đổ mồ hôi, cô không biết giải thích tình trạng của mình bây giờ ra sao.

- Lên phòng của tôi, sẽ ấm hơn rất nhiều.

Vì chẳng còn sức lực nên cô mặc Dịch Phong làm gì anh muốn, được đặt trên cái giường ấm áp, bên cạnh là Ruth cũng ấm áp, Thư Viễn ôm lấy nó, mí mắt nặng trĩu khiến cô chìm vào giấc ngủ.

- Dậy rồi sao?

Cô tỉnh dậy trong cảnh đầu tóc rối bời nhìn Từ Dịch Phong bưng lên một tô cơm đầy.

- Em nên ăn đi.

Thư Viễn ngoan ngoãn xúc từng miếng cơm, càng ăn cô càng thấy ngon, xem ra cảm giác kia đã bớt khó chịu rồi.

- Xong ngủ lại đây luôn nhé?

Dịch Phong đặt quyển sách sang một bên rồi nhìn cô. Thư Viễn xuýt nữa đã bị sặc.

- Em ăn bình tĩnh thôi.

Anh vuốt vuốt vào lưng cô để cơm xuôi xuống, tay kia lấy cốc nước đưa tới trước mặt Thư Viễn. Nhìn Từ Dịch Phong chẳng có vẻ gì là biết mình hỏi câu nhạy cảm thế nào.

- Em không nói gì coi như đồng ý với tôi rồi, bắt đầu từ bây giờ chúng ta sẽ ngủ cùng nhau.

- Khô....

Cô chưa kịp phản đối thì anh lăn ra giả ngủ, làm bộ sẽ chẳng tiếp thu những gì Thư Viễn sẽ nói. Cô đành nhân nhượng và quyết định ngủ lại đêm nay, dù sao ở đây cũng rất ấm, thoải mái vô cùng.

Kết quả Dịch Phong ngủ thật, trên mặt anh vẫn đeo cái kính của mình mà chưa tháo xuống, cả ngày hôm nay anh như độc thoại với bản thân vậy, hầu hết đều một mình anh nói, Thư Viễn còn không thể trả lời lại. Thứ tình yêu đang ấp ủ trong tim đấy biến anh thành người giàu cảm xúc, đầy chủ động.

Thư Viễn lấy cái kính của anh xuống, cất cẩn thận vào hộp, dọn dẹp các thứ một chút rồi tắt đèn đi ngủ. Nhưng không phải thấy dịu đi là sẽ hết, cơn đau lại khiến cô tỉnh giấc.

Cô bước xuống giường thật nhẹ nhàng, Ruth thấy động cũng tỉnh dậy, vác bộ mặt ngái ngủ đi theo Thư Viễn. Cô phải uống thuốc giảm đau để có thể đi ngủ tiếp. Việc Thư Viễn thức giấc cũng làm Từ Dịch Phong tỉnh dậy.

- Em có ổn thật không?

- Em ổn.

- Nói cho tôi biết em bị làm sao, phải nói tôi mới yên tâm được.

Từ Dịch Phong gặng hỏi Thư Viễn, nhất quyết muốn biết bằng được, nhìn cô mệt mỏi mà không hiểu tại sao thực sự làm anh bứt rứt.

- Cái đó....chỉ là....em...đến ngày thôi!

Thư Viễn lấy hết can đảm nói ra, hai mắt cô nhắm tịt lại. Từ Dịch Phong nghe thấy thì đơ người, phút sau bật cười rồi nói với Thư Viễn đang ngồi trên giường.

- Chờ tôi một chút.

Tùy vào cơ địa của mỗi người, khi bà dì ghé thăm sẽ mang đến một cảm giác khác nhau, Thư Viễn không may mắn là nó vừa đau lại vừa lâu, đau đến nỗi cô phải dùng thuốc để hoạt động bình thường.

Dịch Phong chốc lát mang lên một cốc sữa nóng cho cô.

- Em uống đi.

Thư Viễn uống hết cốc sữa, cô nằm xuống nhắm mắt lại để cố ngủ, may sao nhiệt độ trong phòng rất ấm áp lại có thêm Ruth to lớn nằm cạnh giúp cô cảm thấy dễ chịu đi rất nhiều.

Đợi cho đến khi cô ngủ, Từ Dịch Phong mới bắt đầu chợp mắt, anh vuốt mái tóc còn hơi rối của cô, ôn nhu đắp chăn cẩn thận, bấy giờ anh mới đi ngủ.