Viên Kim Cương Của Từ Tổng

Chương 93: Tranh dành



"Kính gửi giám đốc Vãn, tôi rất vui khi nhận được thư của ngài, đây là bản thiết kế, mong rằng Tư Vãn sẽ cho phép tôi tham dự kì thi với tư cách là một nhân viên của công ty, nếu may mắn giành được giải thưởng, tôi xin phép được trích 30% số lợi nhuận coi như tấm lòng. Cảm ơn ngài rất nhiều.

Kí tên: Thư Viễn"

- Phải nói thật hân hạnh khi nhận được lời chấp nhận của cô mới đúng. Nghi, cậu nộp bản vẽ giúp tôi.

Cảnh Nghi ngồi đối diện nhìn anh khinh khỉnh.

- Đúng là nhận được thư hồi đáp của nhân viên ưu tú nó khác ha, cậu tìm cách mà đưa cô ấy về công ty đi, Thư Viễn ở ẩn quá lâu rồi.

Cảnh Nghi vừa cầm file vừa nói, anh vẫn không biết lí do vì sao cô lại nghỉ việc ở đây, rõ ràng Tư Vãn có chế độ đãi ngộ nhân viên tốt như thế.

- Cậu không thể bắt ép cô ấy làm điều mình không thích được.

- Hừ! Cứ lưỡng lự đi, rồi sẽ có ngày cậu phải đau đầu để làm thế nào bồi đắp kiến thức cho nhân viên mới.

- Trên đời này thiếu gì nhà thiết kế chứ.

Vãn Thiệu đan hai tay bình thản trả lời.

- Vậy mới đáng nói! Tại sao lại cứ phải là Thư Viễn.

- Vì cô ấy là màu sắc đặc biệt mà Tư Vãn chưa từng có.

Cảnh Nghi không thể cãi được cái lí lẽ đó, nhìn Vãn Thiệu không phục. Cái này chính anh cũng phải công nhận.

Nửa tháng sau.

- Top 10 bộ trang sức đạt giải trong cuộc thi "Trang sức bạc tỷ"......

- Đó là cuộc thi em tham gia sao?

Từ Dịch Phong nhìn vào TV hỏi Thư Viễn.

- Dạ đúng rồi ạ.

Kết quả là tác phẩm của cô nằm ở vị trí thứ hai, Thư Viễn vui sướng nhảy cẫng lên.

- Yess, Dịch Phong, em làm được rồi!

- Giỏi lắm.

Anh xoa đầu cô, mắt chăm chú nhìn vào chiếc vòng cổ chiếu trên màn hình.

Thư Viễn sờ lên đỉnh đầu vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của tay Từ Dịch Phong, má cô trở nên hồng hào vì được khen ngợi.

Tại Tư Vãn.

- Ngọn gió nào đưa Từ tổng đến gặp tôi vậy.

Vãn Thiệu nở nụ cười công nghiệp, không chút thật lòng nhìn Từ Dịch Phong, hai người đứng cạnh nhau đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, cả hai đều thực sự xuất sắc.

- Tôi muốn gia công một chiếc vòng cổ, liệu Vãn tổng sẽ hợp tác chứ?

- Đương nhiên rồi, nhận được sự tín nhiệm của anh, tôi cảm thấy rất vui.

Mặc dù vẻ mặt của Vãn Thiệu không thể hiện sự vui vẻ nào.

- Là cái này.

Dịch Phong lấy ra một bản scan của thiết kế Thư Viễn đưa trước mặt anh.

- Từ tổng, bộ trang sức này thuộc bản quyền của Tư Vãn, sao anh lại có bản phụ vậy?

Vãn Thiệu hơi bất ngờ bởi thứ trước mặt, nhưng anh ngay lập tức lấy lại phong thái của mình.

- Vì đây là tác phẩm của vợ tôi, tôi muốn tặng cô ấy chiếc vòng cổ do chính tay mình thiết kế.

- Có phiền không nếu chúng tôi sản xuất nhiều hơn một chiếc và bán nó ra, dẫu sao nó cũng nhận được sự chấp thuận của tác giả rồi.

- Tôi sẽ mua hết, chỉ sản xuất một chiếc thôi.

- Từ tổng thật hào phóng.

Vãn Thiệu cười mỉm nhìn Từ Dịch Phong, thực chất là đang đánh giá người trước mắt.

- Vậy Tư Vãn sẽ cho gia công và gói ghém cẩn thận gửi tới Từ thị, rất cảm ơn sự tin tưởng của ngài.

"Đây là đang muốn đánh dấu chủ quyền sao?"

- Và nhờ ngài nhắn với Thư Viễn giúp tôi hãy đi làm trở lại nếu có thể nhé!

Vãn Thiệu nói với Từ Dịch Phong.

- Xin lỗi ngài, rất tiếc là không được rồi, cô ấy đang làm việc cho Từ thị nên không thể tới đây đâu.

Dịch Phong chắc như đinh đóng cột, ánh mắt anh sắc như kiếm nhìn thẳng vào tổng giám đốc Tư thị.

- Tiếc thật đấy! Nhưng đơn hàng thì tôi sẽ triển khai nhanh thôi, ngài yên tâm.

Từ Dịch Phong dứt khoát ra khỏi phòng giám đốc, Vãn Thiệu đã biết tại sao Thư Viễn lại trở nên bí ẩn như thế, làm anh không thể biết được lai lịch của cô, dưới trướng chở che của Từ gia khiến anh có muốn tìm hiểu phải vất vả nhiều, Vãn Thiệu đưa tay lên cằm, giọng nói đầy thản nhiên, cả người toát ra một mị lực đầy cuốn hút.

- Anh giữ viên kim cương thô của tôi mất rồi, làm sao bây giờ?