Viết Lại Những Vì Sao

Chương 21



“Phong Bác Thần.”

Giọng của cô run run, còn mang theo vài phần nghẹn ngào.

Động tác của anh bỗng nhiên dừng lại.

Trong đôi mắt của cô dâng lên một tầng nước mắt, mông lung dưới ánh trăng, cô nhìn thấy trong mắt anh thoáng có sự đau lòng và áy náy.

Bỗng nhiên lòng cô rối loạn.

Trong giây lát, phản ứng cơ thể vẫn quá mãnh liệt, lòng bàn tay cũng thấm mồ hôi.

Giờ khắc này, cô quá khao khát lấy anh.

Đôi môi nóng rực trong giây lát rơi xuống trên môi cô đầy cuồng nhiệt.

Nhiệt độ trong phòng dần nóng lên, thân thể nóng rực chặt chẽ dán lên người anh, theo bản năng cô vươn tay ôm lấy cổ anh, trong đầu không còn có bất kỳ suy nghĩ gì.

Cô đã khát vọng ôm anh rất lâu.

Giờ khắc này, giống như là bị ma xui quỷ khiến, cô cũng không còn là cô gái có tâm tư trong sáng.

Chẳng qua chỉ là một cô gái bị ngọn lửa dục vọng thiêu đốt.

Dần dần, trong bóng đêm truyền đến tiếng thở dốc mập mờ cùng tiếng rên rỉ.

Ngoài cửa, một dáng người xinh đẹp giống đứng cứng đờ như tượng, bên tai tràn đầy tiếng mập mờ của hai người.

Đôi tay của cô ta nắm chặt lại, hàm răng cũng cắn mạnh môi dưới, mãi cho đến khi trong miệng truyền mùi máu tươi nồng đậm thì cô ta cũng không buồn nhả ra.

Ngay sau đó, từng giọt chất lỏng trượt xuống trên gương mặt cô ta, rơi xuống vết thương trên miệng mang theo vẻ lạnh lẽo..

Dưới ánh đèn, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ căm hận và sự ghen ghét đầy vặn vẹo.

Anh chưa từng cho cô một ánh nhìn cũng chưa từng muốn nhiều lời với cô, mà cô dù làm bao nhiêu chuyện, thay đổi thân phận cũng chỉ nhận kết cục là không. Tại sao chứ?

Trên danh nghĩa cô ta mới là vị hôn thê của anh?

Tại sao anh lại đối xử với cô ta như vậy?

Cô ta chậm rãi cất bước chân, vết thương bên môi đã sớm kết vảy, cô ta đầy bi thương rời đi không muốn nghe những âm thanh kia. Nó như chọc ngoáy vào trái tim cô ta.

Triệu Lạc Hy bỗng mơ về thời điểm 3 năm trước.

Ở trong mộng, mẹ của anh nhìn cô bằng nửa con mắt, giọng nói hết sức khinh thường: “Hoặc là rời khỏi con tôi hoặc là để tôi tự tay đưa cháu đi, tự cháu chọn!”

Sau đó, cô đã khóc rất nhiều khi thấy chiếc quần lót của Nhã Tịnh nằm trong phòng của anh, còn có những lời chỉ trích của mẹ anh, cô là người làm ảnh hưởng đến tương lai của anh, không xứng đáng ở bên anh!

Không, không phải mà!

Cô đột nhiên mở hai mắt, nhìn thấy ngoài cửa sổ hửng sáng.

Ngay sau đó, cô bỗng nhiên nhớ lại hết thảy.

Quay đầu nhìn thấy Phong Bác Thần đang nhắm chặt hai mắt, hô hấp ổn định, đôi tay còn đang ôm lấy eo cô, ngủ rất say sưa.

Cô sửng sốt nhìn thấy lễ phục hôm qua đã nhăn nhúm.

Cô nhẹ nhàng đẩy tay anh ra rồi đứng dậy đi xuống giường, nhưng suýt nữa đã ngã trên mặt đất.

Thân thể bủn rủn vô cùng, hai chân cũng mềm như bông không có một chút sức lực.

Lại lần nữa quay đầu lại nhìn thoáng qua Phong Bác Thần, nghĩ đến tối hôm qua điên cuồng triền miên, cô chậm rãi thở phào một hơi.

Cô nhẹ nhàng đi vào phòng tắm, nhìn trên người loang lổ vết xanh tím trong gương, cô không khỏi đỏ mặt. Anh thật không biết tiết chế mà, làm sao cô dám đi gặp ai đây?

Miễn người đầu tiên nhìn thấy là Phong Bác Thần thì cô không còn gì lo lắng nữa, nghĩ lại cô vẫn có chút run sợ, cô nào ngờ Sở Tĩnh kia lại bắt tay với Lý Kiệt hại cô.

Cũng trách cô quá tin người, cô ta vốn là vị hôn thê được mai mối đương nhiên là có phần ghen tị với cô rồi. Chỉ là cô ta che giấu cũng quá kỹ, làm cô cứ tưởng cô ta không có ý gì với Phong Bác Thần.

Chẳng qua, cô ta làm cô nhớ đến một người quen cũ, sau khi Nhã Tịnh đi du học thì bặt vô âm tín, nghe bạn bè nói chưa bao giờ nghe cô ta quay về nước, hình như còn kết hôn với một người đàn ông lớn tuổi rồi.

Triệu Lạc Hy nhìn mình trong gương, cô biết rõ, ở bên cạnh anh không phải điều đơn giản, dù cô chỉ là một cô gái bình thường thì vẫn có nhiều người nhăm nhe vị trí này, chưa kể còn không từ thủ đoạn với cô. Hơn nữa, là mẹ của anh cũng không thích cô, ngày xưa bà ấy từng ép cô chia tay anh, bây giờ nếu biết bọn họ qua lại thì có tiếp tục không nhỉ?

Biết mình có quá nhiều bất lợi nên cô không khỏi sầu não.