Viết Xuống Chút Hồi Ức

Chương 111: Phiên ngoại 25



Hoặc, có thể là do Thẩm Phương khăng khăng muốn tôi xuất hiện trong look "phi đội gà bay" chói loá? — Buổi sáng khó khăn lắm mới được ngủ nướng, vậy mà chị lôi tôi dậy, nhất quyết đòi tôi đeo đôi Ugg Boots mà chị mua cho. Lúc đầu đọc tạp chí, tôi vô tình nói "Ugg Boots bây giờ thịnh hành quá." Kết quả, lần tới Thẩm Phương đến, trong tủ tự dưng có nhiều thêm một đôi giày. Thực ra ý tôi là rất nhiều người mang đôi boots đó, nhưng tôi không nói rằng tôi cũng hợp. Mà dù có mua cũng không nên coi tiền như rác mà mua một đôi tốt như vậy, nhỡ đâu sang năm sẽ không còn mốt thì sao?

Hai hôm trước tuyết rơi, chị gọi điện đến dặn tôi mang đi. Lần này đến, vừa nhìn đã thấy còn mới, chị bĩu môi không hài lòng, nghĩ rằng tôi không thưởng thức gu thời trang của chị. Sáng nay chị ép tôi phải đeo, thật ra khá thoải mái. Nhưng nếu phối với chiếc áo len lông xù và áo khoác denim có cổ tay bông xù, tôi vừa nhìn mình trong gương đã nghĩ rằng mình có thể diễn vai trong "phi đội gà bay".

May mà dạo gần đây Thẩm Phương rất có tập tính thân thiết với các loài động vật nhỏ, khi tôi hỏi trông tôi có giống một chú gà con hay không, cả ngày hôm nay, chị cứ nghĩ đến điều ấy là sẽ xuất hiện triệu chứng cười muốn chết đi sống lại. Trên đường đến gặp Lão Yêu, chị cứ không ngừng sờ soạng tôi, sờ mặt vuốt tay xoa cổ, nói chung chỗ nào hở ra là sờ chỗ đó, sờ hết một lượt lại thêm lượt nữa.

Hành động này đã gây nên những hậu quả như, trong tình huống tôi bị ăn đậu hũ liên tiếp như vậy, IQ tôi sẽ bị giảm cấp tốc và đột ngột, cuối cùng chạm đáy xuống trình độ "gia cầm", dẫn đến việc nói ngớ ngẩn "Lão Yêu nói tiếng Anh như gà mờ."

Thứ hai, sau khi bị sàm sỡ thành thói quen, những khi không có ai sàm sỡ, tôi có thôi thúc suy nghĩ đen tối trong khoảng thời gian dài, không ngừng xuất hiện ảo giác.

Xem ra, bị bệnh không nhẹ.

- --------

12-02-2007 - 11:09:07

Haiz, đọc sách xong rồi, thật khổ sở. 2 - 3 tiếng trước Thẩm Phương gửi tin nhắn tới trước khi ngủ, hỏi tôi đang làm gì.

Tui đáp: "Self-Touch"

Thẩm Phương ngay lập tức bịt tai lại để khỏi nghe thấy, đáp: "Shit."

Ôi, đúng là mất hình tượng, từ này là do tôi tự tạo ra, đọc sách xong chán quá, lên mạng đánh mạt chược, "tự sờ*" không thể dịch như vậy sao? Không thể giải thích rõ được.

*Tự sờ (自摸) thuật ngữ dùng trong mạt chược dùng để chỉ khi hồ bài người thắng sẽ sờ trở về không cho người khác đánh ra.

Hai phút sau lại nhận được một tin nhắn: Enjoy + cười nháy mắt.

Chị cũng quá không trong sáng đi.

Là tại các bạn, phóng tầm mắt ra xa, thấy toàn mảng đen tối... làm hư cả Thẩm Phương nhà tôi... Ôi, thật ra cũng không hoàn toàn là vậy, tôi cũng có chút cố ý... Sign...

Dừng lại! Dừng lại! Phải trong sáng!

Thứ Hai mất ngủ theo thói quen! Nếu tôi biến thành gấu trúc, liệu chị có thích nữa không? Gấu trúc cũng rất đáng yêu mà, đúng không? Hả, đúng không?

Tôi sống đến chừng này tuổi rồi, mà vẫn chưa từng thấy một "phụ nữ" nào 4 giờ sáng vẫn chưa ngủ, vừa Self-Touch vừa lên mạng báo cáo tiến triển, hê hê.

- --------

Trả lời tên ID: Zuoshouys: 12-01-2007 - 17:52:03

Thẩm Phương, nếu như cả đời này em không có cách nào tìm thấy chị, theo đuổi chị, ôm chị vào lòng, vậy thì, hãy ghi nhớ:

- --------

Đọc xong mấy dòng này, mồ hôi đổ xuống ba nghìn mét... Tôi thấy mọi người hình như đang khá coi thường uy lực của Vương Bát Quyền. Đừng nói gì nữa, tôi tranh thủ thời gian luyện võ đây...

Vẫn là bất đắc dĩ mà nói, cho dù bạn có tới đây cũng không chắc có thể tìm thấy chị ấy đâu. Bây giờ Thẩm Phương đặc biệt thoắt ẩn thoắt hiện, như rồng thần thấy đuôi mà không thấy đầu, rất ít online muộn, nếu không tốn thời gian vào tôi, nghe nói đến cả điện thoại chị cũng không mang theo.

Cũng không phải không mang, chỉ là luôn không bật máy, trừ khi chị ấy muốn gọi điện nhưng gần đó không có điện thoại bàn hoặc không có ai đi cùng.

Sở dĩ đó là lý do tôi tặng điện thoại cho chị ấy, lúc đó chị luôn vượt đường dài đến thăm tôi, lúc đi chợt điện thoại sáng lên, tôi suýt chút nữa tự làm đứt tĩnh mạch, đó là chiếc cục gạch Nokia 6110 màu bạc, là một trong những kiểu điện thoại doanh nhân ký hợp đồng với công ty ở Anh từ cách đây vài năm. Trên phố hiện nay, kiểu máy này thường được thấy trên tay những đồng chí nhân viên bán hàng hoặc nhân viên chăm sóc khách hàng. Có kích thước bằng chiếc điện thoại bàn ở nhà của tôi, trông vô cùng gớm, nhưng cũng đua đòi chen chúc trong thời đại màn hình màu.

Tuy nhiên, kích thước và trọng lượng của nó chắc chắn là một trợ thủ tự vệ đắc lực cho những phụ nữ độc thân ra ngoài một mình. Đương nhiên, pin cũng trâu, thời gian màn hình chờ có thể lâu bằng thời gian hợp đồng điện thoại của chị ấy, thường xuyên gọi cho đến khi điện thoại tôi hết pin, chị lại còn khó hiểu hỏi tôi: "Sao cứ nói một tí là không thấy âm thanh gì bên em nữa vậy?" Nên là, tôi mau chóng thay kiểu máy mới cho chị ấy, E870 và X830 vẫn đang rất chiếm ưu thế.

Nhưng đôi khi nghĩ lại vẫn rất buồn, ngày xưa khi gặp chị, chị vẫn là một cô gái rất biết ăn chơi, hồi đó cái nào mốt nhất là chị dùng cái đó. Vì vậy, sau này chị nói chị không còn trẻ nữa, có nếp nhăn rồi, tôi vô cùng buồn, khi tôi thấy chị cầm chiếc điện thoại quá không hợp mốt, tôi dường như có thể đoán được thường ngày chị sống một cuộc sống lặp đi lặp lại và buồn tẻ như thế nào.

Nhưng may mà hiện nay Thẩm Phương cũng cải lão hoàn đồng như tôi. Nhớ hồi còn chưa quay lại với tôi, chị còn nói cái gì mà điện thoại xâm phạm cuộc sống riêng tư, ai ngờ sau khi quay lại, chị thường xuyên xâm phạm quyền riêng tư của tôi.

Nhưng cũng là chuyện tốt, cũng là có người thích người sầu. Cũng không tồi.

Vốn dĩ đang hơi buồn một chút, nhưng nghĩ đến những điều này đã khiến tâm trạng đỡ hơn. Có lẽ do những ngày này của tôi thoải mái quá, lại muốn kiếm chuyện. May mà đã đỡ hơn.