Vin Cành Chiết Ngọc

Chương 2



Sau một lúc, hắn hơi thở hổn hển buông ta ra.

Ta chóng mặt hoa mắt, trên mặt nóng hổi, trái tim đập dồn dập, người xụi lơ dựa vào trong vòng tay hắn.

Ánh mắt Thôi Chiết Ngọc ảm đạm không rõ, hắn liếm môi, vẻ mặt nghiêm túc: “Hơi chát.”

Nói x còn chưa thỏa mãn mà làm bộ muốn hôn cái nữa

Cũng may là lúc này, Tiểu Thúy cầm cành cây dài chạy đến.

“Ồ!”

Nhìn thấy tư thế của ta và Thôi Chiết Ngọc mờ ám như thế, Tiểu Thúy ném cành cây đi, kinh hãi che miệng lại.

Ta giật mình tỉnh táo lại, luống cuống tay chân bò dậy khỏi người Thôi Chiết Ngọc, kéo tay Tiểu Thúy chạy đi.

Leo tường quay về phòng, ta đóng chặt cửa lại, bước nhanh đến trước bàn, uống liền hai chén nước trà cho đỡ sợ.

“Cô chủ, hình như cậu Thôi không hề ghét cô đâu.” Tiểu Thúy đưa chiếc khăn cho ta, nhỏ giọng nói.

Ta run rẩy mi mắt, nhận lấy khăn dùng sức lau miệng mấy cái, trong đầu nhiều lần hiện lên dáng vẻ vừa nãy của Thôi Chiết Ngọc.

Đáy mắt hắn âm u, là dục vọng rõ ràng.

Nghĩ đến ánh mắt của hắn trước kia khi nhìn ta, ta chậm chạp hiểu ra được, đó đâu phải là chán ghét, rõ ràng là dáng vẻ dục vọng nặng nề.

Con trai trưởng Thôi thị vốn cao quý, sẽ không nhìn trúng vẻ ngoài dung tục và diễn xuất gánh hát này của ta đâu.

Ai mà có thể nghĩ tới, vị tiên giáng trần không dính khói lửa trần gian lại thật sự kéo xuống khỏi thần đàn.

Tính sai rồi, sau này phải tránh Thôi Chiết Ngọc thôi.

Hắn là con cưng của trời, là người tình trong mộng của biết bao quý nữ, vẫy tay là có một mớ người đẹp nhào tới.

Ta không biết điều như vậy, không đáng để hắn buông bỏ tư thái, dây dưa với con gái thương nhân không biết tốt xấu là ta đây.

Chỉ là dục vọng của đàn ông mà thôi, ta không cảm thấy là hắn thích ta.

Phụ nữ đều có ngày dung nhan phai tàn, đến lúc đó hoa tàn ít bướm không ai hỏi thăm, cuộc đời còn lại của một người thiếp già cũng không trốn khỏi được hai chữ thê lương.

Nghĩ đến đây, ta chậm rãi rũ mắt, ném khăn vào chậu đồng.

[Phải tìm cách quay về Kim Lăng.”

Bám víu quyền lực không được, mẹ kế chắc chắn sẽ muốn tiền.

Phú thương Kim Lăng nhiều vô số kể, dung mạo của con gái Thẩm gia đã sớm truyền khắp toàn thành dưới sự dẫn dắt cố ý của mẹ kế, bà ta không sợ không tìm được con rể giàu có.

Cùng là con nhà thương nhân, bảo ta làm thiếp chẳng khác nào vả vào mặt Thẩm gia.

Quay về Kim Lăng, ít nhất ta còn có thể làm chủ mẫu cầm quyền trong phủ.

*

Hôm sau.

Sáng sớm mẹ kế đã gọi ta dậy, tự mình chỉ huy nha hoàn bên cạnh bà ta trang điểm cho ta.

Bà ta dùng bạc sai người đến Tương Phúc Lâu nổi tiếng trong Kinh thành mua bánh ngọt, bảo ta đưa cho đám em gái con vợ lẽ của Thôi Chiết Ngọc.

Dù cho trong lòng vô cùng không muốn, ta cũng chỉ có thể giống như tượng gỗ, bị người ta loay hoay tới lui.

Cô gái trong gương môi hồng răng trắng, khuôn mặt phù dung lớn bằng bàn tay sáng trong như ánh trăng.

Trên khuỷu tay khoác dải lụa mỏng như khói, tóc mai như sương, được cây trâm ngọc cài lại một cách lỏng lẻo, một thân thanh cao thoát tục được làn váy lụa màu xanh nhạt tôn lên trông càng ngày càng trắng nõn như mỡ đông.

Mẹ kế cực kỳ hài lòng: “Mau đi đi.”

Ta nhẹ nhàng đáp lời, còn chưa ăn sáng đã bị bà ta đuổi đi lấy lòng mấy cô chủ con vợ lẽ trong phủ.

Tiếu Thúy xách theo bánh ngọt đi theo sau ta, bảy quẹo tám rẽ, sau khi vừa mới đi tới một góc hòn núi giả trong vườn hoa, vài tiếng cười mỉa mai của các cô gái bên kia vang lên.

Mấy cô chủ đó đang ngồi vây quanh trên băng ghế đá nói chuyện.

“Em nói đến con hồ ly tinh tới từ Kim Lăng đó à? Chị đã sớm chướng mắt nó rồi, cái dáng vẻ yếu ớt đó, lại có một vẻ ngoài đã quen quyến rũ đàn ông.”

“Tư thái cũng mềm mại, không biết đã từng đi học chưa?”

“Em thấy nó là người không an phận, cả ngày ăn mặc trang điểm lộng lẫy, cũng chẳng biết là cho ai xem nữa.”

“Chẳng lẽ là anh trai? Người như anh trai mà nó cũng dám nghĩ đến à?”

“Chắc là không đâu, khác nhau một trời một vực mà, sao nó dám chứ. Còn nữa, anh trai không có hứng thú với con gái, nhất là kiểu hồ ly tinh như nó.”

“Bà Thẩm cũng kỳ lạ, da mặt quá là dày, cứ ăn chùa uống chùa như vậy, ở lại trong phủ lâu thế, bảo mẹ chọn mối hôn sự tốt cho con gái bà ta. Mẹ đã cố gắng chọn lọc, bà ta thì cứ lựa lựa chọn chọn, người này không hài lòng, người đó không tốt, không biết là có ý gì đây.”

“Mẹ tốt bụng, nhà sa cơ thất thế, bắn đại bác cũng không tới mà mẹ cũng có thể để bọn họ vào nhà ở, nếu là em, em đã sớm dùng gậy đánh đuổi đi rồi.”

Nói xong, mấy người đó lại cười khanh khách với nhau.

Ta đứng ở chỗ rẽ, nghe bọn họ chế nhạo và đùa cợt, hai tay trong ống tay áo nắm chặt lại.

Tiểu Thúy tức giận đến mức khóe mắt đỏ lên, lôi kéo ta muốn đi về.

Ta lắc đầu, ra hiệu cho em ấy im lặng đừng động đậy.

Mấy cô gái nhỏ thì có thể có ý đồ xấu gì chứ.

Huống chi, lời bọn họ nói đều là thật.

Đứng một hồi lâu, đợi sau khi bọn họ không nói về ta nữa, ta thở ra một hơi, nở nụ cười đi ra.

“Em đến muộn rồi.”

Ta cười yêu kiều mềm mại, ăn nói nhẹ nhàng chia bánh ngọt cho bọn họ.

Giơ tay không đánh người đang cười.

Mấy cô chủ này ngoài mặt khá lịch sự với ta, rối rít nói cảm ơn.

Ta thẹn thùng che miệng cười, hài huyên vài câu là biết điều đứng dậy cáo từ.

Ban đầu, ta ưỡn ngực ngẩng đầu, đi không nhanh không chậm, sau đó rời khỏi tầm mắt của bọn họ, ta càng đi càng nhanh, tựa như muốn chạy.

Cuối cùng đi đến một con đường đỏ yên tĩnh không người, ta không nhịn được nữa, ngồi xuống vùi đầu vào giữa hai đầu gối khóc nức nở.

Ta hiểu lễ nghĩa liêm sỉ.

Ta cũng muốn ngồi chơi trong đình nhàn nhã pha trà thêu hoa, lòng tràn đầy ngượng ngùng, đợi cha mẹ tìm cho ta một lang quân như ý.

Chứ không phải bị mẹ kế treo giá, học ca múa của kỹ nữ gánh hát, ăn mặc trang điểm lộng lẫy đi dụ dỗ đàn ông, trở thành bàn đạp trèo cao của Thẩm gia.

Nhưng ta không có cách nào cả.

Từ sau khi cha chết, ta đã không được tự mình làm chủ nữa.

Điều ta có thể làm chỉ là cố gắng vật lộn với mẹ kế, vì chính mình mà mưu cầu vị trí chủ mẫu.

*

Khóc sảng khoái sướt mướt một trận, ta hít mũi, điều chỉnh tâm trạng chuẩn bị quay về.

Vừa đứng dậy, kèm theo một cơn choáng váng, trước mặt chợt đen kịt một mảng.

Tiểu Thúy nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy ta.

Đây là bệnh cũ.

Quanh năm ăn không đủ no, cơ thể của ta vô cùng xấu.

Tay chân lạnh buốt, động một tí là choáng váng hoa mắt, dạ dày quặn đau, kinh nguyệt không đều cũng là chuyện bình thường.

Mẹ kế không chữa cho ta, bà ta nói thị thiếp nhà giàu không có tư cách sinh con dưỡng cái, kê đơn uống thuốc thì người sẽ phù lên, ngược lại tổn hao nhan sắc của ta, chỉ là chút bệnh vặt không đáng ngại mà thôi, không quan trọng.

Ta dựa vào người Tiểu Thúy hòa hoãn một lúc, cuối cùng cũng có thể thấy rõ đường đi.

Ngẩng đầu lên lần nữa, lại liếc thấy bóng dáng tuấn tú ở cách đó không xa, đang yên tĩnh nhìn ta.

Thôi Chiết Ngọc có lẽ vừa mới chầu xong về nhà, hắn mặc một bộ quan phục màu đỏ thẫm, khí thế nghiêm nghị.

Nắng sớm mờ nhạt chiếu vào khuôn mặt hắn, tựa như mây mù vỡ tan.

Quanh người là sự lạnh nhạt mờ mịt giống như tiên giáng trần.

Không khỏi khiến người ta nghi ngờ, người môi lưỡi nóng hổi, hôn nồng nhiệt đêm qua có phải là hắn hay không.

Đôi mắt vừa khóc vẫn còn lưu lại chút ẩm ướt, ta chật vật rũ mắt, gọi một tiếng “Anh họ”.

Thôi Chiết Ngọc nhàn nhạt ừ một tiếng: “Đến đây.”

*

Ta đứng tại chỗ không động đậy.

Thôi Chiết Ngọc thấy ta không nhúc nhích thì cất bước đi qua.

“Sao lại khóc?” Hắn nâng cằm ta lên, ngón tay lướt qua mi mắt thấm ướt của ta.

“Không sao, cảm ơn anh họ quan tâm, em về trước đây.”

Ta nghiêng mặt qua tránh tay của hắn, thay đổi dáng vẻ quấn quýt trước kia, ra hiệu cho Tiểu Thúy đỡ ta về.

Thôi Chiết Ngọc cũng không giận sự trở mặt của ta, hai tay duỗi ta, ôm ta lên.

Đột nhiên thân thể bay lên, ta sợ tới mức suýt nữa thét lên tiếng.

“Thả em xuống, sẽ bị người ta nhìn thấy đó!”

Ta sợ lắm, nếu như bị người ta nhìn thấy, ta sẽ không bước ra khỏi phủ Trấn Quốc Công này được nữa.

“Hôn cũng hôn rồi, còn sợ chuyện này à?”

Bước chân của Thôi Chiết Ngọc vững vàng, không để ý tới sự giãy giụa của ta, trong giọng nói dính chút trêu chọc ranh mãnh hiếm có.

Hắn cúi đầu đối diện với đôi mắt tràn đầy sợ hãi của ta, giọng nói mềm mại nói: “Yên tâm, sẽ không để người khác nhìn thấy đâu.”

Mùi thơm lạnh hơi chát quanh quẩn rồi trong mũi, ta không phản kháng được, chỉ có thể nắm chặt vạt áo trước của hắn, giấu mặt đi.

Cả đoạn đường không nói gì, Thôi Chiết Ngọc ôm ta đến thư phòng của hắn.

Ta ngồi trước chiếc bàn rộng lớn, nhìn thư đồng ngoan ngoãn rũ mắt, xách một chiếc hộp sơn vào, nhanh tay nhanh chân lấy nồi canh nhỏ ra, múc một chén rồi đặt trước mặt ta.

“Ăn cháo đi.” Thôi Chiết Ngọc ra hiệu nói.

Hắn sửa lại tay áo, xoay người cầm lấy một cuốn sách trên kệ trước cửa sổ xem.

Hồi lâu không nghe thấy tiếng động.

Hắn quay đầu lại: “Sao không ăn?”

Ta nhìn chằm chằm vào cháo củ mài bốc hơi nóng trước mặt, mím chặt môi, không nói lời nào.

“Không hợp khẩu vị sao? Muốn ăn gì thì ta bảo phòng bếp làm.” Thôi Chiết Ngọc đi qua, nhéo mặt ta, dịu dàng nói.

Hắn càng như vậy, trong lòng ta càng cảm thấy khó xử.

Cố gắng kìm nén nước mắt, ta nhỏ giọng mở miệng: “Em không làm thiếp, cũng không làm thông phòng.”

Thôi Chiết Ngọc hơi bất ngờ.

Hắn hơi nhíu mày, giọng điệu trong trẻo rõ ràng: “Ta chưa bao giờ có suy nghĩ nạp em làm thiết hay thông phòng.”

Đó chính là không có ý định nạp ta, là ta nghĩ nhiều rồi.

Ta ngẩn ra, trái tim bất an lo sợ cuối cùng cũng lắng lại.

“Trước kia là em không hiểu chuyện, anh họ đừng để trong lòng.”

“Đa tạ cháo củ mài của anh họ.”

Ta thở phào nhẹ nhõm, cũng không thấy khó xử, nở nụ cười thật lòng với hắn, sau đó cầm thìa sứ ăn từng miếng nhỏ.

Dừng lại một chút, ta lại bổ sung: “Anh họ yên tâm, chẳng mấy chốc nữa là em về Kim Lăng rồi.”

Bị đàn ông ôm hôn, cả đời con gái phải trói buộc với người đàn ông đó.

Ta thì khác.

Ta không muốn hắn chịu trách nhiệm