Vĩnh Hằng Kiếm Tổ

Chương 12: Ra tay đi!



Vân Hạo vừa dỗ dành Lăng Phi Vũ xong, hai người đang định rời đi.

“Rầm rập, rầm rập.”

Một đám người của Bảo Đan Lâu đã lao tới.

Cuối cùng thì chuyện ầm ĩ ở đây cũng khiến họ chú ý.

“Lưu sư huynh...”

Một người trong số đó hét lên, ngay lập tức lao thẳng tới chỗ Lưu Bảo Minh.

Nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của hắn ta, người này không khỏi rùng mình vì sợ hãi.

Lưu Bảo Minh xem như xong đời rồi.

“Vân Hạo, Lăng Phi Vũ, các ngươi được lắm. Hôm nay hai người các ngươi đừng nghĩ đến việc có thể rời đi!” Tên đó giận dữ hét lên.

Sau đó gã và hộ vệ của Bảo Đan Lâu nhanh chóng bao vây lấy Vân Hạo và Lăng Phi Vũ.

Vân Hạo liếc nhìn tên nam tử vừa hét lên.

Hắn đương nhiên biết người này.

Đại thiếu gia Vương Trọng của võ quán Bá Quyền ở thành Lưu Vân.

Võ quán Bá Quyền của Vương gia và võ quán Cuồng Kiếm của Vân gia chính là kẻ thù không đội trời chung.

Bởi vì Vương Trọng có chút thiên phú về luyện đan, hơn nữa lại được Vương gia hẫu thuận phía sau nên đã thành công vào Bảo Đan Lâu để học tập.

Vương gia có một luyện đan sư, đó là điều khiến Vương gia luôn kiêu ngạo.

Phụ thân Vương Bá của Vương Trọng luôn lấy chuyện này để khiêu khích phụ thân Vân Thiên Khoát của Vân Hạo.

Vân Hạo vốn chẳng thèm để ý đến Vương Trọng, hắn liếc nhìn đám hộ vệ Bảo Đan Lâu vây quanh hắn và Lăng Phi Vũ, bình tĩnh nói: “Ta muốn xem hôm nay ai có thể ngăn cản ta!”

“Soạt!”

Lăng Phi Vũ đứng bên cạnh đã rút kiếm ra.

Chất độc Thập Tam Nhuyễn Cốt Tán trong người nàng đã được Vân Hạo loại bỏ, bây giờ đã hồi phục hoàn toàn.

Vương Trọng hừ lạnh nói: “Lưu sư huynh là đệ tử thân truyền (1) của Hứa đại sư; Hứa đại sư chính là luyện đan sư số một của thành Lưu Vân. Các ngươi dám đánh đệ tử của Hứa đại sư như vậy, các ngươi hãy nộp mạng đi!”

(1)Đệ tử thân truyền: đệ tử được sư phụ đích thân dạy dỗ, truyền lại mọi thứ.

Võ quán Bá Quyền của Vương gia và võ quán Cuồng kiếm đã tranh đấu nhiều năm như vậy, nhưng chưa lần nào có thể đánh bại được võ quán Cuồng Kiếm.

Hiện tại chính là một cơ hội tuyệt vời.

Vân Hạo và Lăng Phi Vũ đã ra tay với Lưu Bảo Minh ngay trong Bảo Đan Lâu, chỉ cần nghĩ đến đây Vương Trọng phấn khích mãi không thôi.

Như vậy, Bảo Đan Lâu nhất định sẽ báo thù võ quán Cuồng Kiếm.

Sự nghiệp của võ quán Cuồng Kiếm xem như kết thúc rồi.

Đến lúc đó võ quán Bá Quyền của Vương gia bọn họ đương nhiên sẽ tiếp quản mọi thứ từ võ quán Cuồng Kiếm.

Hơn nữa, Lưu Bảo Minh đã vô dụng thế này... Hứa đại sư không còn đệ tử thân truyền nữa, Vương Trọng cảm thấy cơ hội của mình đã đến rồi!

Nếu trở thành đệ tử của Hứa đại sư, đây quả thật là cơ hội hiếm có khó tìm.

“Để ta, ta vốn không phải là liễu yếu đào tơ chỉ biết nhận sự che chở của người khác.” Lăng Phi Vũ nhẹ nhàng nói.

Vân Hạo có thể luyện võ, sức chiến đấu cũng khá mạnh, nhưng dù sao cảnh giới cũng không cao lắm, tu vi hộ vệ của Bảo Đan Lâu đều đã là Chân Nguyên Cảnh, nói không chừng còn có cường giả Hóa Hải Cảnh đang ẩn nấp ở đâu đó.

“Hừ, đồ hèn nhát, chỉ biết trốn sau lưng nữ nhân!”

Vương Trọng chế nhạo, sau đó hét lên: “Ta khuyên hai ngươi nên biết điều, đừng nên chống cự nữa, nếu không chỉ khiến kết cục của các ngươi càng thêm khốn khổ mà thôi!”

Thanh trường kiếm trong tay Lăng Phi Vũ đã ngưng tụ một tầng nguyên khí thiên địa cường đại, có thể ra tay bất cứ lúc nào.

“Xem ra các ngươi thật sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” Vương Trọng cười lạnh một tiếng, sau đó vung tay lên.

“Ra tay đi!”

“Dừng lại!”

Lúc này, một tiếng gầm bỗng vang lên.

Một bóng người bay qua không trung rồi đáp xuống đất.

Là Hứa Ấn!

Sau khi Hứa Ấn xuất hiện, ông ta lập tức liếc nhìn Vân Hạo.

Nhưng ông ta nhận ra Vân Hạo vốn chẳng thèm nhìn ông ta...

Sau đó Hứa Ấn lại nhìn về phía Lưu Bảo Minh, sắc mặt thay đổi rõ rệt.

“Hứa đại sư, Lưu sư huynh bị Vân Hạo và Lăng Phi Vũ hãm hại thành thế này. Khi đôi cẩu nam nữ này đang muốn chạy đi thì bị chúng ta bắt gặp. Hứa đại sư không cần đích thân xử lý đôi cẩu nam nữ này, tránh làm bẩn tay ngài, ngài yên tâm, cứ giao cho ta. Giải quyết xong hai người bọn họ, ta sẽ về nhà dẫn người của võ quán Bá Quyền đến võ quán Cuồng Kiếm để báo thù, thay ngài xả giận.”

Vương Trọng ra sức rất lấy lòng Hứa Ấn.

Lăng Phi Vũ vội vàng nói: “Hứa đại sư, là do Lưu Bảo Minh có ý đồ xấu xa, tự làm tự chịu. Hắn ta bị thế này là do ta ra tay, không liên quan gì đến vị hôn phu của ta cả.”

Vân Hạo: “...”

Quả nhiên Lăng Phi Vũ vẫn quen giải quyết những rắc rối cho hắn ta, trực tiếp nhận tất cả mọi chuyện về mình.

Vương Trọng nhìn chằm chằm Lăng Phi Vũ, cười lạnh nói: “Ta đương nhiên biết chính ngươi đã ra tay khiến Lưu sư huynh trở thành thế này, Vân Hạo chỉ là một kẻ phế vật, có thể làm được gì. Nhưng ai ra tay cũng không quan trọng, các ngươi đều là đồng phạm, đều phải trả giá cho việc này!”

“Câm miệng!”

Hứa Ấn đột nhiên hét lên giận dữ.

“Bốp!”

Sau đó giáng thẳng vào mặt Vương Trọng tát một cái, khiến gã bay vèo về phía sau.

“Bộp!”

Âm thanh Vương Trọng ngã xuống đất nặng nề vang lên, sau đó hắn chỉ có thể ‘a’ một tiếng rồi phun ra máu, gãy vài chiếc răng...

Vân Hạo là người duy nhất không cảm thấy kinh ngạc trước cảnh tượng này, những người còn lại đều chết lặng.

Chuyện gì đã xảy ra thế?

Tại sao Hứa đại sư không ra tay dạy dỗ Vân Hạo và Lăng Phi Vũ một bài học? Ngược lại còn tát Vương Trọng rất nặng...

“Phi Vũ, đi thôi.”

Vân Hạo lười phí lời nên đã dắt Lăng Phi Vũ vẫn còn đang bối rối rời đi.

Hộ vệ của Bảo Đan Lâu vẫn còn bao vây bọn họ, thấy vậy liền rút kiếm ra muốn đối mặt với hai người.

“Tránh đường, để bọn họ đi!” Hứa Ấn gầm lên.

Đám người: “...”

Lúc này, Lưu Bảo Minh vừa ngất đi đã tỉnh lại và khi nhìn thấy Hứa Ấn, hắn ta đã gào khóc.

“Sư phụ... người nhất định phải làm chủ cho đệ tử... Vân Hạo, còn có tiện nhân Lăng Phi Vũ này... chúng nó đã hại ta...”

Lưu Bảo Minh vừa khóc vừa dùng tay chân bò tới chỗ Hứa Ấn, cố gắng dùng hai tay ôm lấy chân ông ta.

Hứa Ấn tức giận đến nỗi đá bay Lưu Bảo Minh đi.

“Thật xấu hổ! Lão phu ngày thường dạy ngươi làm người phải ngay thẳng, nhưng còn ngươi thì sao? Ngươi thực sự khiến lão phu thất vọng, thế mà lại dám làm những điều hèn hạ, vô liêm sỉ. Ta quả thật bị mù mới nhận ngươi làm đồ đệ.”

Thực ra, Hứa Ấn hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng... ông ta không thể vạch trần mối quan hệ của mình với Vân Hạo, mạng sống của ông ta vẫn nằm trong tay hắn nên chỉ có thể tùy tiện tìm một cái cớ để tức giận khiển trách Lưu Bảo Minh.

Lưu Bảo Minh: “Sư phụ... ta...”

“Cái gì? Ngươi suýt tí nữa hủy hoại danh tiếng cả đời của lão phu. Ngươi bây giờ thành ra thế này là do ngươi tự làm tự chịu. Từ hôm nay, ngươi không còn là đệ tử Hứa Ấn ta nữa, cũng không còn là người của Bảo Đan Lâu. Người đâu, mau ném cái tên phế vật Lưu Bảo Minh này ra ngoài cho ta!”

Lưu Bảo Minh nghe vậy, lại tiếp tục ngất đi.

Trong khi đám hộ vệ của Bảo Đan Lâu vẫn còn đang sửng sốt, Vân Hạo lại bình tĩnh ôm lấy Lăng Phi Vũ rồi rời đi.

Ra khỏi Bảo Đan Lâu, Lăng Phi Vũ vẫn cảm thấy cảnh tượng vừa rồi không chân thật tí nào... nhịn không được hỏi: “Vân Hạo, Hứa Ấn không phải người tốt, vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra vậy?”

Vân Hạo cười nhẹ nói: “Có lẽ ông ta làm quá nhiều chuyện sai trái, sợ quả báo tới đòi mạng nên bây giờ đã cắn rứt lương tâm.”

Lăng Phi Vũ: “...”

Hai người cùng nhau ngồi xe ngựa trở về võ quán Cuồng Kiếm.

“Vân Hạo, ta về phòng trước nhé.” Lăng Phi Vũ nói, chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến nàng rất bối rối, nên muốn ở một mình một lát.

Vân Hạo gật đầu: “Ừm, nàng nghỉ ngơi cho tốt đi, hôm nay cũng mệt mỏi rồi, tối mai nàng tới phòng ta cũng được.”

Mặt Lăng Phi Vũ lại đỏ bừng lên, trừng mắt nhìn Vân Hạo, sau đó xoay người rời đi.