Vĩnh Hằng Kiếm Tổ

Chương 17: Thua mà không chịu nhận



Hộ vệ của Từ Lực - Thiết Sơn có tu vi Chân Nguyên Cảnh tầng một, đi theo con đường thu phóng tự nhiên, sức mạnh hung hãn bá đạo.

Hắn ta vọt tới trước mặt Vân Hạo rồi tung ra một quyền đập vào mặt hắn.

Không khí như bị sức mạnh của hắn ta làm phát ra tiếng nổ vang.

Mọi người đều đoán được kết cục của Vân Hạo, theo họ thì đầu hắn sẽ lập tức nở hoa, quỳ rạp xuống đất như con chó chết!

Thua mà không chịu nhận, đáng đời!

Khi năm tay mạnh mẽ kia sắp nện lên mặt Vân Hạo thì thân thể hắn đột nhiên hơi lách qua một bên.

Nắm tay chất chứa sức mạnh mang tính bùng nổ xẹt ngang qua mặt hẳn.

Ngay sau đó...

"Rẹt!"

Kiếm khí loé lên ánh sắc lạnh, trong phút chốc Vân Hạo đã rút kiếm khỏi vỏ rồi đâm vào ngực Thiết Sơn.

"A!" Thiết Sơn phát ra tiếng hét thảm rồi bay ngược ra sau, té ngã xuống đất, da thịt trong ngực xoay tròn làm xương sườn bị chém đứt, hắn ta giãy lên hai cái rồi trực tiếp hôn mê.

Nơi này lập tức trở nên tĩnh mịch.

Vân Hạo dễ dàng đánh bại một võ giả Chân Nguyên Cảnh tầng một!

Chuyện này... Phế vật nổi danh của thành Lưu Vân vừa có thể tu võ mà đã mạnh đến thế sao?

Từ Lực tỉnh táo lại, cắn răng một cái lộ ra vẻ mặt hung hãn, gã hét lớn: "Vân Hạo, lá gan của ngươi thật lớn, đánh cược thua mà không nhận, còn dám ra tay đả thương hộ vệ của ta, hôm nay ta nhất định phải trừng trị ngươi!"

Khi nói chuyện, trên người Từ Lực lập tức bùng nổ nguyên khí làm áo bào bay phất phới, cây quạt trong tay gã bột một tiếng đã mở ra, mép quạt tạch tạch tạch xuất hiện từng cây gai nhọn bén nhọn.

"Vân Hạo, đây là ngươi chọc ta, ta là Chân Nguyên tầng ba, trừng trị ngươi không khác gì giết một con kiến!" Giọng

của Từ Lực có vẻ cực kỳ bén nhọn.

Nói tóm lại hôm nay gã nhất định phải trấn áp Vân Hạo. và lấy đi Lôi Mộc ngàn năm.

Gã... Không thua nổi!

Đối mặt với uy hiếp của Từ Lực, trên mặt Vân Hạo hiện lên một tia khinh thường.

Bảo Thể sơ giai của hẳn tương đương với tu vi Dẫn Khí Cảnh, một tên Chân Nguyên Cảnh tầng ba sẽ chẳng làm nên

trò trống gì trước mặt hẳn.

"Nếu ngươi dám ra tay thì kết cục của tên hộ vệ kia là tấm gương của ngươi!" Vân Hạo lạnh lùng nói.

Vẻ mặt mọi người chung quanh đều rất quái lạ. Sau khi Vân Hạo có thể tu võ thì thật sự... Ngông nghênh!

Từ Lực là Chân Nguyên Cảnh tầng ba, hơn nữa cái quạt trong tay gã vừa nhìn là biết không phải vật bình thường!

"Không biết tốt xấu, ngông cuồng ngu xuẩn, Vân Hạo, ngươi sẽ lập tức hối hận vì mỗi lời nói hành động của mình!" Từ Lực gầm nhẹ một tiếng, thân hình chớp động lao thẳng về hướng Vân Hạo.