Vĩnh Hằng Sủng Ái

Chương 2



Edit: RheniT6

<<Năm mới vui vẻeee>>

Thẩm Chiêu Chiêu cả người lạnh run, nhìn thẳng đôi mắt đen nhánh hung ác nham hiểm kia.

Nàng chưa bao giờ bắt gặp ánh mắt nào như vậy.

Lạnh băng như đỉnh Côn Luân vạn năm tuyết trắng, mang theo vẻ âm lãnh ủ dột khó có thể miêu tả, chỉ liếc mắt một cái, cũng có thể đem linh hồn người đối diện hoàn toàn bóp chặt.

Thẩm Chiêu Chiêu bị dọa đến mức nghẹn không nói được lời nào, thậm chí theo bản năng ngậm miệng lại, liền hô hấp đều quên mất.

Ngay lúc nàng đang ngây người, thiếu niên dưới thân nhảy dựng lên, một tay đem Thẩm Chiêu Chiêu từ trên người mình kéo xuống. Thẩm Chiêu Chiêu không phản ứng kịp ngã mạnh xuống, ngơ ngác nhìn đôi bàn tay nhem nhuốc của mình trên mặt đất.

Vẫn là đôi tay trẻ con mềm như bông, màu da trắng trong như bạch ngọc. Không khó có thể tưởng tượng, chủ nhân của đôi tay này chờ đến sau khi thành niên sẽ tuyệt sắc khuynh thành đến nhường nào.

Nhưng mà đôi tay như vậy lại bởi vì vừa mới ngã một cái, da bị cọ rách lộ vết thương đỏ rực, mơ hồ chảy ra tơ máu.

Thẩm Chiêu Chiêu không thể tin tưởng nâng tay mình lên, tinh tế đánh giá.

Đây là...... Tay nàng.

Nàng ngẩng đầu, nỗ lực nhìn người trước mắt. Thiếu niên dung mạo dị thường tuấn tú, chỉ là sắc mặt lạnh lẽo khác thường. Đôi môi mang theo vết trầy xước mím chặt, mắt không chớp nhìn chằm chằm nàng, hệt như động tác của một con dã thú hung hiểm đang nhăm nhe quan sát con mồi của chính mình.

Thẩm Chiêu Chiêu hơi há mồm. Thiếu niên trong ánh mắt bỗng dưng hiện lên một tia kinh ngạc. Nàng còn chưa kịp suy nghĩ đã nghe thấy thanh âm mang vài phần khụt khịt của mình vang lên: "Ngươi, ngươi......"

Ngươi mau nói cho ta biết, ta là ai?

Thân ảnh thanh tuyển đĩnh bạt trước mắt tức thì bị người đẩy ra. Một mảnh hơi nước che đậy tầm mắt của nàng, tràn ngập trong hốc mắt.

Một thanh âm hung tợn truyền đến: "Cẩu tạp chủng, ngươi vậy mà dám đem Chiêu Chiêu muội muội đẩy ngã! Đúng là ăn gan hùm mật gấu mà!"

Nước mắt rốt cuộc duy trì không gắng gượng được nữa, theo người lời nói nảy mà chảy dài xuống từng dòng từng dòng. Thẩm Chiêu Chiêu nắm cổ áo của mình, hô hấp nghẹn ngào.

Đây là mơ sao...... Có phải đây chỉ là một giấc mơ không?

Có phải vào lúc tỉnh táo lại, nàng lại về tới đỉnh Côn Luân, một mình một người cô đơn hiu quạnh? Sẽ không có người thấy nàng, sẽ không có người cùng nàng nói chuyện.

Đối với nàng, dù cho đau đớn cũng là một loại xa xỉ.

"Chiêu muội muội," thiếu niên dẫn đầu xoa bả vai nàng, ôn nhu an ủi nói, "Muội bị đau chỗ nào? Không cần sợ hãi, nói cho ta, chúng ta hiện tại liền trút giận cho ngươi."

Thẩm Chiêu Chiêu hai mắt ngập nước, cho dù ngẩng đầu lên cũng không thấy rõ cái gì, nên căn bản không biết vẻ mặt thiếu niên trước mắt đối với nàng mang theo biểu cảm thảm không nỡ nhìn.

Nàng cực kỳ khóc thảm thiết hệt như có ai đang muốn lấy đi tính mạng mình, nước mắt nước mũi từng hàng chảy trên mặt, đến nói chuyện cũng thở hổn hển.

"Ngươi, ngươi,...... á......" Vết thương bị nước mắt rơi vào đau xót khiến nàng không nhịn được la lên.

Thiếu niên dừng tay một chút, nhịn không được nghiêng nghiêng đầu, không dám nhìn thẳng nàng.

Thẩm Chiêu Chiêu khụt khịt hai cái, ngập ngừng hỏi: "Ngươi, ngươi là, là ai a?"

Thiếu niên nghe như sét đánh bên tai, thanh âm khó duy trì bộ dáng ôn tồn lễ độ dương cao không ngừng: "Chiêu muội muội?? Ngươi, ngươi không nhớ rõ ta?!"

Đừng đùa vậy, sẽ tổn thọ đó--

Nữ nhi "Ham mê nam sắc" danh chấn thiên hạ của đệ nhất luyện khí sư Thẩm Linh, thế nhưng quên mất "Mỹ thiếu niên" mà nàng đã từng gặp qua hơn nữa còn vừa ý! Xem ra thật là bị quăng ngã đến hỏng đầu rồi, đây là đại sự nha!

Thời điểm Thẩm Linh vội vã chạy tới Thẩm Chiêu Chiêu đã bị đưa về phòng, nằm ở trong chăn không nói một lời.

Thấy khuê nữ bảo bối hai mắt sưng to như quả hạch đào, hắn một câu nói nặng cũng luyến tiếc nói ra, vội ngồi ở mép giường nôn nóng: "Chiêu Chiêu, có cảm thấy nơi nào không thoải mái hay không?"

Ai lại nghĩ tới, khuê nữ bảo bối sau khi nhìn thấy hắn, đôi mắt sưng như hạch đào kia lại càng thêm ướt đẫm, âm thanh run run lại rụt rè cẩn thận kêu: "Cha......"

"Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu......" Thẩm Linh tâm bị nắm đến hốt hoảng, vội vàng đem nàng ôm vào trong lòng ngực, "Làm sao vậy? Chịu cái gì ủy khuất? Mau nói cùng cha."

"Cha......" Thẩm Chiêu Chiêu đem vùi đầu ở trong lòng ngực hắn, "Cha, đừng rời khỏi con...... Nữ nhi về sau nhất định sẽ nghe lời, đừng rời khỏi con......"

" Chiêu Chiêu ngoan," nghe thấy nàng nghẹn ngào nói, Thẩm Linh cảm thấy tâm đều phải nát, "Đứa nhỏ ngốc, con đang nói bậy bạ gì vậy? Cha như thế nào sẽ rời khỏi con, làm sao cha bỏ được nữ nhi của cha mà rời đi chứ."

Có phải ông trời thấy nàng đời trước sống quá đáng thương, nên lúc này mới châm trước nhân từ đưa nàng trở lại năm mười tuổi không? Trở về thời điểm tất cả mọi thứ còn chưa bắt đầu, thời điểm cha nàng vẫn còn trên đời, thời điểm mọi thứ vẫn còn có thể vãn hồi?!.

Năm ấy, Thẩm Linh vẫn là thiên hạ đệ nhất luyện khí sư, Tu Tiên giới vô luận ai có thể có một kiện pháp khí khắc chữ "Linh" cũng đều lấy làm tự hào. Năm ấy, tuy rằng mẫu thân sớm rời khỏi trần thế, phụ thân Thẩm Linh vẫn sống tốt, đối nàng ngoan ngoãn phục tùng, dung túng nàng đến vô pháp vô thiên.

Năm ấy, nàng vẫn là vị đại tiểu thư được nuông chiều tùy hứng muốn cái gì sẽ có cái đó, đi chỗ nào đều cũng có người che chở Thẩm Chiêu Chiêu.

"Cha, con về sau nhất định hiếu thuận người thật tốt, tuyệt không chọc người sinh khí, cũng sẽ không gây họa khắp nơi nữa." Thẩm Chiêu Chiêu ngẩng đầu lên, hít hít cái mũi bảo đảm nói, "Những tên nam nhân lớn lên xinh đẹp kia con cũng không thích nữa, không có ai tuấn lãng hơn cha cả. Con về sau sẽ luôn đi theo cha."

Thẩm Linh nhìn bộ dáng ngây thơ của nàng, tâm sinh trìu mến, lại buồn cười nói: "Nữ nhi ngốc nói lời này mà không e lệ chút nào. Về sau nếu con lớn hơn chút nữa vẫn quấn lấy ta, ta chính là muốn đem con đánh đuổi ra khỏi nhà đấy."

Người mới sẽ không đâu. Thẩm Chiêu Chiêu vùi đầu vào trong lòng ngực hắn nghĩ như vậy đến.

Toàn Tu Tiên giới, ai lại không biết đệ nhất luyện khí sư Thẩm Linh sủng ái nhất chính là nữ nhi của hắn Thẩm Chiêu Chiêu. Mọi thứ trên trời dưới đất, chỉ cần Thẩm Chiêu Chiêu muốn, Thẩm Linh chưa bao giờ không đáp ứng nàng.

Bởi vì thanh danh Thẩm Linh, nàng cơ hồ có thể đi ngang toàn bộ Tu Tiên giới. Đuổi nhi tử lớn lên đẹp đẽ của chưởng môn nhà này chạy tới chạy lui, động tay động chân đồ đệ thân truyền anh tuấn của nhà kia một chút, không có chút dáng vẻ nào của một hài nữ rụt rè.

Không có biện pháp, ai bảo Thẩm Linh sủng nàng? Nếu không thể lấy lòng Thẩm Chiêu Chiêu, pháp khí trên tay Thẩm Linh còn lâu mới đến lượt ngươi.

Bởi vậy những người này tuy rằng trong lòng bất đắc dĩ kêu khổ không ngừng, lại đều nhịn xuống.

"Ngủ đi, Chiêu Chiêu ngoan, tỉnh ngủ thì tốt rồi." Thẩm Linh thấy Thẩm Chiêu Chiêu vẻ mặt mệt mỏi, tay chân nhẹ nhàng đem chăn giúp nàng đắp lên.

Thẩm Chiêu Chiêu đôi mắt tròn tròn nhìn Thẩm Linh, ánh mắt lập loè tràn đầy tình cảm đau khổ. Tuy rằng nữ nhi luôn luôn dính hắn, nhưng ánh mắt như vậy hắn mới thấy lần thứ hai, lần đầu là ở đoạn thời gian mới phải chịu tang mẫu thân. Nghĩ đến đây Thẩm Linh tâm hóa thành một bãi nước, sờ sờ đầu nàng, bàn tay to rộng nhẹ nhàng khép lại đôi mắt nàng thấp giọng nói: "Ngủ đi."

Thẩm Linh ngồi bên mép giường Thẩm Chiêu Chiêu canh một hồi, thấy nàng nhắm mắt lại hô hấp vững vàng, là ngủ rồi, lúc này mới đứng dậy chậm rãi rời khỏi phòng.

Thẩm Chiêu Chiêu đợi sau khi Thẩm Linh rời đi chậm rãi mở hai mắt, một mảng thanh tỉnh, nơi nào có một chút dấu vết buồn ngủ?

Tuy rằng xác định chính mình về tới năm mười tuổi, nhưng có một số việc còn cần hảo hảo lí giải một phen.

Năm mười tuổi nàng đã làm những gì?

Thẩm Chiêu Chiêu trở mình, xác thật trong trí nhớ của nàng có một lần cùng phụ thân tới Thanh Vũ Tông, bất quá chỉ có mấy ngày mà thôi. Nàng mơ hồ nhớ có người đánh vỡ đồ chơi phụ thân điêu khắc khiến nàng nổi trận lôi đình, người khác khuyên như thế nào cũng khuyên không được, khiến Thẩm Linh đành phải mang theo nàng rời khỏi nơi này.

Nghĩ đến đây, nàng bỗng nhiên ngồi dậy.

Chẳng lẽ nói, thiếu niên vừa mới bị hành hạ kia chính là gia hỏa đánh vỡ đồ vật của nàng?

Thẩm Chiêu Chiêu nhấp nhấp miệng, nghĩ đến đôi mắt hung ác nham hiểm kia, cùng thanh âm chửi rủa của đám thiếu niên ban nãy, nhất thời trong lòng có chút ngũ vị tạp trần.

Có lẽ bởi vì đã trải qua quá nhiều chuyện, nàng hiện tại đã thấu đáo hơn trước rất nhiều.

Dù sao cũng chỉ là một thứ đồ chơi, lỡ đánh vỡ rồi thì thành thật xin lỗi một chút là tốt, tội gì phải khó xử đứa nhỏ này như vậy? Hơn nữa, đám thiếu niên kia rõ ràng cũng chẳng tốt lành gì, một bọn nhao nhao mong kẻ khác gặp phiền phức.

Nghĩ đến đây, Thẩm Chiêu Chiêu ánh mắt chợt lóe, có vài phần tức giận. Những người này rõ ràng là đang xem nàng như kẻ ngốc mà!

Đúng rồi, nguyên lai Thẩm Chiêu Chiêu thực sự không thông minh, thường xuyên bị người lợi dụng cũng không hiểu được, vô duyên vô cớ đắc tội rất nhiều người. Nếu không phải bởi vì ôm được cái đùi vững chắc của Thẩm Linh thì chỉ sợ đã sớm bị người ta ngũ mã phanh thây.

Bất quá, ai có thể nghĩ đến kết cục của nàng lại là một nhát kiếm trên đỉnh Côn Luân Sơn?

Thẩm Chiêu Chiêu cười khổ một tiếng, không muốn tiếp tục nhớ lại nữa, nặng nề rơi vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, bởi vì Thẩm Chiêu Chiêu còn chưa lên tới Trúc Cơ nên vẫn phải ăn cơm. Thẩm Linh chờ nàng rửa mặt xong, ngồi ở trước bàn cùng nhau dùng cơm sáng.

"Chiêu Chiêu, chúng ta hôm nay phải đi rồi." Thẩm Linh thấy Thẩm Chiêu Chiêu trên mặt không có chút nào tươi cười, cho rằng nàng còn rối rắm với sự việc hôm qua, mở miệng đề nghị nói.

Thẩm Chiêu Chiêu đối với cái đề nghị này của hắn không có chút sửng sốt nào. Thẩm Linh trước mang tiếng "Sủng thê cuồng ma", hiện tại lại là "Sủng nữ cuồng ma", nữ nhi nhà mình bị ủy khuất, Thanh Vũ Tông này tuyệt nhiên không thể tiếp tục ở nữa.

Nàng nghĩ nghĩ, đồng ý: "Vâng."

Thẩm Linh đến nơi này là bởi vì ủy thác của chưởng môn Thanh Vũ Tông muốn nhờ luyện giúp đồ đệ thân truyền Hàn Vũ một kiện pháp khí phòng thân. Pháp khí này lợi dụng dòng linh khí xoay vần kích phát ra một lá chắn chắn phòng thủ kiên cố, thậm chí có thể ngăn cản một kích của Nguyên Anh lão tổ, tên gọi "Vững Chắc".

Hàn Vũ chính là thiếu niên ngày đó dẫn đầu gọi nàng "Chiêu muội muội".

Bất quá Hàn Vũ kia ánh mắt nhìn nàng kia rõ ràng là chói lọi khinh thường cùng ghét bỏ, cũng mất công Thẩm Chiêu Chiêu lúc ấy tuổi nhỏ, thế nhưng hồn nhiên không hiểu được.

Chỉ nghĩ đến điểm này, Thẩm Chiêu Chiêu thậm chí còn không muốn đến đây thêm một lần nào nữa.

Thế gian này, vốn dĩ chính là tri nhân tri diện bất tri tâm. Mặt ngoài ý cười tìm mọi cách lấy lòng, sau lưng lại nghĩ như thế nào, làm gì có ai biết được?

Sau khi ăn xong, Thẩm Linh liền mang theo Thẩm Chiêu Chiêu hướng chưởng môn Thanh Vũ Tông từ biệt, Hàn Vũ đứng sau lưng chưởng môn, rõ ràng nghiến răng nghiến lợi, lại còn muốn giả bộ phó xuân phong ấm áp nhìn Chiêu Chiêu ôn hòa nói: "Chiêu muội muội nếu rảnh nhất định phải thường xuyên tới chơi."

"Ừm." Thẩm Chiêu Chiêu tránh sau Thẩm Linh, không mặn không nhạt lên tiếng.

Hàn Vũ rốt cuộc vẫn là thiếu niên, trên mặt lại khó nén vài phần kinh ngạc, Thẩm Chiêu Chiêu này chẳng lẽ lại đổi tính? Như thế nào hôm nay trở nên lạnh nhạt như vậy?

"Thẩm đạo hữu phải đi ngay sao?" Chưởng môn có chút băn khoăn, "Yến Trường Canh hôm qua đã bị đưa tới Tư Quá Nhai chịu phạt, hiện tại không kịp trở về xin lỗi lệnh ái. Nghiệp chướng kia xưa nay bất hảo không ai dạy dỗ được, chuyện tới nước này còn chết không thừa nhận bản thân phạm sai lầm. Sau việc lần này ta phải đem hắn trục xuất sư môn mới có thể chỉnh đốn lại tông môn!" . Truyện Tiên Hiệp

Yến Trường Canh hôm qua bị ném tới Tư Quá Nhai, vậy bọn Hàn Vũ thì sao? Thẩm Chiêu Chiêu có chút không cho là đúng bĩu môi, tự mình ẩu đả, bừa bãi khi dễ đệ tử ngoại môn, đây là tác phong hành sự của Thanh Vũ Tông? Một lời không hợp liền đem một thiếu niên đuổi ra tông môn. Yến Trường Canh này nếu cứ để vậy về sau sợ là khó có thể lần nữa xuất đầu lộ diện.

Trừ phi hắn có thiên phú xuất chúng. Nhưng nếu là có thiên phú xuất chúng, như thế nào sẽ lưu lạc đến cảnh ngộ làm đệ tử ngoại môn?

Thẩm Chiêu Chiêu hừ lạnh một tiếng, trong đầu hiện lên đôi môi mím chặt của thiếu niên kia. Việc này chung quy là bởi vì chính mình dựng lên, hại mất tương lai một người vô tội. Bất quá, nếu ông trời đã cho nàng sống lại, ăn qua mệt, phạm qua sai, nàng tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ trước đây!

Nghĩ như vậy, Thẩm Chiêu Chiêu giơ giơ cằm lên, cao giọng nói: "Cái kia Yến Trường Canh, ta muốn mang hắn đi!"

<< Mọi người đọc truyện nhớ cmt và bình chọn để editor có thêm động lực ra truyện nhanh hơn nữa nha 😚😚>>