Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân

Chương 91: Thương Linh Nguyên gây sự



Từ sau gốc cây bước ra 2 người vừa nãy, một người thì có vẻ chán chường, một người là thằng trẻ trâu vừa nãy.

Mặc dù lúc này hắn trang bị trông cũng không tới nỗi nào.

Cái người tỏ vẻ chán chường kia thở dài nói với tay trẻ trâu:

"Thiếu gia à, Người được lão gia cho đi tham gia Mạo Hiểm giả Công Hội để rèn luyện tính cách chứ không phải để gây thù chuốc oán đâu." 

Tay thiếu gia kia khinh khỉnh:

"Chỉ là mấy đứa con nít ranh miệng còn hôi sữa, 2 thằng nhóc con Lv chưa tới 20, một đứa con gái thì lại hợp mắt ta, có thể đem đi làm hầu gái đấy. Nhìn đồ tụi nó mặc thừa biết là cái loại nhà quê lên tỉnh rồi."

Trần Ngọc Lâm nghe nửa sau, gân trán nổi lên, cười khinh miệt:

"Thế cơ à, có dám đi lên 1 v 1 không? Thằng chó?"

"Mày dám chửi tao?"

Tay thiếu gia đầu tiên kinh ngạc, kế đó hắn cười lớn:

"Mày chết chắc rồi thằng nhóc ạ, cái ngữ không biết kính trọng quý tộc. Nói cho mà biết, tao tên là Thương Linh Nguyên, thuộc về Thương gia, trong cái thành đô này cũng là gia tộc trong hàng ngũ 10 gia tộc đứng đầu. Cái lũ nhà quê lên tỉnh tụi bây tao muốn giết bao nhiêu giết bấy nhiêu, một hai đứa thì là gì. Còn con bé kia cũng chịu trận vì mày đấy."

Kế đó, hắn rút kiếm ra, liếm liếm thanh kiếm nói:

"Đầu tiên, 2 đứa mày tao đem đi bán làm nô lệ, còn con bé kia chắc là sẽ..."

"Suốt ngày nhà quê lên tỉnh, không biết đổi mới à? À, và nhân tiện tao không bất kính với ngươi, ta đang rất kính trọng ngươi, ta chửi ngươi với tất cả sự tôn trọng của mình."

Trần Ngọc Lâm nhổ toẹt một bãi như thể hắn mới bị cái gì đó dơ bẩn lắm bay vào mồm:

"Cho nên, với mọi sự kính trọng, đ*t mẹ mày, thằng ngu."

Trần Ngọc Lâm cười nhạt:

"Thích kính trọng, ta cho ngươi kính trọng."

Hệ Thống:

[Xin chúc mừng, điều kiện đã đủ, từ đánh giá của những người xung quanh, Kí Chủ nhận được danh hiệu [Bản chất rừng rú]]

".........."

Trần Ngọc Lâm:

"Nhưng mà ta rất lịch sự. Ta thậm chí còn chửi hắn với mọi sự kính trọng của mình, mặc dù đương nhiên là con số 0, nhưng mà vẫn là rất lịch sự và không kém phần tao nhã."

[Hợp lý.]

Hệ Thống đáp:

[Điều kiện đã đủ, [Bản Chất rừng rú] đã biến đổi thành [Bản Chất rừng rú một cách lịch sự.]]

"Cảm ơn."

Trần Ngọc Lâm đáp, trong khi đó thằng Thương Linh Nguyên kia gào lên, cầm kiếm lao vào hắn.

"Để mình tôi đánh hắn, mấy cậu không cần quan tâm, chú ý gã đằng sau hộ cái. Hắn có vẻ mạnh đó."

Trần Ngọc Lâm vẫy tay nói với hai người, kế đó hắn lao lên, hai con dao găm xuất hiện hai tay, cùng lúc này, đại địa tinh linh xuất hiện trên vai hắn sáng rực lên hai luồng quang mang:

"Đại Giảm Trọng Lực"

"Đại Tăng Trọng Lực."

Hai pháp thuật cùng lúc niệm chú, đây cũng là một trong những khả năng của hắn khi đột phá Tam Phẩm ở Trái Đất: Linh hồn lực đủ mạnh để phân tâm đa dụng, đương nhiên chỉ là những việc gần giống nhau, muốn 1 bên làm toán, một bên học văn thì không được.

Đại Giảm Trọng Lực là pháp thuật Thổ Hệ, giảm mạnh trọng lực tại vị trí của hắn, Đại Tăng Trọng Lực là một pháp thuật tăng mạnh trọng lực tại một vị trí. Pháp thuật đầu tiên có thể khiến tốc độ hắn đề thăng gấp 3 lần, pháp thuật thứ hai có thể khiến tốc độ đối phương giảm mạnh, còn mạnh như thế nào còn tùy thuộc vào đối phương.

Đối phương là cấp 37, hắn là cấp 17. Chênh nhau là 20 Level.

Level 37, cũng khá cao vì đây là nơi có thể gọi là làng Tân thủ. Gã này hẳn phải cày trong vài cái Dungeon trong thời gian rất dài, đừng nhìn ngu ngốc thế này kinh nghiệm tuyệt không ít. Thậm chí có thể cao là đằng khác. 

Cha hắn cũng chỉ Level chừng 70 thôi, gấp đôi gã này như chỉ dùng 1 tay hắn thậm chí còn không theo kịp nửa bước chân.

Dù sao, mấy gã Level 50 trở lên toàn bộ đều 3-40 tuổi cả, 22 tuổi Lv37 cũng không tệ lắm. Chăm chỉ cày tí thì 30 tuổi Lv 50-60 là thường.

Dựa theo người ta nói, 50 cấp sẽ có một đợt nhảy vọt về thăng tiến chỉ số. Cả 2 đều là dưới 50, mỗi Level tăng tầm khoảng 5% toàn bộ chỉ số, tức là 20 Level là chênh lệch gấp đôi (thực ra là tầm 110% - 115%, khoảng đó). Có điều sau đó lượng kinh nghiệm cần thiết cũng tăng vọt lên.

Nhưng do Trần Ngọc Lâm thiên phú thân thể trên 80 điểm, cho nên chỉ số gốc của hắn vốn đã cao sẵn rồi, khoảng cách 2 bên rút ngắn lại còn tầm 60%.

Thiên phú có lợi thế đó, giảm chênh lệch 10 Level, hơn nữa càng về sau càng quyết định mạnh yếu,điển hình là % cộng thêm mỗi cấp cũng có ảnh hưởng về sau này.

Trần Ngọc Lâm cười nhạt, vung 2 lưỡi dao lên tính cho gã kia một vết rạch hình chữ X ở ngực, nhưng bất chợt thanh kiếm của hắn vốn giương cao bổ theo một đường mà theo hắn đánh giá là rất khó được, va chạm mạnh với 2 lưỡi dao của hắn.

Quả nhiên không hổ là chỉ số chênh nhau gấp rưỡi, Trần Ngọc Lâm phải dùng một thủ thuật để mượn lực đả lực, đẩy thanh kiếm ra bên trái, kế đó hắn niệm:

"Phong Uy"

Một luồng gió thổi qua lưỡi dao, trong nháy mắt 2 lưỡi dao biến thành 2 lưỡi kiếm, vung lên chém vào ngực Thương Linh Nguyên. Nhưng cùng lúc gã cúi rụt xuống với tốc độ nhanh kinh khủng.

Trần Ngọc Lâm kinh dị, ngay lập tức rút lui, vì nếu không rất có thể hắn cũng sẽ bị ăn một chiêu kiếm lúc gã kia cúi xuống né.

"Không hổ danh là Level 37, quả nhiên phản ứng không tầm thường."

Trần Ngọc Lâm lầm bầm, ban đầu thấy gã kia có vẻ ngu ngu nên hơi chủ quan, nhưng xem ra cảnh giác một chút là đúng. Nhìn tư thế gã đó quỳ cả 4 chân xuống, hoàn toàn không để ý hình tượng, rõ ràng là tư thế báo săn mồi.

Thiên Linh, Tào Minh:

-....................

Cái gì không tầm thường? Nhìn kiểu gì cũng thấy ổng bị một chiêu Tăng Trọng Lực đạp cho suýt đập mặt xuống đất.

Tay người hầu trông có vẻ là cao nhân:

".............."

Cái gì là tư thế báo săn mồi, rõ ràng thiếu gia bị một chiêu đạp xuống đất làm thành tư thế chó ăn đất?

Trần Ngọc Lâm giải trừ Tăng Trọng Lực lẫn Giảm Trọng Lực, tốc chiến tốc thắng không được, thì tìm cách khác. Trình hiện tại của hắn làm 3 cái phép cùng lúc là tối đa, ngoại trừ phép thuật loại duy trì.

Trần Ngọc Lâm vung 2 lưỡi dao gió, ném một lưỡi về phía gã thiếu gia kia, hắn vung kiếm lên chống trả, loạng choạng lui bước về.

Trần Ngọc Lâm cười nhạt, sách lược của gã đã bị ta nhìn thấu trong tay rồi. Tiêu Dao Chiến Pháp (lão này đặc biệt viết và xuất bản 200 năm trước, chẳng ai mua, hắn mua 1 quyển gọi là ủng hộ) thức thứ 3, giả bộ bị đánh lui, kế đó trong lúc lui về thừa cơ rải bẫy chờ kẻ địch bước vào.

Giả bộ lui binh, kế đó dùng ma pháp cạm bẫy, tấn công đối phương. Đây là một trong những mưu chước cơ bản nhất nhưng đồng thời cũng khó đối phó nhất, biện pháp duy nhất là lui không chiến, không thì phải mạo hiểm.

Mạo hiểm thì mạo hiểm, có điều đối phương sẽ dùng loại ma pháp gì?

Thông thường, muốn sử dụng 1 kĩ năng phải bỏ điểm SK (skill point) ra mua, ngoại trừ khi có thể câu dẫn 1 tinh linh thì có thể sử dụng kĩ năng mà tinh linh đó sở hữu mà không cần skill point, nhưng uy lực sẽ giảm.

Cũng không học được, kể cả khi biết công thức nhưng trong skill list không có kĩ năng đó cũng không thể kích hoạt được, không hiểu tại sao, có lẽ đó là cách thế giới này hoạt động.

Mỗi cấp tăng lên có 10 SK được tặng, chưa tính cả Skill Point có được khi mới sinh, giả sử nếu đối phương dành hết chỉ để mua 1 Kĩ năng, vậy thì đó ít nhất là Skill cấp A, thậm chí có thể cấp S. Một khi phát động, hắn thua chắc.

Chiều luôn, "Tăng cường thể chất", "Tăng cường thể lực", "Thổ Chiến giáp".

Cho ta xem cái bẫy của ngươi nào.

3 loại ma pháp duy trì cùng lúc kích hoạt, Trần Ngọc Lâm vung dao ra, một đường máu văng tung tóe rạch ra trên ngực Thương Linh Nguyên. Lập tức gã ngã khuỵa trên mặt đất, đạp chân đạp tay tung tóe, gào thét thảm thiết.

Trần Ngọc Lâm híp mắt:

"?????"

Đây là cái quỷ gì? Chiến pháp nào? Đọc không nổi. Không lẽ là hắn quá hoảng sợ mà bị thành ra thế này? 

Không thể nào, lên được Lv 37 cũng phải trải qua ít nhất mấy chục trận chiến, làm thế nào mà có thể bị một thằng nhóc con con dọa sợ.

À khoan đã, đúng rồi. Hắn vẫn chưa nhận thua, tức là hắn chỉ đơn giản là đang câu giờ nhằm mục đích chờ cho ma pháp kích hoạt hoàn tất.

Về phần tư thế này? Rất đơn giản, đây chính là Tôn Tử 36 kế binh pháp, thức thứ 8, Ám Độ Trần Thương, lựa chọn cách tấn công khiến cho kẻ địch không ngờ tới, hoặc cũng có thể là Giả Si Bất Điên, thức thứ 27, khiến kẻ địch tưởng mình là kẻ ngu si mà coi thường.

Ai quản là cái nào, tóm lại nếu thế thì phải hành động ngay, ma pháp cần thời gian kích hoạt là những ma pháp vô cùng cường đại. Đây chính là ván cờ giữa 2 người, xem gã thiếu gia kia kích hoạt ma pháp trước, hay gã sẽ nhận hàng trước.

Trần Ngọc Lâm vung kiếm, trên tay hắn xuất hiện 2 ánh sáng một ánh sáng màu hồng, một ánh sáng màu đất, chính là 2 con tinh linh. Ma Pháp của hắn nãy giờ đều là thông qua 2 con tinh linh làm vật trung gian mà có, dù uy lực giảm một chút.

Nhưng lần này, hắn dùng 1 kĩ năng mà hắn bỏ SK ra mua, hơn nữa còn nhờ tinh linh tăng phúc...

"Mũi Khoan Gió"

Gió lốc tụ lại vào đầu một lưỡi dao của hắn, tạo thành một mũi khoan lấy khí thế phô thiên cái địa lao thẳng tới người gã thiếu gia..

"Đủ rồi"

Gã người hầu ra dáng cao nhân chợt xuất hiện, đánh bay Mũi Khoan Gió của hắn, trong khi đó một lớp giáp hình tròn xuất hiện, gã cười khổ lắc đầu nói:

"Thôi nhé 3 cậu, gã này thua rồi, coi như cho thôi đi. Tôi cũng không muốn làm to chuyện đâu. Học Viện bên kia mà làm to lên là xong đấy."

Trần Ngọc Lâm khó hiểu nhìn gã thiếu gia đang sùi bọt mét lăn lóc trên đất, kế đó lại nhìn gã người hầu, gã này chí ít trên Lv50:

"Nhưng mà hình như tay này chuẩn bị tung ra một ma pháp hùng hậu gì đó lắm đến mức phải thêm 12 từ "siêu" vào trước cơ mà? Sao mà xong được?"

"Không đâu, cậu thắng rồi đó."

"Nhưng mà gã trông rất có kinh nghiệm chiến đấu, làm sao mà thua dễ thế được?"

"Kinh nghiệm nào? Thằng cha này xưa nay toàn ăn hôi theo đồng đội, kinh nghiệm nào ở đây? Hắn mà không phải con trai ông chủ chắc tôi ném hắn ra khỏi đội rồi đó."

"Không có kinh nghiệm? Thế còn tư thế báo săn mồi rất nổi, hơn nữa tốc độ phản xạ của hắn rất nhanh..."

"Báo săn mồi nào, gã bị cậu làm cho một cái tư thế chó ăn đất ấy."

"Thế còn Tiêu Dao Binh Pháp Thức thứ 3..."

"Cậu đang nói cái gì vậy?"

"Thế còn Tôn Tử Binh Pháp thức thứ 8 và 27..."

"Tôi hỏi lại cậu đang nói cái gì vậy?"

"Thế còn Đại Ma Pháp cấp S? SS? SSS?"

"TÔI HỎI LẦN CUỐI CẬU ĐANG NÓI CÁI GÌ VẬY?"

Trần Ngọc Lâm gào lên:

"THẾ ANH ĐANG NÓI VỚI TÔI NÃY GIỜ MẤY CHIÊU THỨC HÙNG HỒN VĨ ĐẠI VỚI MẤY CẠM BẪY ĐỀU LÀ TÔI TỰ KỈ MÀ RA À?"

Gã người hầu:

"THÌ ĐÚNG LÀ NHƯ THẾ MÀ, TÔI CÒN CHẲNG HIỂU CẬU NÓI CÁI GÌ!!? THẾ NHÉ, THẰNG NÀY PHẮN. NÓI CHUYỆN VỚI CẬU ĐAU ĐẦU VÃI."

Gã ôm lấy tay thiếu gia, chợt biến mất. Trong khi đó Trần Ngọc Lâm úp mặt vào thân cây tự kỉ..

Lại còn siêu ma pháp cấp S, lại còn Binh Pháp Tôn Tử, toàn là tự kỉ mà ra cả... xấu hổ vãi.