Vinh Quang Chúa Tể

Chương 122: Giết chóc, giết chóc và giết chóc



Tạm biệt Phạm Xuân Thủy và chơi với ba đứa nhỏ một hồi, Phạm Nhã rời khỏi Lord Castle, y không về lại biệt thự trắng mà bay đến vùng biển Atlans, chúa tể đi đến giữa biển rồi nhắm vị trí thế giới nhân tạo của Hydra, sau đó phóng thẳng xuống nước.

Hai mươi năm cuộc đời y còn chưa đi tắm biển bao giờ nhưng lần đầu "tắm biển" thì lại lặn thẳng xuống đáy biển, đã nhận được đặc ân của Leonidovich Hopner, cơ thể lột xác đến mức toàn mỹ, đồng thời cũng tiến hành cải tạo nhiều lần, cộng với việc chiêm nghiệm tự thân, hiện tại Phạm Nhã thấy mình đã chạm đến chặng thứ ba của con đường chúa tể.

Là chặng thứ ba, chặng đường sáng tạo!

Nghĩa là gần với Aegis Hopner, có thể ban ân cho người khác, tất nhiên so với Aegis Hopner y vẫn kém nhiều lắm, vị Nguyên lão đã "đi tương đối xa" này nằm đâu đó ở đoạn cuối chặng ba rồi còn Phạm Nhã thì mới bồi hồi ở biên giới thôi.

Leonidovich Hopner đã từng nói khi Phạm Nhã hoàn thành chặng đường đầu tiên, y sẽ nhảy thẳng đến chặng thứ ba do thực tế y đã hoàn thành chặng hai trước lúc nhận ban ân, sau khi nhận ban ân, y lại chiêm nghiệm sâu sắc thêm cái chân ngã của mình khi chủ động từ bỏ hết tất thảy, để mặc cho lũ trẻ ở Osaka hành hạ và giết y từ từ.

Chặng một, Phạm Nhã đã hoàn thành từ khi mà y triệu hồi được Hỏa Long Xích từ Kundalini, trong cảm nhận của Phạm Nhã lúc này, thế giới luôn tồn tại ở hai trạng thái biệt lập, tách bạch nhưng lại có liên hệ mật thiết với nhau; một bên là thế giới vô hình nơi chỉ có quy tắc ngự trị, Phạm Nhã quan sát được một góc nhỏ của thế giới này bằng tự tánh, cái tánh biết sáng suốt.

Một bên khác, là cái thế giới có thể thấy và cảm nhận được bằng các giác quan thụ cảm, đây là một thế giới chủ quan, nó có thực nhưng những cảm thụ của y về nó là chủ quan, như y thấy hoa hồng có màu đỏ, bởi vì dãi quang phổ của mắt người cho phép y nhìn bông hoa đó bằng sắc đỏ.

Cả hai thế giới này đều là một, là thực tại, chúng là nhất nguyên chứ không phải nhị nguyên, nhưng nhờ đã đi đến cuối chặng một, y lại tách bạch được chúng, giải phẫu chúng và làm rõ các mối liên hệ giữa chúng, rất huyền diệu, khó có thể diễn tả bằng lời.

Phạm Nhã cảm thấy y vẫn còn thiếu điều gì đó mới có thể hoàn toàn bước lên chặng đường sáng tạo, chặng thứ ba trong bốn chặng đường Vinh Quang.

Nếu như người bản địa MU Continel biết được sự tiến bộ của Phạm Nhã, hẳn họ phải bật thốt vì kinh ngạc, bởi lẽ nếu cộng dồn hết thời gian xuyên không thì từ lúc mà y nhận ban ân cho đến giờ chỉ mới có hai tháng.

Leonidovich Hopner từng nhận xét Phạm Nhã là một thiên tài, vị chúa tể đó không nói ngoa, chính bản thân cô ta cũng là một thiên tài, một kẻ đại tài ngàn năm không một, thế nhưng so với Phạm Nhã, Leonidovich Hopner vẫn còn kém hơn.

Phạm Nhã lặn dưới biển, áp lực nước ngày càng tăng, y phóng như một cái thủy lôi, trên đường y nhìn thấy nhiều loại sinh vật biển khác nhau.

Lặn gần nửa giờ, y đã nhìn thấy hai cái bong bóng khổng lồ dựng dưới đáy biển, một cái là lồng khí tiếp giáp với thế giới nhân tạo, một cái to hơn chính là thế giới nhân tạo của Hydra.

Phạm Nhã không có xuống lồng khí mà vào thẳng thế giới nhân tạo, bình thường ít ai làm vậy mà họ sẽ đi xuống lồng khí bằng thuyền lặn rồi mới vào thế giới nhân tạo sau bởi vì đi thám hiểm cần phải mang theo nhiều dụng cụ cất chứa chiến lợi phẩm.

Hiển nhiên, chuyến "thám hiểm" này của Phạm Nhã không vì mục đích tìm kiếm rương kho báu, y không cần mang theo bất kỳ thứ gì.

Đi vào thế giới nhân tạo, Phạm Nhã hít thật sâu, dưỡng khí dạng lỏng tràn vào trong phổi khiến y thấy rất thoải mái.

Thế giới nhân tạo của Hydra vẫn như khi Phạm Nhã đặt chân đến lần đầu, nó luôn được thắp sáng bởi hàng chục ngàn viên ngọc trai khổng lồ, thảm thực vật biển rộng lớn kéo đến hết tầm nhìn, san hô to cao đến vĩ đại và hàng đàn cá đầy màu sắc bơi xung quanh.

Phạm Nhã gỡ cái mề đay trên dây chuyền rồi ném xuống đất, Tận Thế Hắc Mã hiện ra trong ngọn lửa vàng, chúa tể triệu hồi giáp ngọc, quyền trượng và áo choàng trắng; y ngồi lên yên, con ngựa chiến chồm dậy và hí vang, bốn vó ngựa rực lửa vàng, chúa tể cưỡi Tận Thế Hắc Mã phi nước đại, vó ngựa dẫm lên nước như trên đất bằng, lao thật nhanh ở trong nước.

Vùng ngoài của thế giới nhân tạo khá rộng lớn nhưng Phạm Nhã chỉ đi thẳng hướng vào vùng trong, không dừng lại, y cưỡi ngựa chỉ gần ba giờ thì đã đi vào vùng bên trong, điểm khác của vùng này so với vùng ngoài là thảm thực vật rất thưa thớt, đồng thời cường độ ánh sáng cũng tăng giảm liên tục.

Phạm Nhã ngửa đầu nhìn lên, số lượng ngọc trai phát sáng vẫn như vậy, không thưa hơn so với vùng ngoài nhưng ở đây có một lực, một sức mạnh nào đó khiến cho những viên ngọc trai to như thiên thể này không thể tỏa ra ánh sáng như ở vùng ngoài mà leo lắt, chợt thì tối mờ chợt thì sáng héo hắt; sáng thì cũng không quá sáng mà tối cũng không quá tối, khiến cho mọi thứ trong vùng này mờ ảo, khó nhận biết.

Chúa tể nhắm mắt, lắng nghe các âm thanh trong phạm vi mấy chục cây số, ở nơi này siêu giác quan của y còn mạnh hơn ở bên ngoài, âm thanh truyền ở trong môi trường chất lỏng có vận tốc tới 1500m/s, so với vận tốc chỉ cỡ 340m/s trong không khí thì gần gấp ba.

Phạm Nhã thúc ngựa, vừa nhắm mắt, vừa chạy.

Gần nửa giờ sau, chúa tể đi tới trước một ổ quái vật, chúng đang canh giữ quanh một cái rương kho báu màu cam, là loại rương báu cao cấp nhất ở thế giới nhân tạo của Hydra; những con quái vật này có hình dạng giống với Bahamut nhưng to hơn gấp đôi, Bahamut đã rất to, như cái xe buýt còn chúng thì giống với cái tàu ngầm cỡ nhỏ.

Đây là Great Bahamut!

Phạm Nhã mở mắt, y không nói không rằng mà xông thẳng vào trận địa của ba mươi con Great Bahamut, y giải phóng hết khối lượng của trang bị, hiện tại, y đã có thể cử động một cách thoải mái mà giữ được khối lượng siêu nặng của bộ giáp và cây trượng, chúa tể vung trượng như thương, những tia sét giữa bốn cái lưỡi bọc thêm một ngọn lửa vàng.

Một con Great Bahamut phát hiện chúa tể, nó hút nước rồi đẩy ngược qua cặp mang cá như động cơ phản lực lao vút tới để tấn công, con quái vật này mở rộng cái mồm với hàm răng sắc lẹm, Phạm Nhã quét trượng vào đầu con quái vật, sức mạnh hủy diệt bùng lên, điểm va chạm giữa con vật và quyền trượng tạo ra sóng xung kích lan ra phạm vi mấy trăm mét, cuốn bay hết đất cát dưới đáy biển, sóng xung kích nghiền nát tất cả mọi thứ, sức mạnh hủy diệt phá tan tành tất cả mọi thứ.

Great Bahamut tan xác, cơ thể to như cái tàu ngầm của nó nổ tung ở trong nước, nhuộm đỏ thế giới nước.

Giữa màn máu của Great Bahamut, chúa tể xuất hiện, hai mắt của y lúc này đã trống rỗng, nhìn không có thần, biểu cảm của y trông không buồn cũng chẳng vui, không có một chút cảm xúc, rất hờ hững; trận địa của Great Bahamut rối lên rồi những con quái vật lao ra như điên dại, chúng nhào tới tấn công kẻ xâm nhập vào lãnh địa của chúng từ nhiều hướng.

Phạm Nhã cưỡi trên yên ngựa, bản năng chiến đấu tự thôi thúc cơ thể hành động, bản năng cũng tự nó có cái trí tuệ thông thái tuyệt vời mà không cần y phải suy nghĩ cân nhắc điều gì, nó tự lựa chọn đối sách để ứng phó với đàn Great Bahamut, đó là tấn công trực diện, không cần phải tránh né.

Phạm Nhã múa trượng như một vị chiến tướng thời cổ, sức mạnh hủy diệt bùng lên dữ dội, y đứng yên một chỗ, từng con Great Bahamut một lao tới đều bị đánh tan xác, nát bét, nổ tung mà không có một miếng thịt lành lặn, y chưa từng học kỹ thuật dùng thương nhưng bản năng chiến đấu thì tuyệt vời hơn mọi loại võ thuật và kỹ xảo, nó gắn cho Phạm Nhã hàng trăm con mắt, bộ não của Phạm Nhã lúc này gần như không hoạt động nữa, chỉ có cơ thể là tự cử động dưới sự dẫn dắt của bản năng.

Quyền trượng ở trong tay biến thành một cái bóng màu trắng, không thấy rõ, chỉ có thể trông được một ngọn lửa kèm với tia sét trên đầu trượng, nó quét tới mọi góc quanh người chúa tể, bất kỳ vị trí nào mà lũ Great Bahamut lao lên, đón đợi chúng luôn là bốn cái lưỡi nhọn hoắc, những tia sét lửa kèm với sức mạnh hủy diệt phá tan mọi thứ ở trên đời.

Phạm Nhã không cần tính toán mà bản năng tính toán thay cho y, chúa tể như vị tiên tri biết trước tương lai, y luôn nhanh hơn lũ Great Bahamut, trượng của y luôn đến những nơi cần đến, trước Great Bahamut một bước, giống như chúng chủ động, nhào vào lưỡi trượng hủy diệt.

"Ầm"

"Ầm"

"Ầm"

"Ầm"

"Ầm"

Sóng xung kích bùng lên trong thế giới nước, từ trong chiến trường của Phạm Nhã và lũ Great Bahamut. Chúa tể múa trượng với tốc độ cực cao, những màn sương máu đỏ thẫm xuất hiện bị sóng xung kích quét sạch, dạt về mọi hướng, những vụ nổ dữ dội ngay trong nước, vang lên như một giai điệu lập đi lập lại, liên miên và bất tận.

Đây là giai điệu của một chúa tể, một kẻ hủy diệt.

Mười phút sau, đàn Great Bahamut bị một mình chúa tể tiêu diệt sạch không còn một con, đến cả Tận Thế Hắc Mã cũng không có cơ hội sử dụng đòn dậm của nó.

Phạm Nhã ngồi trên yên, đôi mắt dần có thần trở lại.

"Không đủ."

Chúa tể thúc ngựa, Tận Thế Hắc Mã lao vút trong thế giới nước, y không dừng lại để mở rương báu, y cũng chẳng có thứ gì để cất chứa kho báu trong đó, y không thấy tiếc những thứ giá trị trong cái rương, y cần một thứ khác.

Lại đi một giờ nữa, Phạm Nhã tiến vào trận địa của một đàn Great Bahamut khác, y lại tàn sát chúng rồi đi tiếp, qua thêm năm giờ đồng hồ nữa, chúa tể đã giết sạch hơn bốn đàn Great Bahamut.

Hai giờ sau, Phạm Nhã đi đến trước một ổ quái vật.

Không phải Great Bahamut, cũng không phải cá, lũ quái vật này trông như thằn lằn, chúng cao khoảng bốn mét, bơi trong nước như người và đứng bằng hai chi sau, trên đầu của chúng có những cái xúc tu mọc ngược như tóc, lũ sinh vật này đen thui, chúng còn cầm một loại vũ khí như giáo mác có màu đỏ, trong suốt.

Đây là Lizard King, chúng có số lượng đến cả hai trăm con, không mạnh bằng Great Bahamut nhưng đông đảo và biết sử dụng chiến thuật.

Phạm Nhã ngồi trên yên ngựa, rảo bước tới gần bầy Lizard King, chúng quay ngoắc hết sang phía chúa tể, đồng loạt và cùng lúc, cảm giác rất kỳ dị.

Chúa tể vung trượng: "Đến đây đi, giết ta."

Bầy Lizard King ré lên đồng loạt rồi nhào tới tấn công chúa tể, chúng đi theo tổ mười con, hai trăm con Lizard King tách thành hai mươi tổ, chúng như những binh sĩ bộ binh dùng giáo dài thời xưa, cách tấn công cũng đơn giản là đâm thẳng nhưng trong thế giới nước, những nhát đâm của chúng tới từ mọi hướng.

Chúa tể quét trượng, năm con Lizard King đứng trước mặt y nổ tung thành những mảnh nhỏ xíu, sóng xung kích cũng lan ra trong thế giới nước, làm bị thương lũ Lizard King đứng gần, tuy vậy lũ quái vật này lại chẳng có khái niệm sợ hãi, dù chúng có bị thương hay đồng loại của chúng bị giết trước mặt chúng, thì chúng vẫn nhào tới tấn công mà không hề nao núng chút nào.

So với với lũ Great Bahamut khổng lồ, đàn Lizard King nhỏ nhưng chúng ra đòn hiểm hóc, cơ thể của chúng rất mạnh mẽ, chúng là những con thằn lằn lực sĩ cao tới bốn mét, nhát đâm của chúng có thể làm thủng tấm thép dày, tất nhiên, cũng có khả năng sát thương chúa tể.

Phạm Nhã cưỡi Tận Thế Hắc Mã, y cầm quyền trượng theo kiểu lạ thường, cầm bằng một tay và cầm ở phần cuối cán trượng, ở tư thế này, sức nặng của cây trượng khiến nó trở nên khó kiểm soát, y vung cây trượng, xoay vun vút trong thế giới nước như cánh quạt và lướt đi giữa đàn Lizard King.

"Ầm"

"Ầm"

"Ầm"

"Ầm"

Trong quỹ đạo xoay của cây quyền trượng, tất cả mọi thứ đều tan nát, vỡ tan và nổ tung, không có một thứ gì có thể nguyên vẹn, dù là cơ thể của Lizard King hay những cây mâu đỏ như tinh thể của chúng, tất cả đều bị hủy diệt.

Sóng xung kích hủy diệt bùng nổ, liên tục, chúa tể đơn trượng, độc mã, giao chiến với đàn Lizard King, không một lưỡi giáo nào có thể chạm vào người chúa tể; lũ Lizard King nổ tan tành trong thế giới nước, hết tổ này, rồi lại đến tổ kia, chúng đến từ mọi hướng nhưng đều bị quét sạch, gần nửa giờ sau, hai trăm con Lizard King đã bị tàn sát sạch sẽ.

"Chẳng đủ."

Phạm Nhã thúc ngựa, chạy vào nơi sâu hơn của vùng trong, y lại gặp được vài đàn Lizard King và tàn sát chúng, trong quá trình chiến đấu liên tục không ngừng nghỉ này, Mana của y cũng hao hụt, bộ giáp ngọc màu trắng cũng có những vết rạn nhưng Phạm Nhã lại càng sung sức hơn.

Đây là một cuộc tàn sát, vị chúa tể đến từ Địa Cầu thực hiện một cuộc tàn sát với quy mô lớn trong thế giới nhân tạo của Hydra, chiến tích của y còn ghê gớm hơn của một đoàn thám hiểm; bản thân y chưa từng giết chóc nhiều như vậy, đây là lần đầu.

Giết chóc quá nhiều, một thứ chưa từng có, nay xuất hiện trong từng ánh mắt, trong từng cử chỉ và động tác của vị chúa tể anh hùng vĩ đại.

Đó là khí chất sát phạt, là sát khí!

Phạm Nhã giống như một vị ác thần của chiến tranh, sự hủy diệt và giết chóc, những nơi mà y đi qua chỉ có máu và tan hoang, thảm thực vật bị cuốn đi và xéo nát bởi sóng xung kích, đất và cát mịt mù lẫn với máu của lũ quái vật.

Lại thêm hai giờ nữa, Phạm Nhã đi tới trước một ổ quái vật khác, đây là những con quái vật có cơ thể trong suốt như thủy tinh, chúng lẫn trong nước và trở nên vô hình, lũ quái vật này cao cỡ hai mét, chúng có tứ chi như người, chi sau của chúng có màng như chân vịt, chúng cầm một thứ vũ khí như cây nỏ cũng trong suốt như cơ thể chúng.

Đây là Valkyrie, quái vật bậc C, lũ Lizard King cũng có bậc C còn Great Bahamut thì lại là bậc B, tuy vậy, đối với Phạm Nhã thì Great Bahamut lại dễ đối phó hơn Lizard King và Valkyrie.

Phân cấp nguy hiểm theo bảng chữ cái Alphabet từ F đến S của Hion là cách phân bậc do chính anh ta quy ước, thực tế, ở MU Continel người ta không phân bậc lũ quái vật, đây là thế giới thực chứ không phải là một trò chơi, sự nguy hiểm hay sức chiến đấu của một con quái vật không thể được đo lường hay phân cấp, giống như ở Địa Cầu không ai phân bậc nguy hiểm cho Hổ, Sư Tử và Cá Sấu, chúng chỉ đơn giản là động vật săn mồi nguy hiểm thôi.

Great Bahamut là bậc B nhưng so với nó, còn có nhiều loại quái vật bậc B khác nguy hiểm hơn nhiều lần, lũ quái vật này chỉ được cái to xác và dầy thịt nhưng với sức mạnh hủy diệt của chúa tể, kích cỡ của chúng chẳng là gì cả.

Phân cấp, hay nói cách khác là xác định vị trí của nhau ở trong chuỗi thức ăn, cuối cùng, cần sự va chạm và giao tranh thực sự, chứ chẳng thể bình xét theo cấp bậc.

Chúa tể nhìn đàn Valkyrie, y lại vung trượng và nói với chúng: "Đến đây, giết ta đi."

Đàn Valkyrie bắn những mũi tên băng, nguy hiểm và chết chóc nhưng chúa tể lại đi giữa những mũi tên như tiên tri, mắt của y cũng trở nên rỗng không, không có cảm xúc, trong sự dẫn dắt của bản năng chiến đấu, kỹ năng được kết hợp với khả năng quan sát và trí tuệ chiến thuật; nó cũng lấy bản lĩnh dám đối đầu, lấy ý chí và lòng can đảm làm nền tảng, nó phô bày hết mọi khía cạnh giết chóc của Phạm Nhã, biến y thành một cỗ máy giết chóc hoàn mỹ.

Trong ngực của chúa tể luôn có những thứ chồng chất lại, nó uất nghẹn ở đó như mớ rác thải chặn hết miệng cống, y cần phải tống hết nó ra ngoài, để nó không cản trở mình nữa; nương theo giết chóc, những cảm giác uất nghẹn và chất chứa cũng được dọn dẹp, được tống đi phần nào.

Nhưng chẳng đủ!