Vinh Quang [ESPORT]

Chương 48: G thần, nhớ đến trả thù nha



Vệ Kiêu không hề nhẹ tay chút nào.

Trong phe đỏ, Vệ Kiêu được ưu tiên chọn cuồng tặc, Gary dùng lực tặc ngốc nghếch chỉ biết chịu thiệt.

Hơn nữa với thao tác đầy mơ mộng của đồng đội, ở giai đoạn đầu Vệ Kiêu và Bạch Tài lượn qua lượn lại khu bên hắn như cá cảnh, kiêu căng ngạo mạn đi kiếm thưởng bằng đầu lão G.

Quả cầu tuyết điểm tích lũy này một khi bắt đầu lăn thì không thể dừng lại.

Vệ Kiêu chơi cuồng tặc rất hăng, Bạch Tài chơi mục sư ánh sáng cũng ổn áp, hai vị đồng đội lâu năm phối hợp rất hài hòa.

Gary lại hồi sinh, bị ép như vậy rồi khó trở mình lắm.

Hắn không nói gì thì thôi, chỉ cần mở miệng thôi thì Vệ Kiêu như bị kích thích.

Vốn muốn đập đánh cậu, bây giờ lại bị quật lại.

Hai mươi phút sau, Gary đang ngồi xổm ở hẻm rồng đã bị Bạch Tài vây lại, lão G tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng thay đổi vị trí, nhưng cuồng tặc lại nhanh hơn, khóa hắn lại trong nháy mắt… Lão G cảm thấy ma quỷ đang thì thầm bên tai mình, “Sướng không?

You have been slayed!

(Bạn đã bị giết!)

“Fuck!”

Trong căn cứ của L&P, Gary nổi quạu.

Huấn luyện viên nhìn hắn, “Sao vậy?”

Gary giận điên lên: “Chúng ta đứng thứ mấy?”

Huấn luyện viên: “Thứ hai”

Đứng đầu là Pro.

Gary: “Đêm nay đấu tập với FTW đi!”

Nguyên Trạch ngồi bên cạnh liếc hắn.

Huấn luyện viên bình tĩnh phân tích: “Không được đâu, FTW không đáng để chúng ta…”

Gary cả giận nói: “Dù cho họ có 0 điểm thì ông đây cũng phải đấu”

Mẹ, không xả được cơn tức này thì đêm nay hắn không ngủ được!

May mà Vệ Kiêu không nghe hắn nói gì, nếu nghe được…

Chắc sẽ cảm ơn hắn hết mình và làm cho hắn ‘sung sướng’ gấp bội.

Ván này đánh rất sảng khoái.

Sau khi thắng, Vệ Kiêu bình luận: “Lão G không chơi được lực tặc”

Thần Phong đã xem trận đấu của bọn họ, “Hắn vốn không am hiểu đi rừng kiểu hỗ trợ”

Cái kiểu đi rừng hỗ trợ giống như đi rừng của Pro – Quý Chí.

Lấy những tướng tốt nhưng không chủ động dẫn nhịp, cố dọn đường cho Kim Sung Hyun phát triển, giai đoạn đầu thì ổn định nhịp điệu trận đấu, giai đoạn sau kéo theo C của đối thủ là Pro đã thắng được nửa.

L&P coi trọng đi rừng hơn, Gary là trung tâm của đội, giống như Close, bình thường toàn luyện cuồng tặc, đạo tặc bóng đêm, và hiệp sĩ tử thần dễ tích lũy điểm.

Loại tướng thiên về hỗ trợ như lực tặc này hắn không chơi được.

Vì thế Vệ Kiêu mới có thể chèn ép hắn từ đầu đến cuối như vậy, điều này cũng chính là nguyên nhân Gary không phục, nếu hắn cầm được cuồng tặc, hắn sẽ đè Vệ Kiêu ra đất mà đánh.

Vệ Kiêu không quan tâm về việc đó, cậu đang mong cho Gary tối đến đánh cậu đây.

Nếu cậu có phương thức liên lạc của Gary thì kiểu gì cũng sẽ nhắn: G thần, nhớ đến trả thù tôi nha.

Hai trận này Vệ Kiêu và Bạch Tài thi đấu khá tốt, ghi được 12 điểm, xếp hạng của FTW có thể từ vị trí số 6 lên hạng 5, cũng là một quá trình gian khổ.

Tất cả mọi người vẫn đang đấu nên Bạch Tài tiếp tục bấm chọn đối thủ.

Vệ Kiêu rất mong chờ: “Lão Bạch cố lên, để xem ván này mày bốc trúng ai nào”

Tay Bạch Tài run rẩy, lẩm bẩm: “Làm ơi trúng ai đó yếu yếu đi, để ông đây thắng dễ dàng chút nào…”

Cậu ta như được thần linh phù hộ, ba người khác trong đội họ, hai người là thuộc đội xếp thứ hai đếm ngược còn một người nữa là xếp thứ 3 từ dưới lên.

Vệ Kiêu: “Mày giỏi đấy”

Bạch Tài: “… … … …”

Điều cậu ta muốn là đối thủ yếu yếu chứ đâu phải đội mình!!!

Vệ Kiêu có một tật xấu là đã dùng tướng nào thì chơi tướng đấy đến cùng.

Người khác có thể thấy chán muốn thay đổi; nhưng cậu lại rất trung thành, lại còn dùng rất lâu, không luyện tướng này thành bản năng luôn thì không chịu đổi đâu.

Chắc toàn bộ huấn luyện viên của giới Vinh Quang đều muốn tuyển thủ của mình nhiễm tật xấu này mất.

Quá là tốt luôn!

Đỡ phải ép họ huấn luyện!

Phải biết tuyển thủ nổi danh yếu ớt của khu thi đấu Trung Quốc – Bạn Âu Tinh.

Số tướng cậu ta chơi được sâu như biển, không có xạ thủ nào là không dùng được, à, kể cả tướng đường trên trước khi bị Vệ Kiêu đánh cho tự kỉ cũng dùng được, nhưng số tườn luyện được đến mức bản năng thì chỉ có trên đầu ngón tay.

Huấn luyện viên muốn cậu ta luyện nhiều hơn một chút, cậu ta lại luyện ba ngày nghỉ mất 2 ngày, còn học lỏm từ đội trưởng học sinh giỏi kiến thức về battle với huấn luyện viên.

Huấn luyện viên nghe xong thì ngạc nhiên một hồi, sau đó hỏi đội trưởng Phó

Phó Lê cười mỉa, viết bài tiểu luận ngắn rồi ném cho Âu Tinh: “Hiểu không?”

Âu Tinh là dân học kém, chất xám dùng hết cho việc chơi game rồi, làm sao hiểu được.

Phó Lê: “Câu nào không hiểu anh dạy cho”

Âu Tinh: “!”

Phó Lê: “Không thì đi luyện thợ săn hệ hỏa đi”

Âu Tinh sủi nhanh lắm, nuốt nước mắt luyện thợ săn hệ hỏa suốt một ngày một đêm.

Trái ngược lại với Vệ Kiêu, cậu không cần ai thúc mình, hăng hái kéo đồng đội chơi ói máu!

Giống như Bạch Tài, vốn có hiểu gì về mục sư ánh sáng đâu, để được soi sáng con đường thì đã phải chơi với cậu suốt…

Băn năng của anh Cải không phải tự muốn có mà là bị ép có đấy!

Ván này họ bốc trúng đồng đội gà không tính, đối thủ còn mạnh như thần!

Vệ Kiêu nhìn thấy ID thì mặt mày hớn hở —— Pro. Kim Sung Hyun.

Bạch Tài: “…Đuỵt!” Muốn đi rửa cái tay thối này quá!

Vệ Kiêu đã bắt đầu huyên thuyên với người ta: [Huyn thần, sao đấu đơn vậy?]

Đúng vậy, Kim Sung Hyun suốt ngày kè kè Lee Heran như trẻ sinh đôi thế mà đấu đơn đấy

Chẳng lẽ đấu đơn đánh sướng hơn?

Thế quái nào ba đội đứng đầu lại đi đấu đơn cả vậy.

À quên…

3U đứng thứ 3 vứa mới đấu đôi xong.

Vệ Kiêu lại bắt đầu tưởng tượng.

Kim Sung Hyun đấu đơn có gặp phải Close không nhể?

Vệ Kiêu rất tò mò.

Sao một xạ thủ lại có thể chiếm lợi trong solo được?

Kim Sung Hyun cũng rất kinh ngạc: [Đội trưởng cậu đâu?]

Vệ Kiêu: [Ổng đi chơi một mình rồi]

Kim Sung Hyun: “…”

Tin nhắn của Vệ Kiêu nghe mùi ghen tị: [Ổng vừa mới vào trận đấy, nếu hai ta đấu nhanh lên thì ván sau có khi anh gặp được ổng đấy]

Kim Sung Hyun: “…”

Vệ Kiêu nhanh trí: [Có khi nào anh đấu đơn là để solo với đội trưởng của tôi?]

Kim Sung Hyun lập tức nói: [Tôi có phải là shit đâu mà thích solo với hắn]

Vệ Kiêu: [???]

Kim Sung Hyun phiên dịch: [Shit là Marshal]

Một trong ba người hiểu tiếng trung duy nhất trong trận Bạch Tài belike: “… …”

Vệ Kiêu khen: [Cái biệt danh này… thật magical]

Trong phòng huấn luyện L&P, Nguyên Trạch đang đấu đơn hắt hơi một cái.

Tuy Vệ Kiêu và Kim Sung Hyun nói chuyện vui vẻ như bạn bè lâu năm vậy nhưng khi thi đấu lại không còn chút tình thương mến thương nào cả.

Kim Sung Hyun: [Nhắm vào tôi à?]

Vệ Kiêu gửi một emoji tươi cười, trả lời rất lễ phép: [Đúng rồi ạ]

Kim Sung Hyun cười cười: [Thằng nhóc thối]

Kim Sung Hyun hoàn toàn khác với lão G, riêng về vận may thôi đã hơn hắn rất nhiều.

Lực tặc của lão G chơi như gà, thợ săn mưa của Kim Sung Hyun lại đánh rất mãn nhãn.

Là một ADC cấp thần thánh, Kim Sung Hyun không vô dụng như xạ thủ bình thường.

Chỉ cần một chiêu mưa băng của thợ săn mưa là đã thu được bao nhiêu tài nguyên về dùng thoải mái.

Lần đầu tiên Vệ Kiêu va chạm với anh đã hiểu lí do vì sao chiến đội thần thánh ai cũng giỏi solo.

Thợ săn mưa này như một con bướm bay lượn trong hẻm núi, linh hoạt đến mức không ai chạm tới được!

Lúc trước Vệ Kiêu chỉ mới xem Kim Sung Hyun đấu đôi.

Khi đánh hai người, vì có Lee Heran, phần lớn thời gian Kim Sung Hyun chỉ lo đi kiếm tài nguyên.

Đầu tiên là vì anh rất tin tưởng Lee Heran, biết rõ là đội trưởng có thể tạo cơ hội cho anh kiếm tài nguyên; thứ hai, vì xạ thủ ở giai đoạn sau quá khủng bố nên dù đối thủ là ai thì cũng đều cố đốn hạ anh đầu tiên.

Khi đấu đơn thì Kim Sung Hyun không cần ai bảo vệ xạ thủ của mình.

Những người hỗ trợ khác không thể nào so được với lúc Lee Heran hỗ trợ.

Bạch Tài nhìn thấy thao tác của Kim Sung Hyun thì trong lòng khinh bỉ.

Mẹ…

Vệ Kiêu Kiêu chắc bị trên cơ rồi!

Cái tật xấu gặp người càng mạnh chơi càng vui của hàng này không biết có trị được nữa không nhỉ?

Đáng tiếc đồng đội lần này của họ không ra được tí sức nào, đường trên đường giữa và cả xạ thủ, ba tuyến đều toang, Vệ Kiêu có điên cuồng gank Kim Sung Hyun thì cũng chỉ giết anh được một lần.

Đó là Vệ Kiêu xách theo Bạch Tài hai đấu một với giết được đấy.

À, xạ thủ phe Vệ Kiêu đã sớm bị Huyn thần tiễn đi, nằm trên đất ngắm người đánh nhau.

Kim Sung Hyun ngã trên đất gõ chữ: [Hay đấy]

Tuy nói là hai đánh một nhưng anh đã né được chiêu khống chế của Bạch Tài, Vệ Kiêu còn có thể xác định đúng chuẩn khe hở giữa các giọt mưa, tung kĩ năng giết anh.

Vệ Kiêu không lãng phí thời gian nhắn tin, cậu phóng nhanh vào khu vực rừng của đối thủ, cướp đoạt một hồi thì ngồi xổm chờ Kim Sung Hyun hồi sinh.

Hỗ trợ bên Kim Sung Hyun cũng chẳng ra đâu cả, không chạy theo xạ thủ thì thôi, còn không chịu quan sát xung quanh.

Từ tầm nhìn của Kim Sung Hyun, trên bản đồ có một khoảng không, trông khá an toàn.

Vệ Kiêu nín thở, chờ thợ săn mưa đến.

Thợ săn mưa thế mà đến thật, tiến lại gần đám cỏ nhỏ ở đường dưới.

“Lão Bạch!”

Trong nháy mắt Bạch Tài xuất chiêu lớn…

Lưỡi liềm của Vệ Kiêu đồng thời chuyển động, khán giả ngồi xem đấu cũng nín thở.

[Đù, thế này thì kể cả Huyn thần cũng không tránh được…]

[Né được rồi!]

[Thợ săn mưa này…]

[Đẹp quá, thợ săn mưa đạp mưa bay lên kìa!]

Đúng vậy, Kim Sung Hyun đến gần bụi cỏ nhưng anh không lơ là.

Ngay khi Bạch Tài thả chiêu lớn, những giọt mưa cũng bay đầy màn hình, với một combo khó nhằm đã thoát được lưỡi liềm của Vệ Kiêu, đồng thời dồn hết sát thương đánh cuồng tặc.

Bạch Tài trợn mắt há mồm: “Mạnh quá!”

Đây chính là thành viên của chiến đội thần thánh sánh vai cùng Close.

Thực lực thật đáng sợ!

Vệ Kiêu nhìn chằm chằm không chớp mắt, đối mặt với thợ săn mưa kinh dị như vậy, cậu không hoảng chút nào, trái lại còn bình tĩnh hơn thường ngày.

Thợ săn mưa đáp xuống đất.

Cuồng tặc đang hấp hối vung liềm, khóa thợ săn mưa lại.

Vệ Kiêu: “Anh Cải!”

Bạch Tài đột nhiên hoàn hồn, tuy thả khiên hơi trễ nhưng vẫn kịp.

Vệ Kiêu thêm vài thao tác, thợ săn mưa mất nửa máu.

Kim Sung Hyun cũng không phải động vật ăn cỏ, năng lực nắm bắt thời cơ của Vệ Kiêu khiến anh phải kinh ngạc, nhưng thế trận luôn thay đổi, anh chưa từng đánh giá thấp hay xem thường người nào.

Cho nên…

Sau thời gian CD của thợ săn mưa, tiếp tục đạp mưa bay lên, bụi mưa lao đến như tên bắn, đâm trúng cuồng tặc.

Khiên của mục sư ánh sáng sụp đổ, lượng máu ít ỏi của cuồng tặc không trụ nổi nữa.

Ngay giây phút ngã xuống, Vệ Kiêu đã vọt lên phía trước, muốn kéo thợ săn mưa chết cùng.

Đồng quy vu tận!

Bạch Tài còn sống: “… …”

Nếu ván này được dùng xem lại, tiền lương tháng này của cậu ta đi tong mất.

Trong lúc ác chiến với Kim Sung Hyun, cậu ta như gà!

Không chiến mà bại, sao cậu ta có thể phạm sai lầm cấp thấp như vậy!

Hai năm trước phải liều mạng lắm mới đuổi kịp Vệ Kiêu, đánh thêm hai năm chuyên nghiệp nữa tay nghề lại thụt lùi?

Hai tay Bạch Tài tê dại, da gà da vịt nổi lên.

Ván này họ thua.

Vệ Kiêu ngồi tựa vào ghế chơi game than thở: “Giỏi quá”

Không thể không nể.

Chiến đội thần thánh quá tàn bạo

Muốn đuổi kịp họ cậu còn phải nỗ lực nhiều!

Nhưng cậu nhất định sẽ đuổi kịp họ!

Vệ Kiêu quay đầu nhìn Bạch Tài: “Sao thế?”

Bạch Tài: “…”

Vệ Kiêu kinh ngạc nói: “Ô, trầm cảm rồi à, đâu đến mức đó, Kim Sung Hyun đúng là mạnh thật nhưng ổng bị tụi mình giết ba lần mà”

Bạch Tài nghẹn họng: Đó là bị mày giết ba lần.

Vệ Kiêu vỗ vai cậu ta: “Lầm sau đánh thợ săn mưa tao chọn thần mục, bắn vịt giết ổng, đỡ phải bay qua bay lại, ngỡ mình là con bướm xuân à”

Bạch Tài: “…”

Mày ngừng việc phá hoại bầu không khí đi có được không?

Đm, đang ngồi suy tư so deep thì bị phá!

Vệ Kiêu chuẩn bị vào ván mới thì nghe Thần Phong nói: “Trùng hợp thế?”

Vệ Kiêu lại gần Lục Phong, ngó đầu nhìn: “Chó già Nguyên!”

Đúng gòi đấy, ván này Lục Phong bốc trúng đấu đôi, trùng hợp là hệ thống phân Nguyên Trạch làm đồng đội hắn.

Phòng L&P.

Nguyên Trạch: “*** cụ!”

Gary thù dai nói: “Sao? Anh cũng gặp trúng nhóc Q điên rồi à?”

Hắn thò đầu nghía: “Đù tía!”

Nguyên Trạch chọn đấu đơn cũng vì có mong muốn bí mật——

Ví dụ như trong lúc tình thế cấp bách thì chắc phải chịu khó solo với Lục Phong rồi.

Đâu còn cách nào khác đâu, thế này không tính là vi phạm lời thề (dù có thì cũng vi phạm một lần rồi, lợn chết không sợ nước sôi)

Anh không hề nghĩ được vận may của mình chó má như vậy, trở thành đồng đội của Lục Phong.

Nguyên Trạch từng thề không bao giờ solo với Lục Phong

Không phải vì không muốn solo với Lục Phong mà là do những chuyện xấu mình làm năm đó khiến anh cảm thấy có lỗi với Lục Phong.

Nguyên Trạch chưa từng thề không đấu đôi với Lục Phong.

Nhưng sâu tận đáy lòng, anh không muốn.

Nguyên nhân?

Theo không kịp người ta thì mất mặt, đi lẽo đẽo phía sau càng mất mặt hơn.

Chó già Nguyên vẫn biết xấu hổ đấy!

Khi mọi người còn đang kinh ngạc, Lục Phong rất bình tĩnh: [Dùng gì?]

Hắn đang hỏi Nguyên Trạch.

Nguyên Trạch tính nói thần chiến, Lục Phong đã khóa luôn thần chiến cho mình dùng.

Nguyên Trạch: “???”

Lục Phong: [Anh chỉ chơi được thần chiến thôi à?]

Nguyên Trạch: “…”

Anh dùng kị sĩ tử thần.

Đang nghĩ chơi chung với Close đã là ác mộng rồi, giây phút nhìn thấy tên đối thủ, Nguyên Trạch dead inside.

Pro. Kim Sung Hyun, Pro. Lee Heran.

Vệ Kiêu không quan tâm đến trận mình nữa, mắt chữa A mồm chữ O: “Chỉ có thể là duyên phận thôi”