Vinh Quang [ESPORT]

Chương 61: Vệ Kiêu, mộng du



Cậu xin xỏ mãi mới được một trận solo, kết quả bây giờ chỉ cần lấy thằng Cải kia làm con tin thì được 9991 trận.

Vệ Kiêu càng nghĩ trong lòng càng chua xót: “Đúng là từng kề vai chiến đầu, tình cảm không giống nhau”

A a a, cậu bỏ lỡ mất hai năm, nếu không bây giờ người đội trưởng thương nhất là cậu rồi!

Lục Phong cũng đoán được cậu đang nghĩ gì rồi: “Solo hoặc đi ngủ, chọn đi”

Vệ Kiêu lập tức nói: “Solo! Đêm nay anh đừng hòng ngủ!”

Vừa xót vừa tức, hận không thể biến một giờ thanh ba, bù đắp lại hai năm trước.

Đã 12 giờ, đến giờ Lục Phong đi ngủ.

Từ ba năm trước hắn đã cố gắng duy trì thói quen sinh hoạt lành mạnh, chỉ có mấy lần ngoại lệ, tất cả là vì Vệ Kiêu.

Cái thứ mang tên “tự chủ” này không được tí giá nào.

Lục Phong nói: “Em đi tắm trước đi”

Vệ Kiêu đã khởi động máy: “Cứ từ từ”

Lục Phong: “Chưa tắm thì khỏi nhé”

Vệ Kiêu: “… …”

Lục Phong: “Có tắm không?”

“Có!” Vệ Kiêu bị hắn trị, ngoan ngoãn ôm áo choàng tắm vào phòng tắm, ngoài miệng thì lầm bầm: “Khó lắm mới được solo, bây giờ lại bị bắt đi tắm”

Lục Phong bảo cậu đi tắm đơn giản là để tiêu hao bớt sức lực của cậu, để cậu ngủ sớm một chút thôi.

Tuy nói miệng là 15 ngày không solo nhưng mà chỉ mới 3 ngày thôi đã không chịu được.

Thôi, đêm này chỉ vậy thôi, ngày mai không được chiều theo em ấy như thế nữa.

Lục Phong nghĩ như vậy, đổi phụ kiện máy tính cho cả hai.

Máy tính trong phòng khách sạn không thể nào so được với phòng huấn luyện, kết nối mạng kém hơn.

Cũng may chỉ solo trong cùng khu vực nên không ảnh hưởng lắm.

Hai người chơi trận này đến trận khác trong vòng 3 tiếng, Vệ Kiêu thắng được hai trận.

Lục Phong thoát game: “Được rồi đấy”

Vệ Kiêu không vừa lòng: “Mới được có 7 trận mà!”

Lục Phong: “Buổi chiều còn phải thi đấu tự do”

Vệ Kiêu do do dự dự, kiếm điểm rất quan trọng, nhưng khó lắm đội trưởng mới…

Lục Phong quăng cho cậu củ cà rốt: “Khi thi đấu tự do anh đánh đôi với em”

“!” Vệ Kiêu ngay lập tức giao động.

Lục Phong không nhịn được khẽ cười, cố ý nói: “Nếu không thì em cứ đánh tiếp với Bạch Tài…”

Vệ Kiêu kêu to: “Em muốn đánh đôi với anh!”

Lục Phong: “Vậy thì tắt máy đi ngủ”

Cậu trai nghiện game lưu luyến: “Được rồi”

Khi hai người lên giường đã là 3 giờ rưỡi, Lục Phong kê đầu lên gối, cơn buồn ngủ ập đến.

Vệ Kiêu lại không ngủ được, cậu nằm nghiêng, nhìn Lục Phong: “Đội trưởng…” Nhỏ giọng gọi hắn.

Lục Phong vẫn nhắm mắt: “Sao vậy?”

Vệ Kiêu không ngủ được, cậu ngẫm lại chuyện vừa xảy ra, cảm thấy thật thần kì…

10 nghìn trận chơi cùng, một người sếp tốt như thế, một đội trưởng tốt như thế.

Vòng đi vòng lại suốt hai năm, bây giờ liền trở về.

Thứ cậu ngỡ đã vĩnh viễn mất đi, bây giờ lại có được.

Tất thảy đều là Lục Phong cho cậu.

Vệ Kiêu càng nghĩ càng cảm động, cửa miệng cũng không đóng được: “Anh thật tốt với em”

Lục Phong: “…”

Vệ Kiêu co người lại thành con tôm trong ổ chăn: “Trước đây chỉ có bà nội mới tốt với em như thế thôi…”

Âm thanh nhỏ dần.

Lục Phong mở to mắt nhìn trần nhà, trong lòng như bị ong chích.

Khi hắn quay đầu sang nhìn thì Vệ Kiêu đã ngủ rồi.

Chàng trai đang nhắm mắt lại trông không còn ngỗ nghịch như ban ngày, gò má trắng nõn, nom vô cùng non nớt, mi mắt kẽ run rẩy, như một đứa nhỏ gặp ác mộng cần được ôm ấp.

Vệ Kiêu rất ưa nhìn, đường nét trên khuôn mắt khéo léo tinh xảo.

Chỉ là tính cách quá bộc trực, dễ khiến người khác bỏ qua vẻ ngoài thanh tú của cậu, quên mất đây chỉ là chàng trai 19 tuổi, quên mất hai năm trước cậu mới mất đi người thân nhất —— không còn gia đình, càng không có chỗ để dựa vào.

Lục Phong nghiêng người nhìn cậu không chớp mắt… Hắn cứ nhìn như vậy đến khi ngủ lúc nào không hay.

Trong mơ, Lục Phong thấy bé con Vệ Kiêu ba, bốn tuổi đang khóc thút thít.

Hắn ôm Vệ bé con lên dỗ: “Đừng khóc, anh sẽ…”

Lục Phong tỉnh giấc.

Đúng là vừa nãy hắn nằm mơ nhưng hiện tại cũng đang ôm cái gì đó.

Lục Phong mở mắt ra, nhìn thấy Vệ Kiêu đang rúc vào ngực mình.

“!”

Chuyện này…

Hiện tại Vệ Kiêu đang không tỉnh táo, cậu hoàn toàn không biết mình đang làm gì, chỉ cố gắng nhích sát lại Lục Phong, dùng cánh tay thon gầy ôm chặt hắn, ban đầu chỉ là ôm cánh tay, sau đó cảm thấy chưa đủ nên ôm cả người hắn.

Vốn dĩ ban đầu Lục Phong nằm nghiêng để ngủ nên bây giờ cả người Vệ Kiêu như thể đang chôn trong lồng ngực hắn

Mái tóc đen mượt xõa lên cánh tay hắn, gò má trắng nõn tràn đầy ngây thơ và quyến luyến, Vệ Kiêu nép mình vào vòng tay hắn như một con vật nhỏ cần được vỗ về.

Lục Phong nhỏ giọng gọi cậu: “Vệ Kiêu”

Vệ Kiêu ngủ rất sâu.

Hòn đảo này ấm áp quanh năm nên dù là tháng 1 thì nhiệt độ vẫn là 25 hoặc 26 độ.

Trong phòng có máy điều hòa nên nhiệt độ ổn định, không nóng chút nào, nhưng Lục Phong lúc này như bị lửa đốt, nóng ran toàn thân.

Hắn muốn đẩy Vệ Kiêu ra.

Nhưng lại không dám đụng vào cậu.

Vệ Kiêu chỉ mặc một cái áo ngắn tay và quần đùi, cánh tay trơn bóng quấn lấy hắn, cẳng chân cũng gác lên người hắn, ôm chặt hắn như bạch tuộc.

Lục Phong cử động một chút.

Vệ Kiêu ôm càng chặt hơn, thậm chí còn cọ cọ vào cổ hắn.

Hơi thở tươi mát của trai trẻ phả qua mũi của Lục Phong, hơi nóng đang lan ra bỗng chốc dừng lại, làm cổ họng hắn khô ngứa: “Bé con…”

Vệ Kiêu khẽ hừ một tiếng.

Lục Phong: “…” Đệt

4 giờ sáng, đại ma vương cảm nhận được thế nào là tự làm bậy không thể sống.

Hơn một tiếng sau Vệ Kiêu mới chịu buông tha hắn, cậu trở mình, Lục Phong nhanh tay lẹ mắt túm lấy cậu.

Vệ Kiêu không bị rớt xuống giường, nhưng đầu ngón tay của Lục Phong lại bị cảm xúc mềm mại này làm cho run rẩy.

Cũng may Vệ Kiêu ngủ sâu, không có xu hướng mộng du tiếp.

Lục Phong hít một hơi, xuống giường đi vào phòng tắm, hắn vốn định tắm nước lạnh, nhưng lại sợ đánh thức Vệ Kiêu, đành phải đứng tựa vào tường một lát, đến khi ổn định lại mới mặc áo khoác đi ra ngoài.

Trong phòng quá nóng, Lục Phong không thể ở lâu hơn được nữa.

Cuối hành lang khách sạn có một cái sân thượng, lúc này ngoài trời vẫn còn đen kịt, chỉ có thể nghe thấy âm thanh gió biển gào thét.

Lục Phong vốn không hút thuốc nhưng lúc này cực kì muốn có một điếu trên tay.

“Dậy sớm vậy?” Thần Phong ngáp một cái kinh ngạc nói: “Mới năm giờ mà”

Lục Phong quay đầu lại nhìn anh: “Thức cả đêm à?”

Thần Phong gật đầu: “Xem các đội khác thi đấu…”

Huấn luyện viên không cần phải lên sàn đấu, không cần huấn luyện, nhưng bọn họ không thoải mái hơn tuyển thủ chút nào.

18 trận thi đấu của các đội hạt giống của từng khu, Thần Phong đều xem hết.

Đây là một cơ hội tốt để tìm hiểu lối chơi và chiến lược của các đội khác, thân là quân sư của FTW, đây là nhiệm vụ của Thần Phong.

Lục Phong nói: “Đừng thức đêm nhiều quá”

Thần Phong ngáp liên tục: “Không sao” Anh rút một điếu thuốc ra.

Lục Phong liếc nhìn, lại nói: “Hút ít thôi”

Thần Phong: “…”

Được rồi, dù sao đêm nay cũng hút hai bịch rồi.

Thần Phong dựa vào lan can, bởi vì buồn ngủ mà đầu cứ gật gật: “Cậu…Chưa đi ngủ à?”

Tuy nói Lục Phong dậy sớm nhưng không sớm đến mức này, nhìn dáng vẻ này chắc chắn là thức nguyên đêm.

Lục Phong đáp lại: “Ừm”

Thần Phong lập tức tỉnh ngủ: “Sao, có chuyện gì à?”

“Nhóc điên Vệ cứ đòi solo à?”

“Ừm”

“Cậu chơi với cậu ấy đến bây giờ?”

Lục Phong: “…”

Bà mẹ Thần cuống lên: “Đừng chiều theo cậu ấy thế chứ, thằng nhóc đó…”

Lục Phong giải thích: “Em ấy ba giờ đã đi ngủ rồi”

Thần Phong thở phào nhẹ nhõm: Ba giờ vẫn ổn, với hội thiếu niên nghiện game 11 giờ mới rời giường thì thế là đủ rồi.

“Cậu ấy đi ngủ rồi sao cậu vẫn chưa?” Thần Phong thắc mắc.

Lục Phong im lặng một hồi rồi nói: “Em ấy mộng du”

Thần Phong: “Hả?”

Lục Phong mặt không cảm xúc: “Bò lên giường em”

Thần Phong: “!”

Đại ma vương gáo vỡ làm muôi: “Ôm em không chịu thả”

Là một người đi theo Lục Phong đã được 4 năm, Thần Phong mà không nhìn ra tình cảm của Lục Phong thì khác gì thằng ngốc họ Thang cơ chứ!

Anh đã sớm nghi ngờ xu hướng tính dục của Lục Phong, chỉ là chưa từng nói thẳng với nhau, cũng chưa thấy Lục Phong có ý với ai cả cho nên không nghĩ nhiều.

Mãi cho đến khi Vệ Kiêu xuất hiện.

Hai năm trước Lục Phong không có tình cảm khác thường với Vệ Kiêu.

Nhưng hai năm sau, Thần Phong có thể khẳng định Lục Phong đã bị nhóc điên đó làm cho mê mệt.

Tất nhiên nhóc điên Vệ rất được người yêu thích.

Thần Phong cân nhắc một chút, thăm dò: “Sao không nói cho cậu ấy?”

Hai người này giống như hai cục nam châm khác dấu, cứ bị hút lại với nhau.

Lục Phong nhìn chằm chằm vào cảnh biển đen kịt xa xôi, hỏi ngược lại: “Nói cho em ấy biết là em thích em ấy?”

Thần Phong: “…”

Lục Phong cười khẽ: “Em ấy kiểu gì cũng đòi gả cho em sau 1 giây”

Thần Phong: “!”

Không biết tại sao trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh đó.

“Nhưng mà” Lục Phong chuyển đề tài, giọng nói nghe tỉnh táo lạ thường “Cho dù là anh nói, Bạch Tài nói, Việt Văn Nhạc nói hay Ninh Triết Hàm nói thì em ấy cũng sẽ như vậy”

Thần Phong: “… … … …”

Đù, đúng kiểu của nhóc điên Vệ thật!

Trong chốc lát, Thần Phong bắt đầu thương xót cho Lục Phong.

Thích ai không thích, lại thích trúng thằng sống chó!

Lục Phong cười, tâm tình khá tốt: “Em về đây, anh ngủ sớm đi”

Thần Phong há miệng, muốn nói: Cậu thích cậu ấy, cậu ấy lại bị mộng du, hai người ở chung với nhau không sợ có chuyện gì à?

Nghĩ lại một chút…

Thôi, thà để Vệ Kiêu ôm Lục Phong còn hơn là ôm người khác.

Còn việc ở một mình, để một đứa nghiện game như Vệ Kiêu ở một mình?

Không ai kiểm soát, cậu có thể thức đêm đến mức đột tử!

Với sự hiểu biết của Thần Phong về Lục Phong, anh vẫn yên tâm hơn.

Chưa nói đến việc Vệ Kiêu còn nhỏ, FTW hiện tại không chịu nổi cú sốc lớn như thế.

Vừa mới xây dựng lại được đội ngũ, vẫn chưa thi đấu trong nước trận nào, khỏi phải nghĩ cũng thấy được kết quả!

Nói như các fan ——

Vòng bảng đã qua được chưa, vòng loại có toàn thắng không, quán quân đã lấy được chưa?

Yêu với chả đương!

Thật ra Thần Phong cũng không quá lo lắng, chắc chắn Vệ Kiêu không phải là trai thẳng rồi, nhìn cái kiểu cứ đu theo Lục Phong như thế, cong thành nhang muỗi luôn rồi đấy!

Chỉ là thần kinh của nhóc điên Vệ hơi thô.

Thần kinh thô cũng có cái hay của nó, khi thi đấu không sợ gì cả.

Nhược điểm cũng rất rõ ràng, thần kinh dày như tường thành thì đội trưởng Lục phải đánh lâu dài thôi.

Lục Phong về phòng thì thấy Vệ Kiêu đang ngủ trên giường của mình.

Ngày thường cậu nhóc này hay ăn uống thất thường, toàn bộ dinh dưỡng đều bị đem đi nuôi chiều cao rồi, tay chân nhỏ nhắn trắng nõn, lưng quần rộng thùng thình trễ xuống, lộ ra đoạn eo nhỏ…

Lục Phong nhấc chăn lên, đắp kín người cậu.

Hắn ngủ trên giường của Vệ Kiêu, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Vừa nãy nói vậy với Thần Phong là mượn cớ.

Lục Phong không thổ lộ tình cảm là vì thương xót cho Vệ Kiêu.

Từ nhỏ không có cha mẹ, bé con phải kiên cường lớn lên, luôn khát vọng được yêu thương

Mà sự yêu thương này không nên chỉ là tình yêu thông thường.

Vệ Kiêu có tuổi thơ khổ cực như vậy, xứng đáng được nhận tình cảm tốt đẹp nhất thế gian này.

Lục Phong muốn cho cậu sự quan tâm chăm sóc, để cậu tin tưởng dựa dẫm, hắn muốn làm chỗ dựa vững chắc cho cậu, để cậu có thể thoải mái chơi đùa.

Tình thân vô tư, tình bạn chân thành.

Toàn tâm toàn ý tin tưởng giao phó

—— Lục Phong muốn cho cậu tất cả