Vinh Quang [ESPORT]

Chương 65: Chia rẽ uyên ương



Chia cái gì cơ?

Lão G chỉ hiểu được hai chữ trước, không biết phần sau là gì

Muốn chia rẽ thì phải đánh, vậy thì: “Được! Chúng ta cùng chia rẽ uyên ương nào!”

May mà phiên dịch tiếng trung của L&P không ở đây, nếu nghe phải chắc gục ngã mất.

Nguyên Trạch nói xong câu đó thì im lặng, anh nhìn chằm chằm vào màn hình, khuyên tai màu đen lóe lên dưới ánh đèn.

Đạo tặc bóng đêm thật thú vị

Chơi được đạo tặc bóng đêm càng thú vị hơn.

Tuy rằng Close lấy được một mạng, tạo cho FTW ưu thế nhỏ, nhưng khi cuồng chiến của Nguyên Trạch trở lại chiến trường khí thế vẫn không giảm.

Anh bật mode chém giết, hình thái khát máu khiến cuồng chiến lớn gấp đôi, áo giáp dày nặng, trường đao đẫm máu, đánh một chiêu thôi cũng khiến mặt đất nứt ra.

Đây là chiêu bị động của cuồng chiến, sau khi dùng có chiêu cuối, chiêu bình thường được cộng thêm sát thương.

Một đao kia phá tan Tử kị và đạo tặc bóng đêm đối diện, khiến họ phải né sang hai bên, không thể dựa vào nhau nữa.

Gary: “Lên nào!”

Ẩn tặc phân thân, cùng với huyễn ảnh của bản thân đánh tử kị bên trái, Close không hề hoang mang, sử dụng hình thái linh hoạt cộng thêm tăng tốc né đi hai lần tập kích.

Lão G cũng biết không thể đả thương hắn, chỉ muốn giữ chân hắn!

Close nhìn rõ ý đồ của Gary, nói: “Cẩn thận Nguyên Trạch”

Vệ Kiêu: “Rõ”

Đạo tặc bóng đêm linh hoạt hơn cuồng chiến nhiều, Vệ Kiêu ẩn thân vào bụi cỏ, né công kích của cuồng chiếm, sau đó thủ thế chờ đợi.

Nguyên Trạch khẽ nhếch môi, điều khiển cuồng tặc lao vào rừng.

Tình thế đột nhiên thay đổi!

Người xem hồi hộp nhìn vào màn hình.

Vốn là TOP đấu TOP, đi rừng đấu với đi rừng, hiện tại lại đổi cho nhau rồi.

Gary giữ Close.

Nguyên Trạch theo dõi Quiet!

Quy tắc của Vinh Quang là chiến sĩ và kỵ sĩ có khả năng áp chế đạo tặc, tuy rằng tùy từng tướng mà hiệu quả khác nhau, nhưng dù là Tử kị hay cuồng chiến thì đều có thể đánh gục ẩn tặc và đạo tặc bóng đêm máu mỏng.

Trong tình huống tiền vàng như nhau, ẩn tặc và đạo tặc bóng đêm đừng hòng chiếm được chỗ tốt.

Nhưng hai người họ lại có thể!

Kể cả Gary và Vệ Kiêu đều chơi rất ổn định!

Đấu đôi bây giờ lại trở về trạng thái solo, nhưng cảm giác lại khác hẳn.

Gary không hổ là á quân đấu đơn, thực lực đúng là có thể phản đòn Close.

Hắn dùng ẩn tặc yếu thế hơn, khi đấu với Tử kị của Close, không hoảng loạn chút nào, phân thân bay lên, ngay cả người xem cũng không phân biệt đâu thật đâu giả

Tử kị của Close càng thần kì hơn.

Khi 5v4 hắn ít khi dùng loại anh hùng chuyên đường trên này, mà thân là vua solo, loại tướng cần chiến đầu một mình này phải thành thạo.

Không nghi ngờ chút nào hắn dùng rất tốt, hai hình thai chuyển qua chuyển lại không gián đoạn, tám kỹ năng phối hợp cực hạn, làm cho khán giả phải hoa mắt, dồn dập thán phục,: “Tốc độ tay này, không khoa học chút nào!”

Bên này đánh khí thế ngất trời, trong rừng cũng khiến người ta kinh động.

Mới đầu fan cứ ngỡ Quiet sẽ bị chèn ép, sau đó bị Nguyên Trạch thoải mái giết, sau đó 2v1 với lão G, đánh giết Close.

Khiến người vui mừng là Quiet không yếu thế chút nào, dù bị ông lớn cuồng tặc áp chế, đạo tặc bóng đêm của cậu vẫn bay nhảy vui sướng.

Vệ Kiêu bắt lấy thời cơ điên cuồng tạo sát thương, làm Nguyên Trạch tụt mất hai phần ba máu.

Thanh máu của cuống chiến có xu thế chuyển đỏ, nhưng Nguyên Trạch không hề có ý định hồi máu, anh nhìn chằm chằm đạo tặc bóng đêm vẫn đầy máu, như một ông bố nhìn đứa con thơ nô đùa, hiền lành, ôn hòa…

Một giây sau.

Cuồng chiến biến hình, mặc giáp bổ đao về đạo tặc bóng đêm!

Bình luận viên kinh ngạc thốt lên: “Nắm bắt thời cơ quá chuẩn!”

Gì mà ông bố, gì mà hiền lành ôn hòa, cái gì mà nhìn con thơ nô đùa…

Không có nghĩa lí gì cả~

Cuồng chiến như chiến thần hiện thế, mỗi đao đều là trời đất rung chuyển.

Không hổ danh là ông lớn, đao nào đao nấy đều có thể giết người.

Vệ Kiêu tính thời gian hồi chiêu cuối của Nguyên Trạch, cậu đã làm xong công tác chuẩn bị rút lui, không ngờ Nguyên Trạch lại tàn nhẫn như vậy, không dừng lại một tích tắc nào, dùng chiêu cuối rồi theo đó là toàn bộ kĩ năng, nhắm đến đạo tặc bóng đêm đang trong trạng thái ẩn thân.

Vệ Kiêu lợi dụng kĩ năng dịch chuyển tránh được phần lớn sát thương nhưng không tránh được lưỡi đao càn quét.

HP của cậu đang đầy, theo lý thuyết thì không chết được.

Nhưng mà…

Vệ Kiêu có cảm giác giống như đang solo với đội trưởng khó hiểu.

Đệt!

Là phi tiêu độc!

Nguyên cáo già phóng ra khi nào vậy?

Vệ Kiêu nhanh chóng nhận ra nhưng đạo tặc bóng đêm lại không vậy.

Lưỡi đao của cuồng chiến lao đến, rỉa máu đạo tặc bóng đêm từng chút một, đúng như Vệ Kiêu dự đoán, cậu vẫn còn một chút máu cuối cùng, chỉ là phi tiêu độc kéo dài thương tổn, rất nhanh sau đó màn hình tối sầm trước mặt cậu.

Quiet bị Marshal giết!

Thật là nham hiểm!

Vệ Kiêu hít một hơi, hơi ngứa tay:

Đúng là chiến đội thần thánh mà, trâu bò.

Ở bên kia Lục Phong cũng đánh chết Gary, lão G chết rất danh dụ, hắn đã câu đủ thời gian cho Nguyên Trạch.

Sau khi giết Vệ Kiêu, Nguyên Trạch không lao vào Close mà quay sang càn quét toàn bộ rừng, trắng trợn cướp hết tất cả tài nguyên, bù lại toàn bộ vàng mình thiếu khi bị giết.

Giai đoạn đầu chết hồi sinh rất nhanh, không lâu sau Vệ Kiêu trở lại chiến trường.

Lục Phong: “Giao cho anh”

Vệ Kiêu: “ Cứ để em thử xem”

Lục Phong nhìn cậu rồi nói: “Ừm”

Thần Phong đứng sau họ nắm chặt sổ ghi chép.

Để Vệ Kiêu đấu với Nguyên Trạch cũng tốt, dù thua trận đấu đôi này FTW vẫn kiếm lời.

||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||

Nguyên Trạch là tuyển thủ đường trên đỉnh cao nhất, nếu đạo tặc của Vệ Kiêu sống sót dưới tay anh thì gần như đồng nghĩa với không ai có thể chèn ép cậu.

Một tuyển thủ đi rừng không ai có thể áp chế điên đến mức nào thì cứ nhìn quán quân năm ngoài Y1 là biết.

Khán giả theo dõi mê tít mắt: [Có vị nào có thể giải thích cho tôi Nguyên thần phóng tiêu ra lúc nào được không?]

Dù cho ở góc nhìn thứ 3, dù cho liên tục nhìn một tướng nào thì vẫn sẽ bỏ quên một số chi tiết.

Nguyên Trạch phóng ra phi tiêu lúc nào đến cả người xem cũng không biết thì cũng đủ thấy nham hiểm đến mức nào.

Phi tiêu độc là một loại trạng thái.

Một số quái trong rừng cung cấp vàng và kinh nghiệm, một số lại cung cấp buff.

Phi tiêu độc chính là một trong số đó.

Phi tiêu độc chỉ có thể dùng một lần.

Nguyên Trạch vừa giả làm ông bố già hiền lành, nhìn có vẻ trốn tránh vui đùa với đoạ tặc bóng đêm, nhìn có vẻ tụt hai phần ba máu, nhìn có vẻ không có…

Thật ra toàn bộ chỉ là cmn diễn xuất!

Nguyên chó già bị Lục Phong và Vệ Kiêu bắt tay lừa, bây giờ gài lại Vệ Kiêu Kiêu.

Sau khi được giải thích, khán giả trầm trồ: [Trâu bò ghê, có khi Vinh Quang khiến Nguyên thần lỡ mất giải ảnh đế]

Ban đầu Lục Phong và Vệ Kiêu cố ý tách ra, đánh solo khí thế, thuận tiện chọt cho Nguyên Trạch một đao, đưa đối thủ về nhà.

Có thể là về bản chất hai người họ muốn phối hợp với nhau, không muốn solo trong một trận đấu đôi.

Nguyên Trạch rất thâm, nắm bắt được điều này liền tách hai người ra.

Không muốn solo ư?

Bắt buộc phải solo

Muốn phối hợp với nhau ư?

Hỏi xin ý kiến thanh đao trong tay tôi trước

Cái câu “chia rẽ uyên ương” của Nguyên Trạch lúc trước không phải là nói đùa.

Anh hoàn hảo thức hiện chức trách, không nhường nhịn đôi uyên ương kia.

Cái này vô cùng bất lợi với FTW

Vui đùa thế thôi nhưng xét về thực lực thì Gary vẫn hơn Vệ Kiêu.

Chưa nói đến khả năng điều khiển tướng, chỉ nói mỗi kinh nghiệm thôi thì khoảng cách hai người họ không hề nhỏ.

Nếu lấy Close làm thước đo, Vệ Kiêu solo với hắn tỷ lệ thắng chỉ có ba phần mười, Gary thì ít nhất cũng được bốn trên mười, nếu sử dụng một số tướng nhất định thì có thể thắng năm, sáu trận trên mười!

Chênh lệch như vậy tạo ra tình huống Gary thì có thể giữ chân được Close còn Vệ Kiêu thì bị Nguyên Trạch treo lên từ từ đánh.

Cuồng chiến khắc chế đạo tặc bóng đêm.

Nguyên Trạch hơn Vệ Kiêu về tất cả mọi mặt.

Trong trận đấu đôi này, FTW yếu thế

Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, kể cả Thần Phong xem từ nãy giờ cũng nghĩ vậy.

Anh không lo thua cuộc, thậm chí còn mong cho Vệ Kiêu thua.

Đứa nhỏ này kẻ thù gặp đối thủ mạnh thì càng cứng, nếu thua có khi lại hăng hái hơn.

Chỉ là…

Tất cả mọi người đều nghĩ FTW thua, chỉ trừ hai người trên sân.

Vì sao chứ?

Đối thủ mạnh thì sẽ thua ư? Bị áp chế sẽ thua? Trận chiến nghiêng về một bên sẽ thua ư?

Không thể!

Vệ Kiêu không biết người khác nghĩ thế nào, trong đầu cậu không hề có chữ thua cuộc này.

Cậu đã chết ba lần rồi, cuồng chiến có kỹ năng khống chế nên cậu không thể liên tục ra chiêu, như vậy thì không thể nào dùng hồ quang được.

Kỹ năng gây nhiều sát thương nhất thì không dùng được, Vệ Kiêu rất khó chịu.

Vệ Kiêu vội vàng nói: “Đội trưởng, lấy cho em trang bị miễn dịch được không?”

Miễn dịch cũng là Buff lấy được khi giết quái, lấy được sẽ trở thành kỹ năng tạm thời, đúng thời cơ có thể sử dụng để miễn khống chế 2 giây.

Vệ Kiêu muốn lợi dụng 2 giây này sử dụng combo của Đạo tặc bóng đêm.

Cậu muốn giết ngược lại!

Nghe thấy họ nói vậy, Thần Phong muốn ngăn cản: “Không được”

Như thế quá nguy hiểm

Trận đấu đã kéo dài được 20 phút, càng về sau thời gian sống lại càng lâu.

Vệ Kiêu không thể chết được, nếu cậu chết, Nguyên Trạch và Gary có thể liên hợp đẩy trụ phe họ.

Trước mắt, hi vọng duy nhất là tìm cơ hội ở bên lão G…

Lục Phong: “Đến đây”

Thần Phong: “… … …”

Làm thật kìa!!!

Lấy được miễn dịch rồi làm gì tiếp? Cho dù là Close điều khiển đạo tặc bóng đêm thì vẫn không thể giết được Nguyên Trạch trong tình huống thiếu trang bị như vậy.

Được rồi, bà mẹ Thần không quan tâm nữa — Thi đấu tự do mà, thua cũng chẳng sao, quẩy lên đi!

Nguyên Trạch cực kì cảnh giác, dù cho vẫn luôn trên cơ Vệ Kiêu nhưng anh không hề xem thường một giây nào

20 phút qua, nhìn ngoài thì có vẻ Nguyên Trạch thành thạo, điêu luyện điều khiển cuồng chiến như Phật tổ Như lai đè đầu nhỏ của Quiet.

Nhưng thực tế chỉ có anh mới biết 20 phút qua khó khăn đến mức nào.

Chỉ hơi bất cẩn một chút thôi, con khỉ con này sẽ vồ tới cắn anh một phát.

Nguyên Trạch tin rằng Vệ Kiêu sẽ tìm cách giết ngược lại mình, thằng nhỏ này không thể ở yên dù chỉ một giây.

Nhưng mà thế này rất thú vị.

Nguyên Trạch còn muốn trận đấu này kéo dài thêm 20 phút.

Bởi vì cảnh giác nên anh vẫn luôn để ý động thái của Vệ Kiêu.

Đạo tặc bóng đêm muốn phản công thì cần Buff miễn dịch.

Nguyên Trạch tất nhiên sẽ không cho Vệ Kiêu cơ hội đi đánh quái lấy Buff.

Vệ Kiêu đúng là không vào rừng, không có vẻ gì là muốn đi cả, cậu tiếp tục ở lại đánh nhau với Nguyên Trạch.

Cho đến khi lão G kêu lên: “Close đang cướp miễn dịch rồi”

Nguyên Trạch ngẩn ra: “Đệt!”

Trong nháy mắt, Vệ Kiêu ra chiêu bay ra xa 800 mét, đến bên cạnh Close trước cả lão G.

Close là thiên tài khống chế lượng máu, khả năng khống chế máu quái càng đỉnh cao hơn.

Vệ Kiêu chỉ cần một cú đánh thường đã lấy được buff miễn dịch.

Gary cách họ rất gần, vì để mở rộng tầm nhìn đã để lộ bản thân, chạy không thoát.

Nguyên Trạch nhanh chóng chạy tới ngăn Vệ Kiêu giết lão G, nếu lão G chết, thế cục này…

Vệ Kiêu đang chờ Nguyên Trạch tới.

Giết lão G?

Đúng là không có hoài bão!

Đạo tặc bóng đêm bị đàn áp suốt 20 phút, tung người lên cao thả chiêu lên người cuồng chiến, đánh thường cộng thêm 3 kĩ năng khác…

Nguyên Trạch phản ứng cực nhanh, sử dụng chiêu cuối, đánh bay Vệ Kiêu vừa tập kích tới.

Vệ Kiêu không hề thối lui, dùng miễn dịch rồi lợi dụng binh lính ra combo.

Thần Phong trong phòng huấn luyện trợn mắt há mồm.

Tay Vệ Kiêu rất đẹp, là loại thon dài nghệ sĩ dương cầm thường có, bàn tay gõ bàn phím nhanh như chớp, ném ra một đường đao sắc bén.

Một giây, hai giây.

Đạo tặc bóng đêm đã tích đủ lực lượng, hồ quang nổ lên bừng sáng nửa cái màn hình, nhìn kiểu gì cũng là tám đạo hồ quang.

Lưỡi đao đỏ như máu, áo choàng bay lượn trong gió, Đạo tặc bóng đêm vô tình rút đi chút sinh mệnh cuối cùng của đối thủ giữa bầu trời bừng sáng.

Gần chết cuồng chiến vẫn kịp bổ cho Đạo tặc bóng đêm một chiêu cuối.

Nhưng Vệ Kiêu đã đánh chết Nguyên Trạch!

Hai người đồng quy vu tận!

Càng gay go hơn là lão G cũng bị ảnh hưởng, tụt nửa máu.

Kỵ sĩ tử vong mang theo thanh đao tới.

Victory!

Close giải quyết hết phần còn lại.

Sau khi thoát game, Nguyên Trạch vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

Gary ủ rũ nói: “Mẹ!”

Khi hắn quay lại nhìn đội trưởng của mình thì giật thót.

Hình ảnh trước mắt còn đáng sợ hơn cả thua cuộc.

Chữ Defeat cùng nền đỏ tươi phản chiếu vào mắt Nguyên Trạch.

Như là một đốm lửa loé lên giữa nền đen.

Đó là ý chí chiên đấu mãnh liệt đã lâu không thấy