Đoạn ký ức mạnh mẽ nhồi trong đầu chỉ nói cho Hứa Mộ Châu biết rằng trò chơi này sẽ chết người, lại không hề cung cấp cho anh những chi tiết nhỏ khác. May mắn là anh kịp đưa mắt đi nơi khác trước khi cửa xe mở ra, chỉ thấy một đám lửa nổ tung ngút trời. Không giống như cô gái, trong phút chốc quan sát hết toàn bộ sự việc.
Hứa Mộ Châu nhắm mắt lại, buộc mình phải xóa đi những hình ảnh vừa thấy trong đầu, cố gắng kiềm chế không suy nghĩ đến những lời cô gái nói. Anh ngẩng đầu lên, thấy người đàn ông đứng cạnh cửa tàu bởi vì bị ồn ào làm phiền mà quay đầu lại.
Người đàn ông dường như không nhìn thấy cô gái cuồng loạn nọ. Ánh mắt anh ta rơi trên người Hứa Mộ Châu, theo động tác ngẩng đầu của đối phương, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Hứa Mộ Châu sững sờ.
Thái dương của người đàn ông rất ngắn, đường viền giữa lông mày rất sâu, là một người cực kì điển trai. Tuy cả người anh nhìn qua trông rất trẻ tuổi, song khí chất lại vô cùng thành thục, ước chừng là ngoài ba mươi.
Điều khiến Hứa Mộ Châu cảm thấy kì quái là đôi mắt của người kia không phải màu đen. Đôi mắt sâu thẳm ấy dưới ánh đèn hiện ra màu hổ phách rất nhạt. Trong mắt anh ta không có chút cảm xúc nào, ngay cả khi mắt đối mắt Hứa Mộ Châu cũng chẳng hề xấu hổ. Anh ta không né tránh, cẩn thận nhìn biểu cảm và động tác của Hứa Mộ Châu, giống như muốn đem từng biểu cảm nhỏ bé của anh ghi nhớ hết cả.
Nhưng không biết rằng tại sao, đôi mắt anh ta không hề mang theo chút ác ý nào, khác với dò xét, như đang ghi nhớ phản ứng của Hứa Mộ Châu, giống như là-- quan sát.
Những từ này đột nhiên xuất hiện trong đầu anh.
Sự kiên nhẫn cuối cùng của Hứa Mộ Châu đã cạn kiệt. Anh mặc kệ cái tay đang cấu mình, vung tay kia lên tát cho cô một cái. Hứa Mộ Châu không hề thương hoa tiếc ngọc, cô gái bị anh đánh đến đầu lệch sang một bên. Răng nanh cọ ra vết thương ở khóe môi, tơ máu đã chảy xuống dưới.
"Không thì đi tìm nơi hẻo lánh nào đó mà phát điên, đến lúc điên rồi chết sẽ đỡ thống khổ. Nếu không muốn điên hoặc không muốn chết, nhanh chóng quên đi những chuyện vừa xảy ra. Tôi không muốn chết, vì vậy cũng chẳng muốn phí thời gian quản cô."
Hứa Mộ Châu nói xong, dứt khoát quay người đi đến bên cạnh tàu cao tốc. Khuôn mặt anh bình tĩnh, nhưng bàn tay đánh người nhè nhẹ run rẩy. Anh dùng tay trái ấn lên cổ tay phải, trong lòng điên cuồng niệm bảng cửu chương.
- - Anh đang cố hết sức để suy nghĩ của mình không dừng lại giây nào.
Hứa Mộ Châu sống nhiều năm như vậy, đây là đầu tiên anh phải tự mình đối mặt với sinh tử. Lý trí nói cho anh biết rằng anh cần bình tĩnh. Thế nhưng ai gặp phải người sống sờ sờ nổ tung cũng sẽ sợ, là bản năng do hoàn cảnh sinh hoạt tạo ra, không phải muốn là có thể khắc chế.
Bản năng và lý trí đang đánh nhau long trời lở đất trong đầu Hứa Mộ Châu. Nếu anh không thể tìm ra đầu mối, lý trí rồi cũng sẽ khuất phục bản năng.
Phía sau anh không xa, tiếng bánh xe ma sát nhẹ đột ngột vang lên. Hứa Mộ Châu quay đầu lại, thấy đằng sau chợt xuất hiện một chiếc xe đẩy. Một người đàn ông mặc đồng phục lao công đang cúi xuống thu dọn tàn dư do vụ nổ để lại.
Giọng của đối phương hết sức quái dị, như máy móc bị cưỡng ép kéo thành tần số âm thanh. Hứa Mộ Châu nghe xong nổi hết da gà, chẳng còn tò mò xem dưới cái mũ này có gương mặt như thế nào nữa.
Điều hắn nói nghe qua giống đầu mối qua cửa cho người chơi trong game, nhưng không lên tàu thì làm sao liên lạc với nhân viên phục vụ?
Hứa Mộ Châu đang nghĩ ngợi, nửa cửa sổ ở cửa tàu trước mặt anh bỗng dưng xuất hiện một bóng người. Một phụ nữ mặc đồ nhân viên phục vụ bước đến cửa, nhìn anh mỉm cười.
Mắt của Hứa Mộ Châu nhìn về con tàu trước mặt anh.
- - Con tàu cao tốc là sự tồn tại chân thật nhất kể từ lúc anh tỉnh dậy. Dường như mọi chuyện đều tập trung xung quanh con tàu này, bao gồm mục tiêu nhiệm vụ, tiến trình hoàn thành nhiệm vụ và sắp đặt cửa ải trò chơi.
Hứa Mộ Châu nhắm nghiền hai mắt, hồi tưởng lại. Có vẻ như mọi thứ liên quan đến con tàu đều hợp logic, kể cả trình tự phát thanh, số lần và quá trình đi tàu cao tốc.
- - Quá trình.
Anh bỗng nhớ ra thời điểm anh quan sát bốn phía, hình như trong tay mọi người dù lớn hay nhỏ đều cầm theo túi. Không nói tới anh, cô gái hình như có đề cập đến chiếc túi trên người cô là sau khi vào trò chơi mới xuất hiện.
Hứa Mộ Châu chợt nhớ ra điều gì đó. Nhờ công việc của mình, anh thường xuyên đi công tác ở vài nơi trong thành phố. Cảnh này cho anh cảm giác quen thuộc, nhưng cũng sẽ khiến anh bỏ qua rất nhiều chi tiết nhỏ.
Anh không còn thời gian để chứng minh suy đoán của mình, vội vàng bước đến bên cạnh sân ga rồi nhìn xuống dưới, dưới đáy sân ga không có đèn, một mảnh tối đen. Hứa Mộ Châu thò tay lấy ba lô trên lưng mình xuống, mở khóa kéo, thò tay vào mò tới mò lui.
Đồ vật bên trong rất ít: thuốc lá, bật lửa và điện thoại di động ở bên người anh bây giờ đều nằm trong túi. Hứa Mộ Châu theo thói quen lấy điện thoại di động ra khỏi túi, ấn nút mở khóa màn hình. Không may, điện thoại của anh giờ đã biến thành một cục gạch đen xì, không biết là do hết pin hay là hạn chế của trò chơi. Ngoài ra, có một vài thứ nữa trong túi.