Vĩnh Vô, Vĩnh Vô Đảo

Chương 7



Dịch: Cáo

Khi tam giác mai nở rộ, cũng là lúc một bộ phim đã được phát hành ở Hồng Kông. Đạo diễn nghe nói là người mới, gia đình có xuất thân rất tốt, các ngôi sao tên tuổi đều muốn đề bạt anh ta.

Bộ phim có tên <Vĩnh Vô Đảo>. Phim kể về một cô gái nhập cảnh cùng bố mẹ từ Đại Lục đến Hồng Kông, tại đây cô gặp một thiếu gia bỏ nhà đi. Anh ta đã dạy cô tiếng Quảng Đông và chở cô đi vòng quanh khắp nơi bằng mô tô. Sau đó khi Hồng Kông được bàn giao lại cho Trung Quốc, gia đình cô gái đã trở về Đại Lục, mười sáu năm sau, cô ấy quay trở lại Hồng Kông, nhưng chỉ tìm thấy được một chiếc chìa khóa mà anh chàng thiếu gia đã để lại cô ấy.

Trong phim, nữ chính nói: "Kiếp sau, tôi muốn làm một loài cây, lặng lẽ hấp thụ những nắng mưa, rồi cố gắng làm thế giới này tốt đẹp hơn một chút."

Anh chính nói: "Em đã rất tốt rồi."

Tôi đang ở trong một rạp chiếu phim cháy vé, và khóc như mưa.

Tôi nhớ đến mùa hè năm tôi 20 tuổi, một mùa hè dường như không bao giờ kết thúc, tôi đi bên cạnh anh lúc nửa đêm ở Vượng Giác, tôi kể cho anh nghe về những kỷ niệm thời thơ ấu của mình, anh đưa tay xoa đầu tôi.

À, anh còn cùng tôi ngắm trăng nữa.

Đèn trong rạp chiếu phim sáng lên, mắt tôi nhòe đi bởi những giọt nước mắt, tôi lại nhìn thấy tên anh.

Nhiều năm trước, tôi đã nói với anh <Chi bằng không gặp> thì tốt hơn.

Anh trả lời rằng, có thể một ngày nào đó em sẽ hiểu.

Tôi nhớ lúc đó Thẩm Nhạc Chi thỉnh thoảng có hút thuốc, tôi không thích người khác hút thuốc nhưng tôi lại thích nhìn anh hút thuốc. Tôi thích mùi toát ra trên cơ thể anh.

“Mùi thơm quá.” tôi nói.

“Là khói bạc hà đấy.” anh cười nói, “em có muốn thử không?”

Anh rút điếu thuốc đang lủng lẳng trên miệng xuống, tiến lại gần tôi, trong ánh đèn lờ mờ, tôi nhìn thấy đôi mắt của anh.

Anh nhìn tôi chằm chằm.

Tôi hít một hơi, mùi bạc hà thực sự lấp đầy buồng phổi, tôi cúi xuống ho sặc sụa, mặt đỏ bừng, nghẹn ngào đến ứa cả nước mắt.

Anh cười và vuốt mái tóc dài của tôi.

Nhiều năm sau khi chúng tôi đã xa nhau, mỗi khi tôi nhớ anh rất nhiều, không kiềm chế được bản thân, tôi sẽ hút một điếu thuốc, trong làn khói còn vương lại, tôi có thể quay về mùa hè năm ấy một lần nữa, gặp lại được chàng thiếu niên của tôi.

Anh đứng trong làn khói mơ hồ, nhìn vào mắt tôi, cười và nói, nhóc con.

Thẩm Nhạc Chi, anh có biết rằng em cũng muốn trở thành một đứa trẻ. Một đứa trẻ, rất dễ vui, rất dễ tin, cũng rất dễ quên đi một người.

Trẻ con mới nói những điều thật lòng.

- còn tiếp -