Vịt Xấu Xí Là Giúp Việc Của Tôi

Chương 1



1.

Vào ngày kỷ niệm sáu tháng yêu nhau với Vạn Đại Hy, hắn đưa tôi đi dạo chợ đêm, nơi được mệnh danh là “pháo hoa của thế giới” để trải nghiệm cảm giác hồi hộp và náo nhiệt.

Nhưng hắn không chỉ đi với tôi mà còn rủ thêm em gái cùng khoa.

Hắn bảo là em gái mới đến, chưa quen nơi đây, không biết đi đâu nên nhân tiện hắn đưa đi cùng.

Tôi kìm nén sự không vui trong lòng mình. Thôi kệ đi!

"Anh xem kìa, có cái trò thảy vòng kìa, nghe người ta nói trong chuồng có một con vịt nổi tiếng lắm, chúng ta đi xem đi!" Lâm Kỳ hớn hở kéo tay Vạn Đại Hy đến gian hàng.

Vạn Đại Hy nhướng mày cười, mắt tràn đầy chiều chuộng: "Muốn làm gì thì làm, anh lo hết."

Nghe lời này, Lâm Kỳ nở nụ cười vô cùng ngọt ngào, nhảy nhót chạy về phía gian hàng.

Tôi hít một hơi thật sâu, tự nhắc mình rằng đây chỉ là tình anh em cùng khoa mà thôi.

Một chiếc xe máy chạy nhanh qua, kéo theo sau là một đám bụi, vì đang hít sâu nên có bao nhiêu bụi bặm đều tràn hết vào họng khiến tôi ho kịch liệt, thở không nổi.

Tôi bị viêm mũi dị ứng, bác sĩ đã khuyên cả nghìn câu đừng đến những nơi không khí không trong lành.

Trước mặt bác sĩ và chị gái, Vạn Đại Hy đưa tay thề thốt rằng sẽ chăm sóc tôi thật tốt.

"Không sao chứ?" Vạn Đại Hy lập tức vỗ nhẹ lưng tôi.

"Đại..." Tôi ho nhiều đến mức nước mắt cũng rơi ra, chuẩn bị mở miệng nói để hắn đổi chỗ hẹn.

Bất ngờ, Vạn Đại Hy quăng chai nước trong tay về phía tôi và chạy đi: "Đợi chút nhé."

Tay tôi bị chai nước đập trúng, lập tức đỏ lên.

Nước mắt rơi trên má, khi tôi ngước nhìn lên thì thấy một con vịt đang nhìn tôi trong gian hàng.

Nó đang nằm trên đất, toàn thân đen nhánh như mực, lông chỗ thiếu chỗ thừa, trên cổ còn đeo một viên đá màu đen.

Con vịt này xấu quá, xấu đến đau cả mắt.

Tuy nhiên vẫn có nhiều người đứng xung quanh gian hàng để chụp hình nó.

Không lẽ nó nổi tiếng nhờ vẻ ngoài xấu xí của mình?

Tôi lau nước mắt và nhìn đi nơi khác, nhìn thẳng vào nó khiến tôi thấy khó chịu.

2.

Vạn Đại Hy đứng bên cạnh Lâm Kỳ, tư thế bảo vệ và đang chế nhạo một chàng trai vì cậu ta đang cố gắng để có số điện thoại của Lâm Kỳ, chỉ thiếu việc đánh nhau mà thôi.

Vạn Đại Hy vô cùng giận dữ, Lâm Kỳ thì lại ngọt ngào nói xin lỗi.

Hai người đùa nghịch qua lại, trông giống như một cặp đôi trong giai đoạn yêu đương nồng cháy.

Tôi mở nắp chai và uống một ngụm nước để cơn ngứa trong họng trôi xuống, thấy cảnh trước mắt còn đau mắt hơn cả nhìn con vịt kia.

Tôi đã thực hiện mọi biện pháp đề phòng nhưng cuối cùng tôi đã thất bại.

Thiên Hoán, mày thật vô dụng.

"Người đẹp, bạn trai của em thật sự rất quan tâm em đấy."

Chủ gian hàng nở nụ cười tươi, nói lời nịnh nọt với Lâm Kỳ.

Lâm Kỳ ngượng ngùng cười, như đã chấp nhận lời của ông chủ.

Tôi tiến lại và gật đầu nhẹ: "Ông chủ, không được nói bậy bạ. Cô ấy là em họ của anh này, còn tôi mới là người yêu. Chúng tôi sắp đính hôn rồi đấy."

Ông chủ có chút bất ngờ, sau đó nhìn Lâm Kỳ với nụ cười miễn cưỡng, cực khó coi.

Đột nhiên, Lâm Kỳ như con nai sợ hãi, vội vã xin lỗi tôi.

"Chị Hoàn, em xin lỗi..."

Vạn Đại Hy nhanh chóng cười lớn: "Việc nhỏ này Hoàn Hoàn không để ý đâu."

Vạn Đại Hy đưa ánh mắt van xin nhìn tôi. Tôi bất chấp, cười lạnh trong lòng, cúi đầu, mở ứng dụng WeChat.

Hoàn Hoàn: Có thể chia tay không?

Phía đối diện cẩn thận trong từng từ: Không thể.

Chủ gian hàng vuốt nhẹ cái trán, cười lúng túng và nhanh chóng chào đón: "Anh đẹp trai, chị đẹp gái, thảy vòng không?"

Tôi gật đầu và quét 333 tệ rồi nói: "Cho cả ba chúng tôi."

Chủ quầy gật đầu rồi nhanh chóng đếm vòng.

3.

"Trúng rồi!"

"Trúng nữa!"

...

Mắt Lâm Kỳ sáng ngời nhìn Vạn Đại Hy: "Thấy em giỏi không?"

Vạn Đại Hy gật đầu, giơ ngón cái lên.

"Nhưng con vịt đó siêu thật, đúng là ngôi sao nổi tiếng, thậm chí nó còn tránh được tất cả các vòng em thảy đến.” Lâm Kỳ nhíu mày.

"Em đã giỏi lắm rồi."

Vạn Đại Hy cười an ủi.

Tôi lặng lẽ nhìn cặp vòng trong tay, chỉ còn hai cái, không một cái nào trúng.

Ôi, thua việc giành đàn ông, giờ thua luôn trò thảy vòng.

"Quạc..."

Con vịt phía sau đột nhiên kêu một tiếng.

Tôi nhíu mày, xấu xí nhưng tiếng kêu lại rất to và rõ.

Nó nhìn chằm chằm vào tôi với cặp mắt to tròn, không chớp.

Dường như đang... xem chuyện vui?

Thậm chí con vịt cũng đang nhìn tôi chế nhạo.

Tôi mím môi, thảy hai cái vòng còn lại về hướng nó.

Không ngạc nhiên, đều lệch mục tiêu.

Tuy nhiên...

Tôi không thể tin vào mắt mình, con vịt đang từ từ đi vào trong vòng.

Nó tự nguyện đi vào cái vòng của tôi?

"Hả?..."

Xung quanh vang lên rất nhiều tiếng "hả".

Con vịt này nổi tiếng bởi vì nó tránh được mọi cái vòng người chơi ném ra.

Trước đây, nó luôn né được, nhưng hôm nay nó tự nguyện đi vào cái vòng của một cô gái.

Chẳng lẽ thời buổi bây giờ đến cả vịt cũng đối xử theo vẻ ngoài sao?

Con vịt mang theo cái vòng, tự tin hướng về phía tôi.

Viên pha lê đen trên cổ nó phản chiếu những ánh sáng tối màu khi nó di chuyển, rất đẹp mắt, nhưng...

Nó thực sự rất xấu.

Tôi bất đắc dĩ nhận cái lồng trong tay của chủ gian hàng.

"Quạc..."

Con vịt đứng trước mặt tôi và nhìn chằm chằm vào cái lồng trong tay tôi.

Tôi thử mở cửa, để cái lồng xuống đất.

Thật không ngờ, con vịt này, thực sự tự nguyện đi vào trong.

Đám đông lại xôn xao, và mọi người còn quay lại toàn bộ quá trình và đăng lên mạng.

Thậm chí cả tôi, Vạn Đại Hy và Lâm Kỳ cũng nổi như cồn, tuy nhiên, đó là câu chuyện sau này.