Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 115: Kế hoạch của ông Mộ



Ông ta không chỉ là một người đàn ông tồi tệ mà là một người không bằng cầm thú, cực phẩm!

Cố Tiểu Mạch không ngờ ông ta lại lấy mẹ cô ra để uy hiếp cô, cả đời này Cố Chấn Hải chưa bao giờ đặt mẹ cô trong tim!

Cố Tiểu Mạch nắm chặt điện thoại, tay buông thõng, không chút sức lực ngồi xuống ghế, hai tay ôm chặt hai chân.

Có lẽ vì lúc này không có người nào nữa nên Cố Tiểu Mạch mới có thể vùi đầu xuống, khóa chặt cả người lại.

Cô tiếp tục liên lạc với người mà trước đây cô đã nhờ tìm tủy sống, cô lên tiếng cầu xin: “Xin chào, xin hỏi đã có tiến triền gì trong việc tìm tủy sống chưa? Tôi thật sự rất gấp gáp, cầu xin anh có thể giúp tôi tìm kiếm được không?”

“Chuyện này không vội vàng được, hơn nữa tiền cô đưa cũng không nhiều, phải từ từ, vội vàng gì chứ?”

“Tôi thật sự rất cần, cầu xin anh.”

“Cứ đợi đi.”

Tiếng tút tút trong điện thoại như lưỡi dao đâm vào tim Cố Tiểu Mạch.

Cũng vào lúc này, Mộ Bắc Ngật đang trên đường về công ty thì nhận được điện thoại của ông Mộ gọi anh về nhà cũ, gần đây ông Mộ rất nhiều lần làm khó dễ Mộ Bắc Ngật, Mộ Thiếu Lãnh ở bên cạnh vô cùng sung sướng!

Hóa ra Mộ Bắc Ngật cũng có ngày này!

Cố Lan Tâm được gọi đến nhà họ Mộ, ông Mộ nhìn Cố Lan Tâm, hai người bốn mắt nhìn nhau, vô hình trung đã lên xong kế hoạch.

Mộ Bắc Ngật mặt u ám quay về nhà cũ, lúc nhìn thấy Cố Lan Tâm đang ngồi ngoan ngoãn trên ghế sofa, mặt anh bỗng trở nên lạnh lùng.

Anh đi đến trước mặt ông Mộ, “Ông nội, ông tìm cháu có chuyện gì ạ?”

“Bắc Ngật, gần đây cháu lại dính dáng đến người phụ nữ đó rồi, những lời cảnh cáo của ông không có tác dụng gì, đúng không?”

Ánh mắt ông Mộ tràn đầy sự uy hiếp, tiếng hét đầy sức mạnh.

Mặc dù Mộ Bắc Ngật không sợ ông Mộ, nhưng ông Mộ giống như chiếc còi báo động cứ kêu réo trong lòng anh.

Mộ Bắc Ngật nắm chặt tay, mặt không đổi sắc đáp lại ông Mộ: “Cô ấy là trợ lý đời sống của cháu, không thể nào không dính dáng.”

“Bắc Ngật, sự kiên nhẫn của ông không còn nhiều nữa, lễ kết hôn của cháu và Lan Tâm sẽ được tổ chức sớm hơn, những ngày tới có thể bắt đầu chuẩn bị rồi, ông cho Cố Tiểu Mạch thời gian một tuần, nếu sau một tuần cô ta không giao được bản thiết kế, ông sẽ hủy hợp đồng với cô ta.”

Từ đầu đến cuối, Cố Lan Tâm vẫn bày ra bộ dạng dịu dàng, nhưng ánh mắt nhìn Cố Lan Tâm của Mộ Bắc Ngật đã thay đổi, anh đã không con nhìn cô ta với ánh mắt không chút đề phòng như trước đây nữa.

Mộ Bắc Ngật không đi được, cả buổi tối bị ông Mộ giữ ở lại nhà ăn cơm, mặc dù anh không vui chút nào nhưng anh không biết tại sao ông Mộ lại làm như vậy. Nhìn Mộ Bắc Ngật uống ly rượu vang trong tay, bàn tay đặt trên bàn của Cố Lan Tâm có chút run run, cô ta bắt đầu cảm thấy hưng phấn.

Tửu lượng của Mộ Bắc Ngật rất tốt, nhưng tối nay anh lại mất đi lý trí, thậm chí còn mất đi khả năng đi lại bình thường, trong lúc mơ màng, hình như Cố Lan Tâm kéo anh đi về phía tầng hai.

Mộ phu nhân và Mộ Thiếu Lãnh đứng bên cạnh nhìn ông Mộ tạo cơ hội cho hai người họ, lễ cưới được tổ chức sớm hơn, ánh mắt Mộ phu nhận hiện lên sự e ngại.

Vào trong phòng ngủ, Cố Lan Tâm đóng cửa, dìu Mộ Bắc Ngật đi đến giường.

Mộ Bắc Ngật nằm một nửa người trên giường, ý thức vẫn chưa mất hết, mặc dù mọi thứ trước mắt đều không rõ ràng, nhưng anh biết rõ anh đang ở đâu.

Cố Lan Tâm đứng trước mặt anh, nhìn anh chằm chằm, cô ta đi đến cởi cúc áo của Mộ Bắc Ngật.

Nhưng ngón tay vừa chạm vào cúc áo của Mộ Bắc Ngật đã bị Mộ Bắc Ngật túm lấy cổ tay, nắm chặt đến mức Cố Lan Tâm cảm thấy rất đau.

Khuôn mặt Cố Lan Tâm trở nên khó coi, sau đó nhìn Mộ Bắc Ngật với bộ dạng đáng thương: “Bắc Ngật… anh…”

“Lan Tâm, đừng có làm những chuyện khiến anh cảm thấy ghê tởm, chuyện ông nội bỏ thuốc vào rượu, anh nghĩ em biết.”

Chút lý trí còn sót lại, anh lạnh lùng lên tiếng vạch trần kế hoạch của bọn họ.

Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Cố Lan Tâm bỗng trắng bệch, cô ta nhìn Mộ Bắc Ngật với ánh mắt lo sợ.

Ngay sau đó, Mộ Bắc Ngật hất tay cô ta ra, Cố Lan Tâm bất ngờ lảo đảo về phía sau, lùi lại vài bước rồi mới miễn cưỡng đứng vững.

“Bắc Ngật, có phải anh không tin em không, em thật sự không hề cố tình hại con gái của Cố Tiểu Mạch, Bắc Ngật, có phải anh cũng muốn có một đứa con không, chúng ta sắp kết hôn rồi, em có thể sinh cho anh một đứa con, Bắc Ngật.”

Cố Lan Tâm có chút kích động, cô ta muốn cởi quần áo của mình, lao về phía Mộ Bắc Ngật.

Ý thức của Mộ Bắc Ngật sắp mất hết, chút kiên nhẫn cuối cùng, anh lạnh lùng cảnh cáo: “Nếu tối nay có chuyện xảy ra, ngày mai Cố Thị sẽ biến mất khỏi Kinh Đô.”

Một lời cảnh cáo rất có sức uy hiếp, Cố Lan Tâm đứng yên tại chỗ, cô ta không có chút phản ứng nào cả.

Mộ Bắc Ngật nói xong liền ngất đi, cả cơ thể không còn chút sức lực nằm xuống giường.

Còn Cố Tiểu Mạch, cô ngồi ở cửa phòng bệnh rất lâu, đến lúc cơn gió thổi đến, sau gáy cảm thấy lành lạnh, Cố Tiểu Mạch mới hoàn hồn lại.

Ôm chặt hai chân, cô giả vờ vô tình liếc nhìn hai bên, cả một buổi tối, Mộ Bắc Ngật không hề đến.

Rõ ràng miệng nói anh không cần đến, không muốn gặp anh, nhưng Cố Tiểu Mạch lại đang tự vả vào mặt mình, có lẽ vì những lời anh nói sáng nay, Cố Tiểu Mạch giống như đang đợi điều gì đó, nhưng cái hành lang dài dằng dặc và trống trải này chẳng có lấy một bóng người.

Cố Tiểu Mạch bĩu môi, lẩm bẩm một mình, Cố Tiểu Mạch, không rung động là đúng đó!

Cô đứng lên, nhìn Nám Nám một cái rồi quay về phòng bệnh nghỉ ngơi.

“Ư ư…”

Lúc Mộ Bắc Ngật tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, anh xoa ấn đường, liếc nhìn Cố Lan Tâm đang nằm bên cạnh, bờ vai lộ ra bên ngoài.

Sắc mặt Mộ Bắc Ngật chợt đen lại, chẳng nghĩ thêm gì đã bước xuống giường, anh cúi đầu nhìn quần áo trên người vẫn còn nguyên mới thở phào nhẹ nhõm.

Ý thức đã quay về, nhưng kí ức tối hôm qua lại mờ nhạt không rõ ràng, nhưng anh nhớ rõ một điều chính là ông Mộ đã động chân động tay vào rượu của anh.

Sắc mặt tối sầm, Mộ Bắc Ngật không thèm nhìn Cố Lan Tâm thêm một giây, anh bước vào nhà tắm vệ sinh cá nhân.

Ánh nắng bên ngoài chiếu vào, Cố Tiểu Mạch đã tỉnh từ rất sớm, cô ngồi ở bên ngoài phòng bệnh của Nám Nám, tay cầm điện thoại chơi gì đó.

Cuối cùng vẫn quyết định gọi điện thoại cho Mộ Bắc Ngật, trong lòng vẫn còn chần chừ do dự, có khi nào anh sẽ cảm thấy cô ích kỷ không, dù sao Cố Tiểu Mạch cũng không thể khiến Mộ Bắc Ngật thay đổi quyết định, không phải thế sao?

Sự uy hiếp của Cố Chấn Hải vẫn xuất hiện trước mặt cô, cuối cùng Cố Tiểu Mạch bấm gọi cho Mộ Bắc Ngật.

Tối hôm qua lúc ăn cơm, điện thoại của Mộ Bắc Ngật rơi ra ngoài, lúc này đang nằm trên bàn trà ở nhà cũ nhà họ Mộ.

Mộ Thiếu Lãnh bước đến phòng khách, nghe thấy chuông điện thoại, cậu ta bước đến, là điện thoại của Mộ Bắc Ngật?

Mộ Thiếu Lãnh nhếch miệng cười gian xảo, tên hiển thị là Cố Tiểu Mạch?

Cậu ta cực kỳ hào hứng nhấc điện thoại lên nghe, “Alo.”

“Mộ Bắc Ngật, tôi có chuyện muốn nói với anh…” Giọng nói trong trẻo của Cố Tiểu Mạch vang lên.

Mộ Thiếu Lãnh nhếch mày, giọng nói của em gái này thật là êm tai, nhưng mà có chút quen thuộc, hình như đã nghe thấy ở đâu rồi.

Mộ Thiếu Lãnh liếc nhìn căn phòng ngủ trên tầng hai, cậu ta lên tiếng: “E rằng không được rồi, Mộ Bắc Ngật đang ngủ với Cố Lan Tâm, tối qua thấy mãnh liệt lắm, cô có chuyện gì, chi bằng nói cho tôi nghe?”

Cố Tiểu Mạch nghe thấy giọng nói là lạ, “Cậu là ai?”

“Mộ Thiếu Lãnh.” Mộ Thiếu Lãnh lên tiếng đáp lại, không hề che giấu đi sự hứng thú của mình.

Chỉ trong nháy mắt, Cố Tiểu Mạch nhíu mày, từng câu từng chữ vừa nãy của Mộ Thiếu Lãnh đều lọt vào tai cô, Cố Tiểu Mạch cảm thấy khó thở, nhất thời không biết nên có phản ứng gì.

Chỉ nhớ rằng giọng nói của cô có chút hoang mang, lập tức lên tiếng, “Vậy tôi không làm phiền nữa, cảm ơn.”

Sau đó Cố Tiểu Mạch vội vàng tắt điện thoại, rất nhanh gọn, ánh mắt cô hiện lên sự buồn chán.

Cố Tiểu Mạch co người lại ngồi trên ghế, buồn không? Hình như là rất buồn.

Dù sao Mộ Bắc Ngật vừa mới cho cô một chiếc kẹo ngọt rồi lại giáng cho cô một cái bạt tai.

“Tiểu Mạch…”

Giọng nói của Nam Thần An vang lên.

Cố Tiểu Mạch nghiêng đầu nhìn qua, Nam Thần An mặc trên người bộ vest chỉnh tề, anh ta đang đứng ở đó, chuyện Nám Nám nhập viện không hề kinh động đến Nam Thần An mà là do Nam Thần An đã điều tra nên mới vội vàng đến đây.

Anh ta bước thật nhanh đến trước mặt Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch cũng đứng lên: “Anh Nam.”

“Tại sao Nám Nám xảy ra chuyện lớn như vậy mà em không nói cho anh biết, em có biết anh lo lắng lắm không?”

“Sao em lại khóc?”

Lời của Nam Thần An vừa dứt thì một câu khác lại vang lên.

Cố Tiểu Mạch bị Nam Thần An biết được mình khóc nên có chút bối rối và lúng túng, không ngờ cô lại khóc, là bởi vì Mộ Bắc Ngật sao?

Cô vội vàng lên tiếng lấp liếm, cô đưa tay lau nước mắt, “Không sao, anh Nam à, Nám Nám vẫn đang nằm trong phòng UC, em chỉ là lo lắng mà thôi.”

“Tại sao không tìm anh mà một mình ở đây rơi nước mắt? Tiểu Mạch, anh Nam của em lúc nào cũng ở bên em, em quên rồi à?”

Cố Tiểu Mạch hít một hơi thật sâu, sau đó mỉm cười.

Cuối cùng Nam Thần An thở dài một tiếng, anh ôm Cố Tiểu Mạch vào lòng, người con gái của anh tại sao lại kiên cường đến mức khiến người khác đau lòng như vậy?

Cố Tiểu Mạch bất ngờ bị Nam Thần An ôm vào lòng, cô có cảm giác ngạt thở, hai tay lơ lửng giữa không trung, sau một hồi chần chừ do dự, cuối cùng cô vẫn nhẹ nhàng ôm lấy anh ta.

Cảnh tượng này đã được một người ở phía xa xa chụp lại, sau đó vội vàng rời đi.

Còn Mộ Thiếu Lãnh nhìn điện thoại của Mộ Bắc Ngật, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu, cậu ta hiên ngang đứng ở trong phòng khách xem điện thoại của Mộ Bắc Ngật.

Cho đến khi Mộ Bắc Ngật từ phòng ngủ bước ra, Mộ Thiếu Lãnh không có một chút chột dạ nào cả.

“Cầm điện thoại của tôi làm gì?”

Tiếng nói lạnh lùng này khiến Mộ Thiếu Lãnh có chút sợ hãi.