Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 120: Bố của Nám Nám



Rất nhanh đã đến ngày hôm sau, Cố Lan Tâm đưa Vương Duệ đến bệnh viện, Vương Duệ mặc một bộ đồ màu đen, đội mũ lưỡi trai, thật ra Vương Duệ cũng được coi là đẹp trai, so với Mộ Bắc Ngật và Nam Thần An thì hắn chẳng là gì cả, nhưng cũng không ít các cô gái muốn sà vào lòng.

Điều mà Cố Lan Tâm cảm thấy ưng nhất chính là giọng nói của Vương Duệ, rất có lực, gần giống với giọng nói của Bắc Ngật.

Cô ta chắc chắc Cố Tiểu Mạch sẽ không nhận ra Mộ Bắc Ngật mới là người năm đó, thế nên Vương Duệ là người có thể giả vờ trở thành người năm đó.

Cố Lan Tâm đưa Vương Duệ đi kiểm tra trước, không ngờ tủy sống của Vương Duệ lại tương thích với Nám Nám, đây đúng mà một may mắn!

Lúc y tá nói cho Cố Tiểu Mạch tin tốt này, Cố Tiểu Mạch lập tức ngồi thẳng dậy, sự lo lắng trên khuôn mặt chợt biến mất, cô hỏi: “Cô nói thật sao? Thật sự đã có tủy sống tương thích rồi sao?”

“Đúng, tủy sống rất tương thích.”

“Tôi có thể đi xem không?”

Cố Tiểu Mạch vội vàng hất chăn ra, bước xuống giường, cổ chân bị trật khớp nhưng Cố Tiểu Mạch không quan tâm, cô lảo đảo đi ra bên ngoài.

Cô vội vàng đi đến hành lang bệnh viện, lúc đi đến phòng xét nghiệm, đúng lúc người đàn ông đó bước ra, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Vương Duệ nhìn Cố Tiểu Mạch với ánh mắt sâu thẳm, ánh mắt mà người khác không hiểu cho lắm, mỉm cười, hắn đã học thuộc lời thoại mà Cố Lan Tâm đã nói, hắn đưa tay chào: “Đã lâu không gặp.”

Đến tên cũng không thèm gọi nhưng lại khiến Cố Tiểu Mạch có cảm giác cách cả thế giới, tim cô cuối cùng cũng được thả lỏng, Cố Tiểu Mạch có chút quen thuộc với giọng nói này.

Cơ thể cô cứng đờ, khuôn mặt nhỏ nhắn sững sờ.

Cố Tiểu Mạch ngơ ngác đứng yên tại chỗ, Cố Lan Tâm như thể đã nắm chắc mọi thứ trong tay, cô ta bước đến, đứng ở bên cạnh Vương Duệ, gật đầu: “Cố Tiểu Mạch, thế nào, tôi đã làm đúng theo lời đã nói, cô đừng có hối hận đâu!”

Giọng nói mang theo sự cảnh cáo và uy hiếp.

Lúc này Cố Tiểu Mạch làm gì có tâm tư để đi nói chuyện với Cố Lan Tâm, cô nhìn người đàn ông trước mặt, Cố Tiểu Mạch mở to mắt nhìn hắn cho thật rõ, từ lúc biết tin có tủy sống tương thích sau đó là một câu đã lâu không gặp của Vương Duệ khiến Cố Tiểu Mạch cảm thấy hoang mang, mơ màng.

Cô bỗng có cảm giác hắn chính là người đàn ông năm đó!

Căm hận!

Vừa sáng sớm Nam Thần An đã mang đồ ăn sáng đến tìm Cố Tiểu Mạch, Lục Noãn biết chuyện cũng đi cùng Nam Thần An đến.

“Tiểu Mạch!”

Tiếng gọi của Nam Thần An vẫn không khiến Cố Tiểu Mạch hoàn hồn. Nam Thần An lập tức cảm nhận được sự bất an, anh ta trầm giọng hỏi cô y tá, “Chuyện này là sao?”

“Tủy sống của anh này tương thích với Nám Nám.”

Chỉ một câu nói khiến Nam Thần An dường như không khống chế được cảm xúc, tương thích? Vậy hắn là bố đẻ của Nám Nám?

Nam Thần An nghiêng đầu nhìn qua, mọi người đứng trước mặt, càng lúc càng đông.

Đúng lúc Cố Lan Tâm cảm thấy đắc ý thì cô ta nhìn thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc ở phía xa xa!

Cố Lan Tâm lập tức thu lại mọi cảm xúc trên khuôn mặt của mình, lặng lẽ đứng sang một bên.

Mộ Bắc Ngật ở công ty làm việc suốt đêm, sáng ra chỉ rửa mặt qua loa bằng nước lạnh rồi đi đến bệnh viện.

Lúc biết tin Cố Tiểu Mạch đi đến phòng xét nghiệm, Mộ Bắc Ngật sải chân bước đến đó.

Anh nhìn cảnh tượng trước mặt, cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, anh vừa bước lại gần một bước thì nghe thấy giọng nói của Nam Thần An, anh ta chần chừ do dự hỏi một câu, “Tiểu Mạch, anh ta là bố đẻ của Nám Nám sao?”

Một câu nói cũng khiến Lục Noãn trở nên kích động, cô lên tiếng hỏi: “Nấm ơi, anh ta thật sự là bố của Nám Nám?”

Hai câu nói này khiến tâm trạng của Mộ Bắc Ngật bỗng tệ đi, nhưng anh vẫn đứng ở đấy, ánh mắt nhìn lên người Cố Tiểu Mạch!

Cả cơ thể Cố Tiểu Mạch cứng đờ, chẳng có một chút sức lực nào cả, bên tai văng vẳng những thắc mắc của mọi người khiến đầu cô loạn hết cả lên.

Cô bỗng nhiên nhấc chân bước đến trước mặt người đàn ông, giọng nói nhỏ nhẹ chỉ đủ hai người nghe thấy, cô lạnh lùng chất vấn: “Anh biết tôi, thế nên chuyện năm đó, anh cũng biết?”

Vương Duệ không phủ nhận, “Đúng.”

Cố Tiểu Mạch hít một hơi thật sâu, mặt cứng đờ không biết nên có cảm xúc gì, oán hận? Chán ghét? Hối hận?

Tâm trạng vô cùng phức tạp, Cố Tiểu Mạch tiếp tục hỏi với vẻ mặt điềm tĩnh: “Có thay tủy sống cho Nám Nám không?”

“Con bé là con gái của tôi, tất nhiên tôi sẽ thay.”

Hơ hơ, hắn cũng biết cơ đấy!

Một người đàn ông vô trách nhiệm không nói một lời liền mất tăm mất tích năm năm liền thật sự khiến Cố Tiểu Mạch cảm thấy vô cùng chua xót.

Lục Noãn có chút lo lắng còn đôi mắt của Mộ Bắc Ngật từ từ hóa đá.

Sự chú ý của Cố Tiểu Mạch không ở phía Mộ Bắc Ngật, còn Cố Lan Tâm từ đầu đến cuối đều quan sát phản ứng của Mộ Bắc Ngật.

Cô lùi một bước, giống như đưa ra một quyết định rất lớn, “Đúng, anh ta là bố đẻ của Nám Nám.”

Cô từ từ nói ra câu đó khiến tất cả mọi người ngoại trừ Cố Lan Tâm ra đều vô cùng kinh ngạc, trái tim của Nam Thần An như muốn nhảy ra ngoài, trước mắt Lục Noãn xuất hiện một lớp sương mờ mịt!

Mộ Bắc Ngật đứng bên cạnh, anh chửi thầm một tiếng, “Anh ta là bố của Nám Nám, đã có chứng cứ xác thực chưa?”

Giọng nói lạnh lùng truyền đến khiến Cố Tiểu Mạch giật mình!

Đôi mắt long lanh của cô có chút thay đổi nhưng không nghiêng đầu nhìn Mộ Bắc Ngật, những câu nói của Cố Lan Tâm vẫn văng vẳng bên tai cô, những lời cô vừa nói đã vạch rõ khoảng cách với Mộ Bắc Ngật.

Vương Duệ nói, “Nếu cô không tin, tôi có thể đi làm xét nghiệm ADN.”

Giọng nói của hắn rất nhỏ, chỉ một mình Cố Tiểu Mạch nghe thấy, Cố Tiểu Mạch nói rất kiên định: “Tôi chỉ hỏi anh một câu, anh có biết năm đó anh gặp tôi ở đâu không?”

“Bị người trong giới bỏ thuốc, trên đường cao tốc, không cẩn thận đã chiếm đoạt một cô gái.”

Tất cả đều đúng!

Tất cả!

Cố Tiểu Mạch lùi lại một bước, có chút lảo đảo, còn chưa đợi cô có phản ứng gì thì đã nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía sau.

Sắc mặt tối sầm, ánh mắt sâu thẳm, anh không chút chần chừ bước đến bên cạnh Cố Tiểu Mạch, nắm chặt cánh tay cô.

Cố Tiểu Mạch ngước mắt nhìn anh, đang định hỏi anh muốn làm gì!

Thì bên tai vang lên giọng nói như thể ra lệnh của Mộ Bắc Ngật, “Chúng ta nói chuyện một chút.”

Không hề cho Cố Tiểu Mạch cơ hội từ chối, anh kéo cô đi ra ngoài, sắc mặt lạnh lùng vô cùng đáng sợ.

Đến ngay cả Nam Thần An, đang đứng ở đó, anh ta vốn định đưa tay chặn Mộ Bắc Ngật lại, nhưng cuối cùng vẫn buông ta, anh ta lựa chọn không làm gì cả.

Anh ta bước đến phòng xét nghiệm, muốn tự mình xác nhận một lần nữa!

Cố Lan Tâm bị vứt lại một bên những cô ta cũng không buồn bực, ánh mắt chất chứa sự nguy hiểm và độc ác.

Còn Cố Tiểu Mạch bị Mộ Bắc Ngật kéo đi, bước chân nhanh như gió, Cố Tiểu Mạch làm sao có thể theo kịp anh chứ, vậy mà Mộ Bắc Ngật cứ nắm chặt tay cô không cho cô cơ hội giãy giụa.

Cô chỉ có thể bước theo, chân vẫn còn đang đau đó!

Có thể thấy được, người đàn ông đang lúc nổi giận sẽ mất hết lý trí!

Cố Tiểu Mạch không muốn nhẫn nhịn nữa, cô dừng bước, dùng hết sức lực vùng vẫy, lạnh lùng gọi một tiếng: “Mộ Bắc Ngật!”

Mộ Bắc Ngật nghe xong, anh dừng lại, khuôn mặt đẹp trai đó vẫn lạnh như băng.

“Anh làm đau tôi rồi, muốn nói cái gì, ở đây nói cho rõ luôn đi, ok?” Cố Tiểu Mạch nheo mắt, giọng nói lạnh lùng hơn mọi khi rất nhiều!

Mộ Bắc Ngật tức giận, anh nghiêng đầu nhìn Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch lúc này đang giẫm một chân xuống đất, chân phải hình như không có chút sức lực nào.

Anh không nói gì, bước đến ôm ngang Cố Tiểu Mạch lên.

“Aaa!”

Cố Tiểu Mạch kinh ngạc hét lên, Mộ Bắc Ngật im lặng ôm Cố Tiểu Mạch đi về phía trước!

Cố Tiểu Mạch sững sờ nhìn Mộ Bắc Ngật, cô nghiến răng nghiến lợi, người đàn ông này chưa bao giờ nghe lời của cô, lúc nào cũng coi những lời của cô như gió thổi qua!

Vừa biết được tin bố đẻ của Nám Nám, tâm trạng vô cùng phức tạp, cô vẫn nhớ đến những lời của Cố Lan Tâm, lúc này lại dính dáng đến anh rồi!

Cô nghĩ đã đến lúc nên nói rõ ràng với Mộ Bắc Ngật rồi!

Cố Tiểu Mạch từ bỏ việc vùng vẫy, để mặc Mộ Bắc Ngật ôm cô đi đến phòng bệnh, anh bước đi rất nhanh, một tay mở cửa rồi bước vào bên trong, sau đó lấy chân đạp cửa đóng lại, âm thanh cực kỳ lớn, như thể đang tuyên bố với mọi người sự tức giận của anh…

Cố Tiểu Mạch được Mộ Bắc Ngật đặt xuống giường, chiếc giường cứng như đá, mông cô đau muốn chết…

Cố Tiểu Mạch ngước mắt nhìn đôi mắt Mộ Bắc Ngật, “Mộ Bắc Ngật, không phải muốn nói chuyện sao, chúng ta mau giải quyết đi.”

“Làm sao? Vừa mới tìm thấy bố đẻ của Nám Nám liền muốn giữ khoảng cách với tôi sao?” Mộ Bắc Ngật vốn định bình tĩnh lại rồi hỏi Cố Tiểu Mạch một chuyện nhưng lại nổi giận vì cái thái độ muốn cắt đứt quan hệ với anh ngay lập tức này của cô!

Anh bước đến gần Cố Tiểu Mạch, dùng cơ thể cao lớn của mình để khiến cô cảm thấy áp lực!

Mặt cô tối sầm, nhìn sắc mặt âm u nguy hiểm của Mộ Bắc Ngật, cô bĩu môi, “Mộ Bắc Ngật, chúng ta vốn là hai người ở hai thế giới khác nhau, chúng ta vốn không liên quan đến nhau, tại sao lại dính dáng đến nhau chứ? Anh và Cố Lan Tâm mới là người trên cùng một con đường, anh và cô ta yêu thương nhau không tốt sao?”

Cô lúc nào cũng khiêu khích sự nhẫn nại của anh, Mộ Bắc Ngật càng nghe càng sắc mặt lại càng khó coi.