Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 127: Không hỏi được gì



Chăm chú nghe thì có thể nhận ra sự chua xót trong lời nói của Mộ Bắc Ngật, sắc mặt Cố Tiểu Mạch chợt thay đổi, sau đó cô liền phản ứng lại, ừm, lúc đầu nói dối thì giờ có khóc cũng phải tiếp tục nói dối!

Cố Tiểu Mạch nghiêng đầu qua, lẩm bẩm, “Coi như lúc đó tôi mù mắt đi.”

Cố Tiểu Mạch hoàn toàn không hề có ý định dính dáng gì đến Vương Duệ, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ chính là hi vọng hắn sẽ ghép tủy sống cho Nám Nám, cô và hắn có dính dáng đến nhau chỉ vì Nám Nám.

Nhưng cô chắc Nám Nám cũng không thích “ông bố đẻ” này của mình, không ai có thể hiểu con gái của mình như mẹ được.

Lời của Cố Tiểu Mạch dường như khiến Mộ Bắc Ngật có chút hi vọng, anh nghiêng đầu nhìn qua, không biết ma xui quỷ khiến như nào anh lên tiếng hỏi, “Thế nên, bây giờ cô không có tình cảm gì với anh ta nữa?”

Cố Tiểu Mạch lập tức nhìn Mộ Bắc Ngật với ánh mắt ngạc nhiên, cô muốn lên tiếng nói gì đó nhưng Mộ Bắc Ngật lại lấy tay chặn miệng Cố Tiểu Mạch lại, Cố Tiểu Mạch không nói ra lời, chỉ có thể ư ư hai tiếng, đồng thời lông mày chau lại, khuôn mặt hiện lên sự không vui.

Hai người đứng rất gần nhau, Mộ Bắc Ngật vừa cúi người, mùi hương của người đàn ông truyền đến, Mộ Bắc Ngật trầm giọng lên tiếng, “Cố Tiểu Mạch, đừng có thề thốt không thừa nhận, ánh mắt của cô không lừa được người đâu.”

Anh chắc chắn cô và Vương Duệ không có kết quả gì sao? Thậm chí đôi mắt đen xì còn như thế đang cười.

Cố Tiểu Mạch không thể thốt ra bất kỳ lời nói nào nữa, cảm giác kỳ lạ cực kỳ sâu đậm bỗng trào dâng, từ trước đến giờ, có phải cô đã quá vô tình với Mộ Bắc Ngật rồi không?

Cố Tiểu Mạch né tránh cánh tay của Mộ Bắc Ngật, cơ thể lùi về sau, cô biết điều không nói gì nữa.

Mộ Bắc Ngật ngồi xuống giường, Cố Tiểu Mạch muốn tránh xa Mộ Bắc Ngật một chút, nhưng anh lại tiến gần hơn, hoàn toàn không cho cô cơ hội bỏ chạy, ép cô vào ngõ cụt, cô chỉ có thể nhìn thẳng vào mặt anh, “Tổng giám đốc Mộ, anh muốn nói gì thì nói nhanh đi, đừng có lại gần tôi như thế.”

“Làm sao, trước đây có bao nhiêu lần ở gần nhau rồi, tại sao lúc đó không thấy cô phản kháng?” . harry potter fanfic

Mộ Bắc Ngật hững hờ lên tiếng khiến Cố Tiểu Mạch chợt nhận ra, anh bắt đầu lưu manh rồi…

Trong lòng Mộ Bắc Ngật luôn nghĩ đến một chuyện, lúc này nhìn thấy Cố Tiểu Mạch, anh muốn nhận được lời giải thích cho sự thắc mắc trong lòng, anh biết mồm miệng cô lanh lợi như thế nào, không uy hiếp cô một chút thì cô sẽ không dễ dàng nói những lời nghiêm túc.

Mộ Bắc Ngật nheo mắt, cơ thể nhích lại gần, cho đến khi hơi thở nóng ran của anh phả vào cổ Cố Tiểu Mạch, thậm chí đôi môi mỏng còn chạm vào mặt của cô, khuôn mặt Cố Tiểu Mạch đỏ ửng, bầu không khí xung quanh chợt cô đặc lại khiến cô không thể nào thở được.

Mặt Cố Tiểu Mạch đỏ ứng giống như con tôm được luộc chín, lúc cô định đẩy anh ra thì ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc, Estée Lauder, nước hoa mà Cố Lan Tâm yêu thích nhất.

Chỉ trong nháy mắt, tất cả sự ngại ngùng và dè dặt của Cố Tiểu Mạch đều biến mất, anh vừa ở chỗ của Cố Lan Tâm? Bây giờ lại đến thả thính cô?

Sắc mặt Cố Tiểu Mạch tối sầm, cô bỗng nhiên dùng hết sức lực đẩy Mộ Bắc Ngật ra, Mộ Bắc Ngật không hề có sự đề phòng nên dễ dàng bị Cố Tiểu Mạch đẩy ra, trên mặt có chút kinh ngạc. Mộ Bắc Ngật chau mày, cô tại sao lại tránh xa anh, rõ ràng thời gian trước mọi thứ đều tốt đẹp mà!

Mộ Bắc Ngật có chút buồn phiền, phụ nữ đều dễ dàng thay đổi như vậy sao?

Cố Tiểu Mạch lộ ra nụ cười duyên dáng: “Tổng giám đốc Mộ, mong anh hãy nhớ rằng anh sắp trở thành người có gia đình rồi, bốn chữ duy trì khoảng cách, tôi nghĩ anh hiểu, đúng không?”

Sắc mặt Mộ Bắc Ngật chợt u ám, tối sầm, Cố Tiểu Mạch cảm nhận được hơi lạnh trên người anh đang lan tỏa ra xung qanh, rõ ràng là đang tuyên bố anh không vui chút nào.

Tâm trạng của Cố Tiểu Mạch vô cùng phức tạp, cô và Mộ Bắc Ngật vốn không nên dính dáng đến nhau, bây giờ cô chỉ có thể tránh xa anh, cô không được đau lòng hoặc lưu luyến không nỡ.

Mộ Bắc Ngật mím môi, anh đè nén cảm xúc của mình, anh lấy điện thoại ra, lướt mấy bức ảnh hồi còn là học sinh của Cố Tiểu Mạch rồi đưa đến trước mặt Cố Tiểu Mạch.

Cố Tiểu Mạch vừa nhìn thấy bức ảnh đó liền nghiến chặt răng, hừ, ai muốn báo thù đả kích cô mà lại photoshop cô thành cái bộ dạng này chứ???

Mộ Bắc Ngật nhìn cách ăn mặc của cô trong bức anh đó rất lâu, “Hôm nay tôi đến là để hỏi cô một vài câu.”

“Tổng giám đốc Mộ có gì muốn hỏi?”

“Đây là ảnh khi nào của cô vậy?”

Mộ Bắc Ngật hững hờ hỏi.

Cố Tiểu Mạch nhớ đến năm cô 18 tuổi, vừa kết thúc thời học sinh thì gặp phải chuyện đó, nhưng Cố Tiểu Mạch vẫn trả lời một cách thành thật: “Ảnh tốt nghiệp.”

“Năm năm trước? Tại sao lúc đó cô lại rời khỏi nhà họ Cố?”

Một vấn đề riêng tư được Mộ Bắc Ngật hỏi một cách thẳng thắn, nhắc đến chuyện trước kia của Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch hơi nhíu mày, rõ ràng không hề muốn nhắc đến vấn đề này!

Mộ Bắc Ngật nhìn cô cực kỳ chăm chú, anh muốn biết câu trả lời ngay lập tức, tại sao năm đó Cố Tiểu Mạch lại rời khỏi nhà họ Cố, hay là nhà họ Cố còn có điều giấu giếm, năm đó lúc anh tìm được Cố Lan Tâm nhưng anh không hề biết nhà họ Cố còn có một đứa con gái nữa.

Cố Tiểu Mạch mím môi, cô nghiêng đầu nhìn qua, “Cãi nhau với nhà họ Cố rồi rời đi thôi.”

“Chỉ là cãi nhau?”

Cố Tiểu Mạch cụp mắt xuống, che đi cảm xúc trong đáy mắt của mình, cô nhất thời có chút buồn bực, “Tổng giám đốc Mộ, đây là chuyện riêng của tôi, nếu tôi không muốn trả lời thì tôi có quyền không trả lời đúng không?”

Không…

Mộ Bắc Ngật muốn hỏi, năm đó ở trên đường cao tốc, cô gái mà anh gặp là cô hay là Cố Lan Tâm.

Cố Tiểu Mạch chau mày, nói vài câu qua loa có lệ: “Mẹ tôi vừa qua đời, nhà họ Cố không có một ai đối xử tốt với tôi, vậy tại sao tôi còn phải ở nhà họ Cố? Lý do đơn giản như thế đó, không có gì nữa.”

Hừ, nếu cô nói ra chuyện đó thì lộ hết chuyện rồi, Mộ Bắc Ngật sẽ biết cô và Vương Duệ chỉ có chút duyên phận ngắn ngủi.

Mộ Bắc Ngật không ngừng quan sát vẻ mặt của cô, cô rất nghiêm túc, chẳng hề có vẻ như đang trêu đùa hay nói dối, Mộ Bắc Ngật lặng lẽ thu lại sự thất vọng của mình.

Thật sự… không phải sao?

Mộ Bắc Ngật rời đi, Cố Tiểu Mạch có chút sững sờ, cô ngồi im lặng trên giường rất lâu, tại sao vừa nãy Mộ Bắc Ngật lại rời đi với vẻ mặt vô cùng thất vọng? Bất ngờ khiến Cố Tiểu Mạch cảm thấy có chút áy náy.

Câu nói nào của cô đã chạm đến trái tim yếu ớt của Mộ Bắc Ngật sao…

Cố Tiểu Mạch chớp chớp mắt, cô chau mày, trong lòng cũng có chút thất vọng.

Cố Tiểu Mạch không dám bộc lộ cảm xúc của mình quá lâu, một lúc lâu sau cô hoàn hồn lại, cô từ trên giường bước xuống, đêm đã muộn, Cố Tiểu Mạch muốn đi đến trông Nám Nám, chuẩn bị phẫu thuật, cô rất lo lắng và chờ mong!

Nhưng không ngờ, cô vừa ra khỏi phòng bệnh không lâu thì Vương Duệ quay lại.

Đèn trong hành lang mờ mờ, đêm đã khuya, không có người qua lại, cô bước đi mà không hề có sự đề phòng, bỗng nhiên bị một người từ đằng sau bịt miệng cô, cô vội vàng hét lên nhưng chưa kịp hét thì đã bị người phía sau kéo vào một góc khuất, ép sát tường!

Cố Tiểu Mạch dùng hết sức lực để vùng vẫy nhưng bị Vương Duệ kẹp chân lại, hắn lên tiếng hăm dọa: “Không được động đậy!”

Mặt Cố Tiểu Mạch tối sầm, Vương Duệ?

Cô ư ư vài tiếng Vương Duệ mới buông cô ra, sau đó, một con dao sắc nhọn kề vào cổ cô, cách làm của Vương Duệ thật sự khiến Cố Tiểu Mạch hết lần này đến lần khác cảm thấy hối hận vì năm đó đã giúp đỡ anh ta, sự lạnh lẽo lan tỏa khắp người!

Lúc này cô lo lắng cúi đầu nhìn con dao kề trên cổ mình, Vương Duệ thẹn quá hóa giận rồi trở nên cực đoan.

Vương Duệ nghiến răng thốt ra từng câu từng chữ: “Cố Tiểu Mạch, cô đừng cho rằng cô và Mộ Bắc Ngật ở bên nhau thì có thể áp chế tôi, bây giờ là chuyện giữa hai chúng ta, nếu cô không nghe lời tôi, đêm nay tôi sẽ đi đến đường cùng với cô.”

Cố Tiểu Mạch sợ hãi không dám động đậy, giọng nói run run, “Thế nên, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Thứ nhất, không được để Mộ Bắc Ngật uy hiếp tôi, nếu không tôi sẽ không cứu Nám Nám; thứ hai, cô phải cắt đứt quan hệ với Mộ Bắc Ngật, không được dính dáng gì nữa, nếu không…” vế sau hắn không nói nhưng lại nồng nặc sự cảnh cáo.

Nếu chăm chú nghe thì có thể nhận ra những lời của Vương Duệ có vài phần giống với giọng điệu của Cố Lan Tâm, Cố Lan Tâm tiêu một đống tiền để thuê anh về, tất nhiên phải phát huy tác dụng rồi!

Trán của Cố Tiểu Mạch lấm tấm mồ hôi, thấy cô không nói gì, Vương Duệ kề dao gần hơn, khiến cổ Cố Tiểu Mạch có một vết hằn đỏ, chỉ cần sâu thêm một chút nữa thì cổ sẽ bị chảy máu.

Cố Tiểu Mạch nhắm mắt, đôi môi đỏ run run, “Tôi…”

“Lẽ nào cô không muốn cứu Nám Nám nữa? Hả?” Vương Duệ nắm thóp của Cố Tiểu Mạch, hắn nhìn thẳng vào mắt cô như thể đang uy hiếp.

Cố Tiểu Mạch miễn cưỡng thốt ra một chữ, “Được.”

Lúc này Vương Duệ mới nhếch miệng cười, đồng thời buông Cố Tiểu Mạch ra, chân Cố Tiểu Mạch mềm nhũn, nhưng cô vẫn dựa vào tường lạnh như băng để duy trì sự bình tĩnh.

Vương Duệ không chút lưu luyến buông tay rời đi, Cố Tiểu Mạch nhìn bóng lưng biến mất trong màn đêm tăm tối, cô giống như bị dội một gáo nước lạnh lên người.

Cô không còn chút sức lực dựa vào tường, mắt nhắm lại, đợi đến khi bình tĩnh mới quay về phòng của Nám Nám.

Ở một nơi khác, Mộ Bắc Ngật ngồi ghế sau, ánh mắt đen xì lạnh lẽo khiến người ta không dám nhìn thẳng, Dịch Bách chuyên tâm lái xe, chốc chốc lại nhìn Mộ Bắc Ngật qua kính chiếu hậu.

Cậu ta mạnh dạn hỏi: “Sếp, có phải gần đây tâm trạng của anh không tốt lắm?”

Phí lời thật đấy! Rõ ràng đến mức chỉ cần nhìn một cái là có thể nhìn ra.

Mộ Bắc Ngật không trả lời, Dịch Bách lại mạnh dạn đoán: “Là bởi vì Nám Nám đã tìm thấy bố đẻ sao? Sếp, không phải sếp vẫn luôn bảo em điều tra chuyện này sao, bây giờ đã tìm thấy Vương Duệ rồi, tại sao anh lại không vui?”

Đôi mắt Mộ Bắc Ngật tối sầm.

Vương Duệ thật sự là bố đẻ của Nám Nám sao, vừa nghĩ đến trước đây Cố Tiểu Mạch hết lòng chăm sóc anh, trái tim Mộ Bắc Ngật lại nhấp nhô phập phồng.