Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 133: Người phụ nữ cứng miệng



Trong mắt Cố Tiểu Mạch ngập tràn phẫn nộ, hình như cô vẫn đang cảm thấy không công bằng cho Mộ Bắc Ngật, những lời lăng mạ vừa nãy của Mộ Thiếu Lãnh thật sự khiến cô rất tức giận!

Cô không biết trước đây có phải lần nào Mộ Bắc Ngật cũng bị Mộ Thiếu Lãnh thách thức như vậy không, nhưng hôm nay, cô không quan tâm mọi thứ mà lên tiếng bảo vệ anh.

Cô vẫn chưa nhận ra bầu không khí trong phòng đang trở nên lúng túng và im ắng, cho đến khi Cố Tiểu Mạch phát hiện Mộ Bắc Ngật vẫn đứng yên ở bên cạnh cô, Cố Tiểu Mạch mới phản ứng lại.

Cô nghiêng đầu nhìn đôi mắt đen sâu thẳm của Mộ Bắc Ngật, đôi mắt đang ấp ủ điều gì đó mà người khác không hiểu, Cố Tiểu Mạch há miệng, sững sờ, cô nhất thời bị thu hút bởi đôi mắt rực lửa của anh.

Sau cái ngày ở nhà cũ nhà họ Mộ, Cố Tiểu Mạch trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều, hiếm có khi cô lại bộc lộ sự ngại ngùng và không tự nhiên trước mặt Mộ Bắc Ngật.

Mộ Bắc Ngật nhìn cô ngơ ngơ ngác ngác, anh thấy rất hài lòng, khóe miệng nhếch lên, mặc dù giọng nói vẫn lạnh lùng hời hợt nhưng đôi mắt không che giấu được sự vui mừng khôn xiết đã bán đứng anh, “Vừa nãy, tại sao lại bảo vệ tôi?”

Bảo vệ…

Nói ra từ này bất ngờ lại khiến mặt Cố Tiểu Mạch nóng bừng đỏ ửng, tim cô đập lỗi nhịp, Cố Tiểu Mạch ấp a ấp úng, bỗng nhiên không trả lời được.

“Nói, hửm?”

Giọng nói trầm trầm đầy thắc mắc văng vẳng bên tai Cố Tiểu Mạch.

Từ trước đến giờ Mộ Bắc Ngật luôn biết cách lợi dùng ưu điểm của người đàn ông, cơ thể cao lớn hơi khom xuống, đầu nhích lại gần Cố Tiểu Mạch, hơi thở nóng ran từ mũi phả vào mặt Cố Tiểu Mạch, đôi mắt đen xì nhìn chằm chằm cô, không bỏ lỡ bất cứ biểu cảm nào trên mặt cô!

Cố Tiểu Mạch lập tức mếu máo, tại sao cô lại cảm thấy bây giờ còn khó thở hơn cả vừa nãy, Mộ Bắc Ngật cái người này, lại gần cô như thế làm gì, lần đầu tiên Cố Tiểu Mạch có chút không chống đỡ được.

Cô nuốt nước bọt, Mộ Bắc Ngật thấy cô vẫn duy trì sự điềm tĩnh, anh tiếp tục nói: “Cố Tiểu Mạch, thừa nhận rằng cô quan tâm tôi lại khó như vậy sao?”

Chăm chú nghe thì nhận ra trong lời nói của anh có chút than trách, hình như anh không hài lòng với thái độ của cô!

Mặt Mộ Bắc Ngật từ từ tối sầm, sự kiên nhẫn của anh đã biến mất hết, anh đứng lên, giọng nói không có cảm xúc, “Không nói thì thôi, tùy cô.”

Lời vừa dứt, Mộ Bắc Ngật đã quay người rời đi, không chút lưu luyến.

Cố Tiểu Mạch đứng im tại chỗ rất lâu, lúc Mộ Bắc Ngật quay người đi, cô bỗng nhiên tràn đầy dũng khí gọi Mộ Bắc Ngật.

“Mộ Bắc Ngật.” Giọng nói nhẹ nhàng êm ái có chút khuất phục.

Không để người khác nhận ra, hai chiếc má lúm của anh lún sâu nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường. Mộ Bắc Ngật quay người lại, ánh mắt đen xì nhìn cô một lượt, gật đầu ra hiệu cô có thể nói.

Cố Tiểu Mạch mím môi, cô trịnh trọng và nghiêm túc lên tiếng, “Tôi nói, lý do tại sao vừa này tôi lại bảo vệ anh.”

“Nói.”

Kết quả, câu nói tiếp theo của Cố Tiểu Mạch giống như một gáo nước lạnh dội lên đầu anh, Mộ Bắc Ngật nghiến răng kèn kẹt, anh không nên mong đợi quá nhiều ở cô, cái người đầu óc đần độn này!

Chỉ vì Cố Tiểu Mạch nói ra một lý do, “Bởi vì tôi muốn anh cất bản hợp đồng đó, tôi sẽ không ký tên, thế nên, vừa nãy tôi bảo vệ Tổng giám đốc Mộ là vì muốn báo đáp anh, Tổng giám đốc Mộ mau cất bản hợp đồng đi.”

“Muốn tôi ký tên vào hợp đồng 100 vạn, đúng không, sao cô không nói ra cả yêu cầu này nữa, nếu thế còn nhận được 100 vạn.” Mộ Bắc Ngật nheo mắt khiến Cố Tiểu Mạch như con cá nóc, phập phồng phập phồng đầy tức giận, hừ, miệng chó không mọc được ngà voi, không nói được câu nào tốt đẹp cả!

Cố Tiểu Mạch đứng yên tại chỗ, bộ dạng vô cùng tức giận, “Mộ Bắc Ngật!”

“Tôi sẽ ký tên rồi sẽ đưa cho cô Cố một bản, Mộ Thị ở đây, tôi sẽ không bỏ chạy đâu, cô Cố không cần lo lắng!”

Mộ Bắc Ngật nhìn chằm chằm mặt Cố Tiểu Mạch, anh nói với giọng điệu mỉa mai.

Anh khiến Cố Tiểu Mạch không thốt lên lời, nhìn Mộ Bắc Ngật nói xong, không thèm nhìn cô thêm một giây nào nữa, quay người đi đến bàn làm việc, mặt cô méo mó khó coi, cô hối hận rồi, có được không?

Nếu biết kết quả sẽ như thế này, cô thà chịu sự uy hiếp của ông Mộ còn hơn bị Mộ Bắc Ngật chiến tranh lạnh, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, haiz!

Cố Tiểu Mạch đứng bất động như khúc gỗ, cô chợt cảm thấy mặt tái mét, cô vội vàng nói một câu, “Tổng giám đốc Mộ, tôi đi nhà vệ sinh một lát.”

Cố Tiểu Mạch gần như bỏ chạy một cách hoang mang, Mộ Bắc Ngật vốn đang cúi đầu chăm chú xem tài liệu trên bàn làm việc, anh ngẩng đầu lên nhìn Cố Tiểu Mạch đang bỏ chạy, mắt anh tối sầm lại, lạnh lẽo khiến người ta run sợ.

Anh quay bút trong tay, giây sau đó, chiếc bút bị gãy đôi.

Tiếng “rắc” vang lên thú hút sư chú ý của Mộ Bắc Ngật, anh nhìn qua, ánh mắt càng tối sầm hơn, anh vứt bút sang một bên.

Dịch Bách cầm một đống tài liệu đi đến phòng làm việc của Mộ Bắc Ngật, vừa bước vào đã cảm nhận được hơi lạnh lan tỏa khắp phòng.

Dịch Bách run rẩy, Mộ Bắc Ngật ngồi ở đó, khí thế hừng hực khiến người khác không dám bỏ lơ, Dịch Bách oán thầm, ai lại chọc tức Sếp rồi? Đáp án rất rõ ràng, là Cố Tiểu Mạch…

Dịch Bách ho khan một tiếng, trầm giọng nói: “Sếp, đây là nội dung chính của buổi họp chiều nay, buổi tiệc chúc mừng thành công tối này, Cố Tiểu Mạch cũng đi ạ?”

Nói câu này, đúng lúc Cố Tiểu Mạch đã chỉnh lại xong quần áo nhăn nhúm…

Cô cúi đầu bước vào phòng làm việc, bỗng nhiên nghe thấy Dịch Bách nói câu này.

Cố Tiểu Mạch ngạc nhiên ngẩng đầu lên, “Tiệc chúc mùng thành công?” Cô lẩm bẩm.

Mộ Bắc Ngật ngước mắt nhìn Cố Tiểu Mạch, anh thốt ra từng chữ rất rõ ràng: “Cô ta không đi.”

Dịch Bách chép miệng, “Sếp, cô Cố đã làm việc với chúng ta được hai tuần rồi, mặc dù là nhân viên mới.”

“Dịch Bách, từ bao giờ cậu lại nhiều lời như thế, tôi nói cô ta không đi, có ý kiến gì à?” Mộ Bắc Ngật gõ nhẹ lên bàn, ngắt lời của Dịch Bách.

Nghe xong, Dịch Bách mím chặt môi, Cố Tiểu Mạch thấy Mộ Bắc Ngật nhìn cô với ánh mắt tức giận, trong lòng cô rất uất ức, hừ, không đi thì không đi, cô cũng không thèm!

Cố Tiểu Mạch đứng ở sau, cười một cách duyên dáng: “Dịch Bách, gần đây Nám Nám đang chuẩn bị làm phẫu thuật, buổi tối tôi phải ở bệnh viện trông con bé, tất nhiên sẽ không tham gia được rồi.”

Dịch Bách nghiêng đầu nhìn qua, cậu rất biết điều không nói thêm gì nữa.

Cuối cùng cũng hết buổi chiều, Cố Tiểu Mạch đóng tập tài liệu lại, đứng lên đi đến bàn làm việc của Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật đi họp vẫn chưa về, Cố Tiểu Mạch liếc nhìn chỗ anh ngồi.

Bên trên có danh thiếp khắc tên của anh, bức ảnh là một khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm, khiến người khác có cảm giác anh là một người khó lại gần và nắm bắt.

Cố Tiểu Mạch thở dài thườn thượt, cô quay người rời khỏi phòng làm việc.

“Sếp, sắp đến giờ rồi ạ, chúng ta có thể chuẩn bị đi đến bữa tiệc rồi.” Dịch Bách đi theo sau Mộ Bắc Ngật ra khỏi thang máy.

Đúng lúc Cố Tiểu Mạch bước vào thang máy dành cho nhân viên, chỉ chậm một giây thôi hai người đã lỡ mất nhau.

Mộ Bắc Ngật sải bước thật nhanh về phòng làm việc, trong đầu vẫn đang nghĩ, anh lạnh nhạt với Cố Tiểu Mạch suốt cả buổi chiều, bắt cô ở trong phòng làm việc một mình, không biết cô đã làm gì.

Nhưng lúc anh đi đến cửa phòng làm việc, những suy nghĩ trong đầu đều tiêu tan, lông mày chau lại, chỗ này làm gì có bóng dáng của Cố Tiểu Mạch nữa, cô biến mất tăm rồi!

Mộ Bắc Ngật khựng lại, đôi mắt anh như thể đóng băng, điều này sẽ gây ra một hậu quả khôn lường.

Cả buổi tối tâm trạng của Mộ Bắc Ngật đều rất tệ.

Cố Tiểu Mạch ngồi xe về bệnh viện, cô cầm bữa tối, vừa đi đến cửa phòng bệnh của Nám Nám thì nhìn thấy Nam Thần An đang ngồi trên ghế dài ở hành lang, anh ta chăm chú nhìn tờ báo trong tay, đợi cô về.

Cố Tiểu Mạch gọi một tiếng, “Anh Nam.”

Nam Thần An nghe xong, anh ta đặt tờ báo xuống, cười dịu dàng với Cố Tiểu Mạch, anh ta giơ tay vẫy cô lại gần, Cố Tiểu Mạch mím môi, Cố Tiểu Mạch đi đến chỗ Nam Thần An với một đống suy nghĩ trong đầu. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?
2. Ngắm Bắn Hồ Điệp
3. Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ
4. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
=====================================

“Tiểu Mạch, em vừa đi đâu thế, sao không ở bệnh viện?”

“À, em đến Mộ Thị làm việc.”

Nam Thần An nghe xong, ánh mắt tối sầm, nhưng không bộc lộ cảm xúc của mình ra ngoài, anh ta hỏi: “Tiểu Mạch, em vẫn làm việc cho Mộ Bắc Ngật à?”

“Vâng ạ, đi làm trả tiền mà, đúng rồi, anh Nam, em mua đồ ăn tối rồi, anh ăn cùng em nhé.”

Làm sao Nam Thần An có thể không hiếu Cố Tiểu Mạch đang trốn tránh vấn đề chứ?

Lần này lúc nhắc đến Mộ Bắc Ngật, trong mắt Cố Tiểu Mạch có chút đau thương, mặc dù đã che giấu rất tốt, mặc dù đã tỏ ra điềm tĩnh nhưng vẫn lọt vào mắt của Nam Thần An.

Đôi mắt từ trước đến giờ đều có ánh sáng và sinh động, vậy mà lúc này lại có chút ảm đạm.

Sắc mặt của Nam Thần An khiến người khác không biết anh ta đang nghĩ gì, một lúc sau, Nam Thần An mới từ từ lên tiếng: “Tiểu Mạch, bây giờ đã tìm thấy bố đẻ của Nám Nám rồi, sau này em với anh ta…”

Mặc dù Nam Thần An không nói vế sau nhưng anh ta biết cô nhất định sẽ hiểu anh ta đang nói gì.

Cố Tiểu Mạch hơi nhíu mày, “Anh ta là anh ta, em là em, sẽ không có quan hệ gì, em không cần sự bù đắp của anh ta, chỉ cần anh ta cứu Nám Nám, sau đó biến mất khỏi cuộc sống của bọn em là được rồi.”

“Trước đây anh còn nghĩ Tiểu Mạch thật ngốc nghếch, tại sao lại lựa chọn sinh đứa bé ra, bây giờ anh nhận ra khả năng chịu đựng của Tiểu Mạch còn tốt hơn anh nghĩ.”

Biết được Cố Tiểu Mạch không có ý định tiếp tục với Vương Duệ, Nam Thần An thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó sự bất an mà Mộ Bắc Ngật dành cho anh ta lại ngày càng sâu đậm.

Hôm nay Nam Thần An không có việc gì nên ở lại phòng bệnh với Cố Tiểu Mạch và Nám Nám một lúc, đầu óc của Cố Tiểu Mạch không hề ở đây, nhưng cô lại không phải là một người thích tâm sự với người khác.

Lúc này, bên ngoài dòng người tấp nập qua lại, xe cộ nối đuôi nhau, màn đêm dần buông xuống.