Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 147: Tự biên tự diễn



Màn đêm buông xuống càng khiến Cố Tiểu Mạch sợ hãi hơn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đều là vết xước, vết máu, bùn đất, đôi mắt long lánh đã mất hết sức sống, trong căn phòng chỉ có hai người họ, Cố Tiểu Mạch không thể nào trốn thoát khỏi nơi này.

Hai tay không còn chút lực nào chống xuống đất, móng tay được gọt giũa cẩn thận bây giờ dính đầy bùn đất, nhưng lúc này Cố Tiểu Mạch không hề quan tâm điều đó, tất cả mọi sự lo lắng đều đặt trên người tên thuộc hạ kia, cô không ngừng lẩm bẩm, nhỏ giọng cầu xin: “Đừng… lại đây.”

Những lời của cô không khiến tên thuộc hạ dừng lại, ngược lại người phụ nữ còn không ngừng chọc tức hắn, hắn phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi, hắn bỗng nhiên túm lấy cổ chân của Cố Tiểu Mạch!

Tên thuộc hạ dùng lực rất mạnh, gần như muốn bóp nát cổ chân Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch nhẫn nhịn cơn đau, chịu đựng sự hành hạ, nhưng cô biết mọi thứ sẽ không kết thúc nhanh như vậy!

Cô đang nằm trên đất, tên thuộc hạ lôi cô đi, cơ thể ma sát với đất cho đến khi hắn kéo cô đến chân hắn mới thôi, Cố Tiểu Mạch nhắm mắt, bên tai vang lên tiếng gào thét, “Mở mắt ra!”

Cố Tiểu Mạch run cầm cập, cô không dám làm trái lời của tên thuộc hạ, từ từ mở mắt ra, lông mày rậm ướt át, dính vào nhau.

Cố Tiểu Mạch mắt đẫm lệ nhìn tên đàn ông trước mặt, dưới bóng người không nhìn rõ khuôn mặt, tên thuộc hạ gầm gừ, giọng nói lạnh lẽo như thể ngục tù, “Tao nói rồi, đừng có vùng vẫy giãy giụa, mẹ nó, mày coi lời của tao như gió thoáng qua à?”

Sau tiếng gào thét tên thuộc hạ đập mạnh xuống đất, bụi đất mù mịt.

Cố Tiểu Mạch run sợ, lông tơ đều dựng lên, cô cúi đầu không dám nhìn hắn.

Tên thuộc hạ thấy phản ứng này của cô, xoay cổ, trông rất hài lòng, sau đó hắn trói chặt hai chân Cố Tiểu Mạch lại, đồng thời lên tiếng đe dọa, “Mày tốt nhất… đừng có nghĩ đến chuyện bỏ trốn, hậu quả không gánh nổi đâu!”

Bầu không khí xung quanh cô đọng lại, cảm giác bị trói buộc này khiến Cố Tiểu Mạch không thể nào thở nổi, cô hận không thể… chết đi.

Cố Tiểu Mạch không dám nằm ở dưới chân tên thuộc hạ, cổ chân bị dây xích trói chặt, tên thuộc hạ vừa đứng lên, Cố Tiểu Mạch đã lăn về góc tường.

Tên thuộc hạ ngoái đầu lại thì nhìn thấy Cố Tiểu Mạch trốn khỏi chỗ anh, cơ thể cuộn tròn, Cố Tiểu Mạch sợ hãi, cô dựa vào góc tường.

Ở một nơi khác, Mộ Bắc Ngật nhìn khóa cửa rất lâu, ánh mắt lạnh lùng, u ám vô cùng đáng sợ.

Đôi mắt anh toàn là tơ máu, chạy đi chạy lại suốt một ngày một đêm, anh đã mệt rã rời!

Rõ ràng phòng khách mở đèn vàng ấm áp, nhiệt độ thích hợp nhưng Mộ Bắc Ngật lại giống như ngâm trong nước lạnh. Anh bỗng nhiên nắm chặt hai tay, vo thành nắm đấm rồi đập vào cửa, ngón tay đập vào kim loại, lập tức ứa máu tươi, sau đó nhỏ giọt xuống sàn nhà.

Hình như Mộ Bắc Ngật không hề cảm thấy đau, anh đứng đó rất lâu, đến lúc anh và màn đêm trở thành một cá thể Mộ Bắc Ngật mới từ từ hoàn hồn, anh đi vào bên trong.

Cố Lan Tâm bị anh bỏ mặc, cô ta ngồi ở quầy bar, nước mắt không ngừng tuôn rơi, cô ta dùng hết sức lực nắm chặt ly rượu giống như muốn bóp vỡ ly rượu này.

Đã có người đàn ông quan sát Cố Lan Tâm rất lâu, lúc này hắn nhếch miệng cười, cô ta ngồi ở đây lâu như thế mà không có người đến, người đàn ông cầm ly rượu bước đến, khoác tay lên vai Cố Lan Tâm giống như rất thân thiết.

“Hey, em gái, sao lại ở đây một mình thế, có muốn uống với anh một ly không?”

“Cút!” Thái độ của Cố Lan Tâm khác hẳn mọi khi, giọng nói lạnh lùng.

Người đàn ông không hề tức giận, hắn tiếp tục cười: “Hey, em gái cá tính thật đấy…”

Người đàn ông còn chưa nói hết đã bị hất rượu vào đầu, Cố Lan Tâm cầm một ly rượu không nhìn hắn với ánh mắt lạnh lẽo, “Lúc này cút đi được chưa?”

Người đàn ông bị hất rượu vào người, thẹn quá hóa giận, hắn trừng mắt chửi rủa: “ĐM, con đà bà đê tiện, đến đây uống say không phải là để tìm đàn ông sao, giả vờ thanh cao gì chứ?”

Sức của đàn ông mạnh hơn phụ nữ, vẻ ngoài của Cố Lan Tâm khá yếu đuối, nên càng không thoát khỏi người đàn ông, cô ta bị hắn lôi đến hành lang không có người, Cố Lan Tâm gào thét, nhưng đây là quán bar, sẽ không có ai giúp cô ta.

Ở đây có ai biết cô là cô chủ của nhà họ Cố chứ???

“Mau buông tôi ra! Cút!”

Người đàn ông ép cô ta vào tường, hung dữ hôn cô ta, phía xa xa có người không chút do dự đã chụp lại hình ảnh này.

Cố Lan Tâm sợ hãi toát mồ hôi, không ngừng né tránh nụ hôn của hắn, lúc này cô ta thật sự hoảng hốt, cô ta giơ chân lên đá vào nơi duy trì nòi giống của hắn, sau đó vang lên tiếng gào thảm thiết của người đàn ông…

Nhân cơ hội này Cố Lan Tâm vội vàng thoát khỏi sự khống chế của người đàn ông, hoang mang chạy ra khỏi quán bar…

Cố Lan Tâm ngà ngà rượu lái xe về nhà, đêm đã muộn, tránh được vài chốt cảnh sát.

Cô ta bước đi loạng choạng vào nhà, về đến phòng, ánh mắt cô ta sáng lên.

Cố Lan Tâm nheo mắt, cô ta nhìn thấy dao gọt hoa quả trên bàn.

Một đêm mệt mỏi, Mộ Bắc Ngật tìm kiếm mùi hương của Cố Tiểu Mạch trên giường, sau đó chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau anh tỉnh giấc vì tiếng chuông điện thoai reo mãi, anh nheo mắt, sau đó bực bội ngồi dậy.

Đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, bên ngoài mặt trời đã lên cao, chỉ một nháy mắt, Mộ Bắc Ngật hoàn toàn tỉnh táo, ánh mắt khôi phục lại sự tinh anh.

Mộ Bắc Ngật liếc nhìn điện thoại, ông Mộ?

Chủ động dâng lên tận miệng?

Mộ Bắc Ngật nghe điện thoại, sắc mặt lạnh lùng, không đợi anh lên tiếng, trong điện thoại đã vang lên tiếng phẫn nộ của ông Mộ, “Khốn nạn, thằng nhóc thối tha, mau đến bệnh viện cho ta.”

Giọng điệu không tôn trọng người khác nên Mộ Bắc Ngật cũng sẽ không khách sáo với ông ta nữa, anh mỉa mai: “Ông nội vừa sáng ra đã giận dữ như thế, đến bệnh viện cũng hợp lý.”

Ở đầu dây bên này Mộ Bắc Ngật cũng có thể nghe thấy tiếng gậy batoong đập xuống đất của ông Mộ, nhưng anh không hề quan tâm.

“Mộ Bắc Ngật, cho cháu nửa tiếng, mau đến bệnh viện, cháu có biết hôm qua Lan Tâm tự tử không?”

Nhắc đến hai chữ tự tử, Mộ Bắc Ngật có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không quá kinh ngạc.

Anh nói, “Chẳng phải đã cứu được rồi sao?”

So với Cố Lan Tâm, Mộ Bắc Ngật quan tâm đến sự an nguy của Cố Tiểu Mạch hơn, lo lắng tình hình của cô, Mộ Bắc Ngật đứng lên, chuẩn bị thay quần áo tiếp tục ra ngoài điều tra.

Nhưng anh không ngờ, ông Mộ lại lấy Mộ Thị ra để uy hiếp anh, “Mộ Bắc Ngật, nếu hôm nay cháu không nghe lời của ông, cháu nhất định sẽ hối hận, ông nói được làm được!”

Một câu nói ý tứ không rõ ràng nhưng lại khiến Mộ Bắc Ngật cảm nhận được sự nguy hiểm, anh bỗng nhiên tối sầm mặt, lạnh lùng thốt ra vài chữ, “Biết rồi.”

Trong bệnh viện, Cố Lan Tâm yếu ớt nằm trên giường bệnh, khuôn mặt tái mét trắng bệch, tay băng bó.

Hôm qua Cố Lan Tâm sau rượu về nhà xong, cô ta ở trong phòng ngủ cắt cổ tay tự tử, nếu cô ta không ngã xuống sàn nhà vang lên một tiếng động rất lớn thì cũng sẽ không kinh động đến người làm, vợ chồng nhà họ Cố không dám nghĩ, nếu không phát hiện kịp thời, bọn họ sẽ mất đi đứa con gái đang yên ổn của mình!

Nhưng có ai từng nghĩ, nếu Cố Lan Tâm thật sự muốn chết, cô ta sẽ để người làm phát hiện ra sao? Hơ hơ, chỉ là một vở kịch tự biên tự diễn mà thôi!

Ông Mộ đến bệnh viện lập tức khiến Cố Chấn Hải cảm thấy Cố Lan Tâm rất được nhà họ Mộ coi trọng, vì thế ông ta phải quan tâm Cố Lan Tâm hơn.

Những người trong phòng bệnh đều đang đợi Mộ Bắc Ngật đến, ông Mộ nhìn đồng hồ treo tường với ánh mắt nghiêm nghị, Cố Lan Tâm cười đau khổ.

Nhưng rất nhanh, cô ta đã thu lại nụ cười của mình, bởi vì cửa phòng bệnh xuất hiện một người mà cô ta rất muốn gặp.

“Bắc Ngật…”Cố Lan Tâm lên tiếng, cổ họng khô rát.

Mộ Bắc Ngật mặc bộ vest chỉnh tề, từ bên ngoài bước vào, ông Mộ nhìn thấy Mộ Bắc Ngật, hừ lạnh một tiếng, ông bước đến hỏi han quan tâm Cố Lan Tâm vài câu, sau đó quay người đi ra bên ngoài.

Lúc này ông ta không muốn đối mặt trực tiếp với Mộ Bắc Ngật, nhất là khi Mộ Bắc Ngật nhìn ông ta với ánh mắt tra hỏi, thẩm vấn.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại vài người, Hoàng Mai thở phào nhẹ nhõm, sau đó nịnh hót nói: “Tổng giám đốc Mộ, cuối cùng cậu cũng đến, cậu không biết chúng tôi bị dọa sợ chết khiếp, không biết tối qua Lan Tâm đã xảy ra chuyện gì, con bé không muốn nói cho chúng tôi mà lại chọn cách tự tử, cậu nói nếu thật sự xảy ra chuyện, chúng tôi phải sống như thế nào đây, chúng tôi chỉ có một đứa con gái, chúng tôi sẽ đau lòng lắm…”

Mộ Bắc Ngật lạnh lùng nhìn Hoàng Mai đang diễn kịch trước mặt anh, không chút nể nang nói: “Các người không coi Cố Tiểu Mạch ra gì sao? Hả? Cô ấy không phải con gái nhà họ Cố sao?”

Thấy Mộ Bắc Ngật không chút do dự bảo vệ Cố Tiểu Mạch, sắc mặt Cố Lan Tâm trở nên rất khó coi, Cố Chấn Hải cũng ấp a ấp úng mãi, cuối cùng không nói một lời nào.

“Bây giờ Lan Tâm vẫn ở đây, thế còn Cố Tiểu Mạch ở đâu? Lẽ nào Tổng giám đốc Cố không quan tâm chút nào sao? Tin tức ông yêu thương con gái đều là giả dối sao?” Mộ Bắc Ngật mỉa mai, hai ba câu đã khiến người nhà họ Cố không thốt lên lời.

Không ai dám nói thêm một câu, cuối cùng là Cố Lan Tâm làm dịu đi bầu không khí trong phòng bệnh: “Bắc Ngật, bố mẹ không phải người như vậy, họ chỉ là quan tâm em quá nên mới nói như thế thôi, anh đừng giận.”

“Thế sao? Vậy thì tôi hi vọng Tổng giám đốc Cố mau đưa Cố Tiểu Mạch ra đây!”

Áp lực đặt nặng lên đầu, Cố Chấn Hải không dám nói không phải thế, vội vàng đáp lời rồi đi ra ngoài.

Cố Chấn Hải và Hoàng Mai ra khỏi phòng bệnh, sắc mặt cực kỳ khó coi, Hoàng Mai không quên vỗ vào cánh tay Cố Chấn Hải: “Tổng giám đốc Mộ thật sự bị đứa con gái đê tiện kia mê hoặc rồi sao?”

Câu nói này đã nhắc nhở Cố Chấn Hải, cho dù Cố Lan Tâm có được sự xem trọng của ông Mộ…